Từ Sơn Tùng về nhà ăn cơm chiều, sau đó cũng không nghỉ ngơi mà chạy đi tìm Dương Lập Đông ở huyện, biết đâu được anh ta có hàng tồn kho, như vậy mới có thể giải quyết được vấn đề nước sôi lửa bỏng lúc này.
Thời điểm trở về, trên đầu toàn là mồ hôi, cả người thì lạnh, trên lưng còn vác theo một bao tải lớn đi vào nhà.
Kiều Hoa nhanh chóng chạy ra giữ cửa để gió khỏi lùa vào nhà. Thời điểm ra ngoài, gió thổi qua mặt lạnh căm căm.
Vì để thoải mái nên ở nhà Kiều Hoa chỉ mặc mỗi áo thun ba lỗ, bị gió thổi thì hắt xì một cái: “Tê ~ Xem ra gần đây chuẩn bị lạnh thật rồi a. Nếu anh với anh Hồng Quân có đi lấy đồ thì lấy ít đồ mùa hè thôi, lấy nhiều đồ mùa thu với mùa đông một chút nha.”
“ Ân, anh biết rồi, tranh thủ lấy nhiều hàng một chút, đỡ mất công phải đi thêm chuyến nữa.” Một chuyến đến đặc khu thật sự rất hành xác, đặc biệt là ba ngày ngồi xe kia, phảng phất như xương cốt cũng rã ra thành từng mảnh.
Kiều Hoa nghĩ nghĩ, dặn dò: “Cũng đừng lấy nhiều quá. Hoạt động này mới nên thu hút nhiều khách, nếu muốn phát triển lâu dài, không thể ngày nào cũng chạy hoạt động này được. Tốt nhất là đừng tồn kho.”
Không phải lúc nào cũng cần quần áo mới, rất nhiều người thấy rẻ thì lần sau lại tới mua tiếp, nhưng đâu phải cứ mua liên tục như thế.
Có câu nói thế nào nhỉ, khi ra khỏi cửa hàng đầu óc lập tức tỉnh táo 100%.
Khách hàng cũng không phải đồ ngốc, bọn họ sẽ không vì chút lời mà dùng toàn bộ tiền tiết kiệm để mua đồ. Cho dù có mua quần áo cho cả nhà đi nữa, với điều kiện hiện nay, thì cũng lắm mỗi người chỉ có thêm một bộ đồ mới, không thể nhiều hơn được nữa.
Cho nên hoạt động lần này nổi như vậy sẽ bị bắt chước, trong vòng một tuần các cửa hàng đều sẽ làm giống vậy, sau đó giảm nhiệt dần, chỉ còn rải rác vài khách. Đến lúc đó sẽ không còn lời nữa.
Từ Sơn Tùng lấy chỗ Dương Lập Đông lượng quần áo bán trong bốn năm ngày. Bán hết thì Lý Hồng Quân và Từ Sơn Tùng vừa kịp trở về.
Hai người đi lấy hàng, chuyện buôn bán liền giao cho Kiều Hoa.
Trước khi đi chỉ kịp dặn anh đi đường cẩn thận, thậm chí còn không kịp ôm hôn. Trời tờ mờ sáng, Từ Sơn Tùng giúp Kiều Hoa đem quần áo ra cửa hàng, sau đó bắt chuyến xe sớm nhất rời đi.
Kiều Hoa nghĩ không sai, mấy chủ cửa hàng ở phố Bạch Vân đều thập phần “ăn ý” mà chạy chương trình khuyến mãi giống bọn họ ngày hôm qua. Hôm qua, chỉ có mình cửa hàng của Từ Sơn Tùng chiếm được tiện nghi, hôm nay bọn họ phải đuổi kịp doanh số mới được.
Cửa hàng Kiều Hoa bên này hẻo lánh, khách bị dẫn đi, lượng mua cũng giảm. Còn may là hôm qua đã có danh tiếng, cho nên hôm nay vẫn có người đến mua, xem như là uống được chút canh thịt.
Gu thẩm mỹ của Dương Lập Đông không tồi, không hổ là người bán quần áo được bốn, năm năm. Quần áo đều theo sát trào lưu, chất lượng kiểu dáng đều không tồi. Hơn nữa, cửa hàng của Kiều Hoa hơn những cửa hàng khác ở chỗ có phòng thử đồ. Cho nên ngày hôm nay cũng bán được không ít.
Buổi sáng lời được 60 đồng, chiều lời được 40 đồng, cả ngày lời 100 đồng. Trừ bỏ đi vốn ban đầu thì còn lại khoảng bảy tám chục. Lại nhìn đến mấy cửa hàng có vị trí tốt, bọn họ đếm tiền đến rút cả gân tay. Tiệm nào tiệm nấy đều có khách ra vô liên tục, không kém hơn cửa hàng bọn họ hôm qua là mấy.
Các chủ cửa hàng đều đắc ý, thương lượng với nhau sau khi bán xong thì nhập thêm nhiều hàng hơn nữa về bán.
Kiều Hoa nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Nhập thêm, nhập nhiều ào, đem tiền đổi thành quần áo, xem mấy người bán bao lâu thì mới huề vốn.
Cơm trưa cũng là mua ở chỗ gần đây. Bởi vì phải ra ngoài cả ngày nên cô dẫn theo Kiều Minh. Cậu nhóc cũng không nháo, thời điểm có khách liền quy quy củ củ ngồi một bên không hé răng, hoặc là viết viết vẽ vẽ, hoặc là đọc sách.
Chờ đến khi Kiều Hoa hết bận thì mới giống như kẹo mạch nha quấn lấy cô đòi kể chuyện xưa.
Con người Từ Sơn Tùng thật sự rất tinh tế, rõ ràng hôm qua ăn cơm xong anh liền đi huyện thành, không biết anh lấy đâu ra thời gian đi tìm Hầu Tài Quân mà đến buổi chiều, thời điểm dọn hàng, Hầu Tài Quân lại đến giúp cô dọn hàng, nói là Từ Sơn Tùng nhờ vả.
Kiều Hoa vạn phần cảm kích.
Từ sau khi đãi tiệc cưới đến giờ, đây là lần đầu tiên cô gặp lại Hầu Tài Quân.
Khuôn mặt anh ta so với trước đây thì buồn hơn không ít, xem ra bị ảnh hưởng tình hình của thành phố rất nghiêm trọng. Bất quá, trước đó Hầu Tài Quân cũng tích cóp được một số tiền đủ cho anh ta sống tốt đoạn thời gian này. Nhưng cứ như vậy mãi thì không ổn, suy nghĩ nhiều nên không tránh được việc lo lắng.
“Được rồi, em dâu, đồ mang về tới nhà rồi. Sáng mai, 8 giờ anh lại qua đây phụ mang ra cửa hàng.” Cởi bỏ hàng hóa xuống, đưa cho cô đem vào nhà, sau đó liền tiêu sái rời đi.
Kiều Hoa gọi người lại, “Hầu đại ca! Uống miếng nước rồi lại đi.”
Khiêng một bao hàng suốt một giờ hẳn là mệt, đến nhà còn không mời người ta được ly nước thì có lỗi lắm.
Hầu Tài Quân không chút để ý xua xua tay, xoa đầu Kiều Minh một cái rồi trèo lên xe đạp.
“Anh không uống, trong nhà còn có việc!”
Kiều Hoa cũng không giữ người, “Minh Minh, mau tạm biệt chú.”
“Hẹn gặp lại chú! Chú đi thong thả! Nhớ chú ý an toàn!” Thằng nhóc này nghe một còn suy ra ba.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT