“Không tức giận thì tốt rồi, đêm nay còn phải chăm sóc vợ cho thật tốt.” Từ Sơn Tùng an tâm, từ lúc chiều đến giờ anh luôn cảm thấy có hòn đá đè lên người nhưng bây giờ thì tốt rồi.

“Anh sao lại đen tối rồi.” Kiều Hoa chê cười anh.

“Có sao?” Chính Từ Sơn Tùng cũng không ý thức được, lời này là buộc miệng thốt ra.

Điều này thuyết minh cái gì?

Chính là chứng minh rằng tình cảm của hai vợ chồng bọn họ rất tốt nha, nước chảy thành sông.

Cười một chút, tâm tình cứ như thế mà tốt lên theo.

Đối diện nhau, tuy rằng không thấy ngũ quan, nhưng hơi thở của cả hai dần dần hỗn loạn.

“Minh Minh”

“ Ân? Ba ba kêu con?” Từ giường nhỏ bên cạnh truyền qua tiếng trả lời, giọng nói ồm ồm giống như đang bị kín chăn.

“Không có chuyện gì, con ngủ đi.” Chỉ là thử xem cậu nhóc đã ngủ trưa thôi.

Lại qua mười phút nữa, nhỏ giọng gọi thử, “Minh Minh?”

“ Ân…” Kiều Minh theo bản năng đáp lại, lúc này cậu nhóc ngủ chưa sâu, thanh âm càng nhỏ.

Lại chờ thêm mười phút nữa ~

Từ Sơn Tùng: “Minh Minh?”

Không có ai đáp lại.

Giống như được phép bắt đầu, đôi tay thon dài tùy ý lượn lời, lột hăng say.

“Ai nha, anh gấp cái gì….” Không phải chỉ có năm sáu ngày chưa sinh hoạt thôi…..Ngô ~

Lời còn chưa dứt, môi đã bị lắp kín.

Nhấm nháp hương vị quen thuộc đã sợ mấy hôm nay, rốt cuộc cũng được giải thoát.

Từ Sơn Tùng vui sướng mà hít một hơi, đem môi cô miêu tả tỉ mỉ.

Kiều Hoa đẩy anh vài cái nhưng không đẩy nổi, ngược lại còn tạo cơ hội cho anh hành động. Từ Sơn Tùng bắt lấy hai tay cô bỏ lên trên.

“Nha…….Anh nhẹ một chút, hôm nay có phải anh dùng thuốc không?”

Vốn là một câu hài hước, nhưng nghe vào tai Từ Sơn Tùng lại là cô không thoải mái.

Anh lập tức dừng động tác lại, gặm cằm của Kiều Hoa động tác càng thêm vội vàng.

“Uống thuốc? Thuốc gì, anh còn cần phải uống thuốc sao?” Ngữ khí nói chuyện mang theo chút giận dỗi.

Kiều Hoa: “.........” Nếu anh uống thuốc, vậy đêm nay có muốn ngủ cũng không được!

Lúc này, nếu có ánh đèn, nhất định Từ Sơn Tùng sẽ thấy khuôn mặt đỏ ửng của Kiều Hoa.

Họa từ miệng mà ra, ông bà nói không sai chút nào.

Nam nhân này giống như là không biết mệt, cứ liên tục đưa đẩy, xung quanh cô tràn đầy mùi hormone nam tính.

Động tác mãnh liệt giống như người khác đang tìm nguồn nước! Đây không giống hôn mà giống gặm hơn! Muốn đem cô nuốt chửng vào bụng!

“Ách ~”

Đi vào chỗ sâu nhất, Kiều Hoa không khống chế được mà run rẩy một chút, thật lâu sau cô mới tìm được giọng nói của mình, cô đẩy nhẹ Từ Sơn Tùng, “Đừng a, sao hôm nay anh lại gấp gáp như thế…”

“.....Đi lâu rồi, nhớ em.” Hôn cô, lời nói mơ hồ không rõ.

Trong cổ họng phát ra tiếng cười nhạt, Kiều Hoa vừa thống khổ lại vừa vui sướng, “Hệt như con nít.”

Hôm nay Từ Sơn Tùng phi thường nhiệt tình, cũng không giống ngày thường chút nào. Tuy rằng trước kia khi làm chuyện này anh không quá lãnh đạm nhưng cũng không nhiệt tình như thế. Lúc ấy, anh còn cố ý quan sát phản ứng cùng trạng thái của cô, ngẫu nhiên cũng có lúc bị mất khống chế.

Không giống như lúc này, đấu đá lung tung,....

Vẻ ngoài không tì vết của Từ Sơn Tùng rốt cuộc cũng bị xe rách để lộ bên trong một con người ngông cuồng.

Bọn họ càng ngày càng gần…..Hai trái tim càng dán chặt vào nhau hơn.

“Ách…Sơn Tùng, Sơn Tùng….”

Cô gọi lung tung tên anh, theo bản năng cắn lên vai anh. Anh nghiêng mặt, hôn lên môi cô rồi chuyển lên trán đang ướt đẫm mồ hôi.

Lại là một đêm mất ngủ.

==================

Từ Sơn Tùng và Lý Hồng Quân nghỉ ngơi ở nhà một ngày, liền bắt đầu công cuộc mở cửa hàng.

Không thể mang hết toàn bộ ra cửa hàng được, mặt tiền cửa hàng rất nhỏ, không thể nào bỏ nhiều đồ. Hơn nữa, cửa hàng không có cửa, không có cách nào khóa lại, chỉ có thể buổi sáng khiêng tới phố Bạch Vân, buổi chiều mang về nhà.

Phiền toái thì đúng là phiền toái thật, mệt cũng mệt thật, nhưng không còn cách nào khác.

Kiều Hoa đem con trai qua gửi nhà Ngô Quế Phương nhờ chị ấy chăm sóc giùm. Sau đó ba người lên đường, mỗi người đạp một xe, đem quần áo đến phố Bạch Vân, bắt đầu trang trí cửa hàng.

Trước tiên để cho hai nam nhân thu dọn vệ sinh, sau đó Kiều Hoa bắt đầu lấy đồ ra bày biện.

Cũng không thể giống như mấy sạp khác tùy tiện để đồ, cửa hàng của bọn họ rất chú trọng đến không trang trí, bằng không một cửa hàng ở chỗ hẻo lánh như thế nào sao có thể thu hút được khách hàng?

Quần áo bọn họ nhập về đa phần là quần áo trung tính, nam nữ đều có thể mặt được, tỷ như quần jean, áo thun, áo sơ mi trắng….Mấy món đồ này đều là đồ đơn giản, nam nữ đều có thể mặt hằng ngày.

Quần áo thì dựa theo màu sắc cùng kích cỡ, có ba vách tường, trên đó dùng dây thừng để treo quần áo.

Bên trái treo áo, bên phải treo quần, ở giữa thì treo những đồ mà Kiều Hoa thiết kế, tạm thời chỉ có năm mẫu váy màu xanh lục lần trước Kiều Hoa làm. Mấy mẫu khác có thời gian cô sẽ làm thêm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play