Thời buổi này, muốn nói chuyện gì có thể khiến nhóm tiểu thương đau đầu nhất, đương nhiên là chuyện nhập hàng a!

Năm 83 thị trường bán sỉ còn chưa hình thành, các xưởng may mặc vẫn còn hỗn tạp, tốt xấu lẫn lộn, bị lừa như thế này cũng là chuyện bình thường.

Thời này đi nhập hàng một chuyến là chuyện không dễ dàng, giống như Từ Sơn Tùng cùng Lý Hồng Quân vậy, mất hết một ngày xe mới có thể tới chỗ lấy hàng, sau đó lại vội vội vàng vàng đi tìm hàng nhập hàng. Còn muốn lựa chọn kỹ thì phải ở lại lâu hơn một chút, mà ở lại càng nhiều thì chi phí càng cao. Chưa kể còn bị những người “đồng hương” lừa một phen, tâm lý đã sớm mệt mỏi, đôi khi không còn đủ tinh thần để phán đoán.

Nếu gặp phải chuyện xui, gặp phải nhà xưởng tâm tư bất chính, bạn mua 100 kiện quần áo khi về mở ra phát hiện chỉ có 80 kiện; hoặc là bạn đi xa xôi một chuyện để đánh hàng cuối cùng phát hiện ra thứ mình lấy về toàn là hàng thứ phẩm. Mấy chuyện này đều là chuyện thường tình.

Cho nên nói, nguy cơ và cơ hội đều xuất hiện cùng một chỗ!

Lý Hồng Quân xấu hổ mà đưa tay lên miệng, “Khụ ~ Cái này, hình như là ngoài ý muốn?”

Từ Sơn Tùng nghiêm túc nhíu mày, “ n, đúng là có chỗ không thích hợp.”

Kiều Hoa chóng tay, chỉ vào đống “rác rưởi” trên đất cô không biết nên khóc hay nên cười, “Bỏ 60 đồng liền mua được hai bao rác rưởi?” . Truyện Thám Hiểm

Từ Sơn Tùng ho khụ khụ hai tiếng, đang muốn nói cái gì đó, Lý Hồng Quân bắt đầu tranh công.

“Em dâu em dâu, bọn anh trước đây không biết hàng ngẫu nhiên là gì. Tới em nhìn xem, đây đều là bảo bối của anh cùng Sơn Tùng!”

Đề tài bị dời quá đột ngột, Kiều Hoa bị chọc cười, khoanh hai tay trước ngực, nhìn về phía anh ta, “Bảo bối đâu?”

“Đây đây!” Kéo một chút, như có ma thuật lấy trong bao lớn ra một túi khác…..Bên trong toàn áo khoác!

Nói thực, Kiều Hoa rất kinh ngạc, hơn nữa còn kích động đến run tay.

“Áo khoác sao?” Hơn nữa còn là thành phẩm, không phải là nguyên liệu.

Có hai loại áo, một màu đen, một màu nâu.

Kiều Hoa vội vàng nhận lấy, mở ra kiểm tra thử.

Màu nâu chính là kiểu áo khoác cho bộ đội hải quân, chính giữa còn may thêm một đường khóa kéo, kích thước tầm trung, bề mặt cũng rất mịn, phẳng, bận lên rất có khí chất.

Kiều Hoa kích động đến mức nói không thành tiếng.

Lại nhìn sang áo màu đen, cũng là áo có kích thước tầm trung, nhưng mà là áo khoác ngắn, có thêm túi da. Áo này độc đáo ở chỗ cổ áo làm bằng chất liệu khác, thoạt nhìn rất ấm!

Cô vuốt ve thử phần lông trên áo, chất lượng của sợi lông này không khác với lông Hồng Kông là mấy!

“Này, còn có.” Tìm tìm kiếm kiếm, Từ Sơn Tùng từ chỗ nào móc ra một cây vải, tự như vật hiếm mà đưa qua trước mặt Kiều Hoa.

“Má ơi! Đây là lông dê a!” Loại này rõ ràng là đã được chế biến, giữ ấm rất tốt, còn tinh xảo, đúng là hàng cao cấp! Lòng bàn tay chậm rãi vuốt vuốt bề mặt, Kiều Hoa cảm thấy tay mình bỏng rát! Có cái này nhất định sẽ bán chạy đúng không?!

Lời vừa nói, trong giọng nói không không chế được sự hân hoan, “Không phải loại này chỉ có ở Hồng Kông thôi sao?”

Lý Hồng Quân vui vẻ cười cười, “Không phải, đặc khu bên kia đã sớm có rồi! Hơn nữa, nghe nói thời tiết trở lạnh, loại này bán cực kỳ chạy!”

Từ Sơn Tùng xấu hổ cười cười, nghĩ nghĩ, vẫn là nói ra để dỗ vợ mình vui vẻ, “Ngày đó mọi người tranh cái này rất nhiều, anh giành đến mức rớt giày.”

Nhớ tới bàn chân đi chân trần, mua xong mới phát hiện đế giày đã rớt ra. Chỉ nhớ lại mà muốn độn thổ rồi.

“Phụt ~”

“Ha ha ha ~ Thiệt hay giả vậy. Sơn Tùng, anh, anh, anh chịu khổ rồi. A ha ha ha….”

Từ Sơn Tùng: “.........”

Không có gì, vợ vui vẻ là được.

Kiều Hoa vội vàng trụ cánh tay anh, “Mau mau mau, cho em xem chân anh có bị sao không? Có bị thương không?”

Từ Sơn Tùng: “..........”

Cuối cùng, đương nhiên là không có cởi giày, bằng không, hình tượng của anh sẽ mất hết.

Cũng may, chỉ là Kiều Hoa đùa thôi cũng không buộc anh phải cởi.

Cười qua đi, vui vẻ lại tràn về.

So với loại áo bông to, áo khoác da xuất hiện, không thể nghi ngờ, chính là lửa than vào đêm đâu, muốn bán chạy cũng không khó!

“Kia, bao nhiêu tiền một áo vậy?”

“Áo này có chút mắc, một cái hai mươi đồng, bọn anh chỉ lấy mười áo.” Thời buổi này, một kiện áo khoác đều không rẻ, cho dù áo khoác hè mỏng cũng đã rất cao rồi.

Hai mươi đồng nghe thì không nhiều lắm, nhưng trên thực tế lấy sỉ thì cũng tốn rất nhiều tiền!

Nhưng đối với Kiều Hoa mà nói, đây chính là lông dê đó, cho dù nói hai trăm đồng cô cũng không thấy mắc!

“Đến, hai người vất vả rồi.” Vui vẻ dọn đồ đến bên cạnh máy may, quay đầu nhìn về phía đống “rác rưởi”, thở dài nói: “Coi như là bỏ tiền đi mua kinh nghiêm đi.”

Thái độ tiêu sái như vậy, làm cho hai người đàn ông đang ngồi ở đó không hẹn mà cùng thở phào nhẹ nhõm.

Lý Hồng Quân: Ân? Sao lại thế này, cũng không phải là vợ của anh ta, anh ta sợ cái gì? Cho dù có mắng cũng không mắng anh ta a!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play