Kiều Hoa cũng không dự đoán được, bạn nhỏ Kiều Minh vốn là chướng ngại thì cuối cùng lại là thần trợ công để hai người giao lưu nói chuyện.
Đề tài liền chuyển lên người Kiều Minh, nuôi dưỡng cậu nhóc thế nào, cứ thế càng nói càng nhiều, chủ đề này thay chủ đề khác, cuộc trò chuyện cứ tiếp tục được kéo dài.
Đột nhiên, Kiều Hoa phát hiện ra, tam quan* của hai người rất phù hợp.
(*) Tam quan của một người quyết định cái nhìn khách quan đối với thế giới, giới hạn đạo đức của người đó.
Những đám mây trên không trung cứ lặng lẽ trôi, mặt trời thì lại nghịch ngợm lấp ló sau những đám mây, những tia nắng bao quanh hai người như mạ lên một tầng ánh sáng.
Con đường xanh mát, cậu nhóc Kiều Minh chạy lên phía trước đuổi theo chú bướm. Gió thổi rì rào kết hợp với tiếng hót véo von của những chú chim làm thành một bản nhạc vui vẻ.
Đột ngột, Từ Sơn Tùng bỗng cúi đầu, Kiều Hoa ngước mắt nhìn anh, cô nhìn anh, anh nhìn cô, hai người cứ thế nhìn nhau.
Có một chút mơ hồ.
Nhưng càng nhìn càng rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau, nhưng cả hai đều cảm thấy nửa kia rất phù hợp với chính mình.
Tong~
Một hòn đá bị Kiều Minh ném vào hồ, mặt nước gợn lên những con sóng.
Kiều Hoa lấy lại được lý trí, nhưng tim cô vẫn đập nhanh liên hồi.
“Kiều Hoa”
“ Ân?”
Trong không khí yên tĩnh, anh bỗng gọi tên cô, nhưng gọi xong thì không nói chuyện, trầm mặc một mảnh, dường như sự trầm mặc ấy cũng lây lan, phảng phất đến nắng cũng trầm mặc. Chỉ có trái tim ở lồng n.g.ự.c kia, cứ đập thình thịch liên hồi.
Mãi một lúc sau, anh mới nghẹn ra được mấy chữ.
“Em cảm thấy…Em cảm thấy anh thế nào?”
Dứt lời, đầu tiên là Kiều Hoa sửng sốt, đại não tạm dừng một giây, sau đó nhẹ nhàng cười.
“Khá tốt.” Từ Sơn Tùng gật đầu, thập phần nghiêm túc mà nói: “Anh cũng thấy em khá tốt.”
Kiều Hoa nghẹn cười, “ Ân.”
Anh đưa mắt qua nhìn cô, nhưng chỉ trong chớp mắt, anh nhanh chóng quay đầu đi, tránh ánh mắt của cô.
Giọng nói anh mang theo chút thấp thỏm: “Em, ngày mai em có rảnh không?”
Kiều Hoa chớp chớp mắt, “Có “
“Anh bày bán ở đối diện hẻm Thanh Đằng, em nếu là…”
Lời còn chưa hết, Kiều Hoa đã giành trả lời, “Ngày mai tôi đi tìm anh.”
“Khụ, được.” Không biết vì cái gì, mỗi lần đối diện với Kiều Hoa, Từ Sơn Tùng cảm thấy tâm tư mình bị cô nhìn thấu.
Anh nắm chặt hai tay, ho hai tiếng, rồi nói: “Chúng ta đây là….”
Lời còn chưa dứt, Kiều Hoa đã buột miệng thốt ra: “Chúng ta ở bên nhau đi!”
“Khụ khụ khụ ~”
Không chút phòng bị đã nghe được câu này, Từ Sơn Tùng thề, anh thật sự bị kinh thế hãi tục. Anh giống như bị bỏ trong dầu sôi, khuôn mặt đỏ bừng.
Kiều Hoa nghiêng đầu nhìn anh, sờ sờ sau cổ: “Là tôi quá đường đột sao?”
Nhưng cô cảm thấy, dựa theo tích cách của Từ Sơn Tùng mà nói, nếu cô không chủ động nói ra, thì ba ngày ba đêm anh cũng chưa nói vào trọng điểm.
“Không có.” Từ Sơn Tùng nhanh chóng nói, trong khoảnh khắc đó anh vô cùng căng thẳng, biểu cảm hệt như lâm vào đại địch, “Đồng chí Kiều Hoa, em suy nghĩ kỹ chưa? Muốn cùng anh tìm hiểu sao?”
Anh thật sự sợ tới mức từ “Kiều Hoa” biến thành “đồng chí Kiều Hoa”.
“Ách….” Nhìn khuôn mặt nghiêm túc của anh, Kiều Hoa đột nhiên đảo tròng mắt, ấp a ấp úng nói: “Kỳ thật….”
Ước chừng hai phút, Kiều Hoa bày ra một bộ dạng rối rắm. Từ Sơn Tùng vất vả lắm mới áp trái tim đập thình thịch của mình xuống, trong lòng phảng phất bị lửa đốt, cuối cùng biến thành một hòn đá đè ngay ngực.
Trong lúc Từ Sơn Tùng nôn nóng bất an, cho rằng Kiều Hoa đang hối hận thì một quả b.o.m dội tới.
“Kỳ thật, tôi nghĩ có thể trực tiếp kết hôn thì càng bớt việc.”
Từ Sơn Tùng: “.........”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT