Kiều Minh bắt đầu chuỗi ngày quản lý tình trạng ăn uống của Phao Phao, mỗi ngày chỉ hận không thể lúc nào cũng nhìn chằm chằm Phao Phao.

Kiều Minh hỏi mấy bạn của cậu nhóc, bọn trẻ đều nói là có lẽ Phao Phao chán thức ăn cho cá, muốn ăn cỏ. Bên cạnh bờ sông có rất nhiều cỏ, có thể qua đó hái một ít đem về cho Phao Phao ăn thử.

Vì thế cả đám trẻ con trong nội viện liền đi ra bờ sông hái cỏ về bỏ vào bồn tráng men.

“Sao em vẫn không ăn vậy, em không muốn ăn cỏ sao?” Nếu nhóc mà không ăn cơm thì nhóc sẽ đói nha, cảm giác đói bụng không thoải mái chút nào.

Kiều Minh lo lắng, nghĩ tới nghĩ lui, cậu nhóc quyết định đem gạo ra cho Phao Phao ăn. Thế nhưng chú cá nhỏ không buồn há miệng. Kiều Minh thấy thế thì chạy đi lấy hai hạt bắp, nhưng Phao Phao vẫn không ăn. Cuối cùng, không còn cách nào khác, Kiều Minh liền lấy một miếng thịt nạc nhỏ bỏ vào. Thịt ngon như vậy, nhất định sẽ ăn đúng không?

Nhưng kết quả cũng là như cũ không ăn, không những thể, Phao Phao càng ngày càng mất đi sức sống.

Kiều Hoa thấy thế thì có chút dở khóc dở cười, đem mấy thứ trong bồn tráng men vớt ra, thay nước lại lần nữa.

“Minh Minh, Phao Phao và Tiểu Bạch chỉ ăn thức ăn cho cá, chúng không thể ăn mấy món khác.”

Kiều Minh vò đầu bứt tai, vội vàng nói: “Kia, hiện tại Phao Phao cũng không ăn thức ăn cho cá, làm sao bây giờ mẹ?”

“Không ăn a? Kia, nếu nó đói bụng nó sẽ tự ăn đi. Trước đó con cho Phao Phao ăn quá nhiều, bây giờ nó ăn không nổi nữa.” Kiều Hoa không quá để ý, cô còn rất nhiều việc cần làm, không có nhiều năng lượng để quan tâm đến con cá vàng nhỏ.

“Vậy được rồi, lát nữa Phao Phao đói, nó sẽ tự động ăn.”

Kiều Minh mất hồn mất vía ngồi ngắm hai chú cá nhỏ. Có đôi khi đang ăn cơm, Kiều Minh còn không quên nhìn xem hai chú cá, nhưng nhìn đi nhìn lại thì Phao Phao vẫn bất động.

“Mẹ, Phao Phao không vui sao?”

“Mẹ cũng không biết nha, để qua hôm nay xem thế nào, nếu ngày mai Phao Phao vẫn như vậy thì liền dẫn nó đến chỗ chú bán cá hỏi xem có phải nó bị bệnh không?”

“Vậy, được rồi.”

Hôm sau, sau khi rời giường, Kiều Minh theo thói quen rửa mặt xong thì đi cho Phao Phao và Tiểu Bạch ăn.

“Mẹ, thức ăn cho Phao Phao và Tiểu Bạch hết sạch rồi!”

“Không còn thức ăn cho cá sao?” Tê ~ con trai ngoan của cô xuống tay hơi mạnh nha, cô nhớ mình mới mua thức ăn cho cá mấy hôm trước thôi mà.

“ Ân! Hết rồi!” “Nhanh như vậy sao? Một lần con đừng cho ăn nhiều quá.” Trước đây là Kiều Hoa và Kiều Minh cùng nhau cho ăn, sau này cô bận quá, liền giao chuyện này cho con trai.

“ Ân! Hiện tại, con chỉ cho Tiểu Bạch ăn, không cho Phao Phao ăn.”

“Được, đợi lát nữa mẹ đi chợ sẽ ghé qua tiệm mua thức ăn cho cá.”

“Mẹ đừng có quên nha.”

“Mẹ nhớ rồi.”

Hôm nay trời khá là âm u nhưng rất nóng nực, mười hai giờ trưa đi ra đường, cả người đều nhớp nháp mồ hôi.

Kiều Hoa đạp xe từ cửa hàng bách hóa về, thời điểm chạy đến gần nội viện, cô liền xuống xe, chậm rì rì dắt xe đi vào nhà.

“Kiều Hoa, vợ chồng hai người đi đâu vậy, con trai hai người đang khóc ầm trong nhà kìa!” Điền Kiến Trung chỉ về phía Từ gia nói.

“Cái gì, Minh Minh khóc? Sao lại khóc?” Kiều Hoa dừng chân, còn chưa kịp hỏi, vừa dừng xe liền chạy thẳng vào nhà xem con trai như thế nào.

Kiều Hoa cúi đầu, đối diện con trai.

“Con làm sao vậy, mặt đỏ ửng thế này là học thỏ con sao?” Cô thử chọc cho con trai vui lên nhưng vẫn không thấy cậu nhóc trả lời! Không đúng, Kiều Minh đã qua cái tuổi đụng một xíu là khóc nhè rồi.

Cậu nhóc không vui, hoàn toàn không phản ứng lại cô. Bi thương nửa ngày trời, vẫn không nói nên lời, đôi môi tái nhợt, trên mặt không một chút huyết sắc, cả người run rẩy.

Thấy cậu không nói lời nào, Kiều Hoa cầm tay con trai. Nhưng tay Kiều Minh lại lạnh như khối băng.

Trên người Kiều Minh đều ướt không chỗ nào khô ráo, khuôn mặt nộn thịt đáng thương rũ xuống, không biết là do mồ hôi hay là nước mắt mà cả khuôn mặt đều ướt đẫm.

Lại nhìn mắt của Kiều Minh, đôi mắt sưng to như hạch đào, miệng mím chặt lại. Thấy Kiều Hoa, cậu nhóc uất ức cắn môi dưới, một bộ dạng muốn khóc nhưng không khóc được.

Tình huống này là như thế nào?

Cô nhanh chóng đặt đồ trong tay xuống, ngồi xổm xuống sờ sờ khuôn mặt con trai, muốn an ủi tâm hồn bi thương của cậu.

Kiều Hoa nhỏ giọng hỏi Kiều Minh, “Minh Minh làm sao vậy, có ai ăn h.i.ế.p con sao?”

Minh Minh là đứa trẻ hiểu chuyện, làm gì có ai ăn h.i.ế.p cậu nhóc? Lúc này, Kiều Hoa cũng khẩn trương đến mức mồ hôi đầy đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play