“Tôi cũng muốn một cái, tôi cao một mét năm.”

“Tổ trưởng Đường, chị thì sao?” Kiều Yên giương mắt nhìn về phía người phụ nữ trung niên đang cúi đầu viết ở bàn đối diện.

Trước đây Kiều Yên rất hiếm khi nào nói chuyện với chị ta, hai người cũng không thân lắm,thậm chí có thể nói là kẻ thù của nhau. Bởi vì hai chữ “lợi ích”, chồng của tổ trưởng Đường cùng Viên Giang Hà cạnh tranh chức chủ nhiệm, cuối cùng chồng chị ta thành phó chủ nhiệm, Viên Giang Hà ngồi lên ghế chủ nhiệm. Tuy rằng chỉ hơn thua nhau một cấp nhưng trên thực tế khác nhau rất nhiều.

May váy giống Kiều Yên? Còn hơn hai mươi đồng một váy? Kia, ai rảnh mà mua.

Chị ta ngẩng đầu định cự tuyệt, Kiều Yên chậm rì rì nói: “Một cái váy cũng chỉ hai mươi đồng, đối với chị cũng không mắc lắm. Đừng nói chút tiền này Hà phó chủ nhiệm cũng không mua nổi cho chị nha.:

Kiếm tiền của ai sướng nhất? Đương nhiên là của kẻ thù rồi! Trong lòng Kiều Yên đầy vui vẻ.

“Kia, không phải vậy. Chỉ là trong nhà có quá nhiều váy, may thêm nữa tủ quần áo không có chỗ treo.” Tổ trưởng Đường hơi hơi mỉm cười, phủ nhận lời Kiều Yên.

Nhưng mà Kiều Yên vẫn nhìn chị ta, trong mắt đầy ý cười.

“Một khi đã như vậy, kia, sao có thể ngại nhiều thêm một cái nữa! Chị mua không?”

Mọi người trong văn phòng đều quay sang nhìn Kiều Yên và Đường Tuyết, mắt người nào người nấy đều sáng rỡ. Chị ta đoán được, nếu nhưng chị ta nói không mua, những người này sẽ dùng ánh mắt khinh thường nhìn chị ta. Tốt xấu gì chị ta cũng là vợ của phó chủ nhiệm, sao có thể không mua nổi một cái váy!

Đường Tuyết kiêu ngạo hất cằm, “Mua!”

=============

Chạng vạng chiều, giờ tan tầm, Kiều Yên được Viên Giang Hà hộ tống đến đại tạp viện, đem danh sách đưa cho Kiều Hoa.

Mới đầu Kiều Hoa có chút ngơ ngác, nghe Kiều Yên giải thích xong lúc này cô mới bừng tỉnh ngộ, nhìn về phía chị mình đầy kinh ngạc. Đặc biệt là lúc Kiều Yên nói về biểu tình nghẹn khuất của Đường Tuyết, vừa nói vừa cười không ngừng.

Kiều Hoa có chút ngốc, chị gái của cô cũng có thời điểm phúc hắc như vậy sao? Cô nhớ rõ trước kia Kiều Yên là một người chính trực nghiêm túc, khinh thường mấy trò diễn kịch như thế này.

“Em nói xem có phải chị cũng có chút thiên phú làm ăn không?” Kiều Yên còn rất đắc chí.

Kiều Hoa pha hai ly nước đường đỏ, “Không tồi, không tồi, có thiên phủ, đúng là không hổ sinh viên đại học, đầu óc rất linh hoạt.”

Nói đến linh hoạt, trong lòng Kiều Hoa lóe lên một suy nghĩ, “Chị, nghe ngữ khí này của chị, hay là cũng qua nhập bọn với tụi em đi?”

“Đi chỗ khác, nghề này của hai đứa chị không dám làm, chị ngồi văn phòng còn chưa đủ hay sao mà còn rủ chị buôn bán? Em ăn no rảnh rỗi à.” Dứt lời, Kiều Yên còn vỗ vỗ cái bụng, lười biếng đem Viên Giang Hà như đệm thịt mà dựa vào.

“Em nhìn cái bụng này của chị đi, thời tiết nóng nực như thế này, chị không thể cùng mấy đứa chạy tới chạy lui đâu!”

“Chạy cái gì a, cũng không đến lượt em ra ngoài. Đều là Từ Sơn Tùng với bạn của anh ấy bán, em ở trong nhà làm quần áo là được.”

“Nhưng chị cũng không có tay nghề như em nha!” Từ khi lên thành phố, Kiều Yên vẫn luôn ra ngoài mua đồ, nếu không cũng là mẹ chồng làm cho. Còn đưa cho chị mấy thứ này thành quả làm ra chỉ có thể là đầu sẹo đuôi sức mà thôi.

“Không sao cả, không động thủ thì động khẩu, tóm lại là chị có ưu điểm.” Tài ăn nói của Kiều Yên khá tốt, bởi vì từng học đại học nên cũng là người tự tin, sau khi gả cho Viên Giang Hà thì càng tự tin hơn nữa, có đôi khi Kiều Hoa cảm thấy rất ngưỡng mộ người chị này của mình.

Thấy Kiều Yên không nói, Kiều Hoa cười, “Sắp tới em định mở một cửa hàng, nếu chị thấy hứng thú có thể tới làm cửa hàng trưởng ở cửa hàng của em!”

Mấy tháng gần đây, Từ Sơn Tùng cập nhập cho Kiều Hoa rất nhiều tin tức từ báo chí, cô không cần phải nơm nớp lo sợ như trước đây nữa rồi.

Trên báo chí có nói, không phải là không cho người dân buôn bán mà là không cho người dân đầu cơ trục lợi. Không thể bán số hàng hóa vượt quá mức quy định của nhà nước! Chỉ cần buôn bán cẩn thận một chút, cũng không có vấn đề gì đi.

Kể từ đó, linh cảm thiết kế trong đầu Kiều Hoa tuôn ra vèo vèo.

Ý tưởng của cô là mở một tiệm quần áo thiết kế, trước tiên cô sẽ bán cho người quen thân, đầu trên ngõ dưới. Nếu mọi người thích, chứng tỏ thẩm mỹ của cô cũng không tệ lắm. Số tiền đó vừa lúc cầm đi khi trương cửa hàng là hợp lý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play