Xe đạp thì có gì mới mẻ, khen lung tung một phen, chị quay đầu hỏi Kiều Hoa, “Tìm chị có chuyện gì, hôm nay không có làm gì sao?”
Kiều Hoa cười cười, xoa xoa đầu con trai, “Bình thường, em mỗi ngày không phải đều ở trong nhà sao. Hôm nay vừa lúc mua xe mới, mang Kiều Minh đi dạo một vòng.”
Lại hỏi Kiều Yên, ‘Gần đây chị thế nào, anh rể có khỏe không?”
Nhắc tới Viên Giang Hà, Kiều Yên cười phi thường ngọt ngào, đã là vợ chồng già….Từ trước đến nay không có như vậy, hôm nay thật khác thẹn, sao lại thẹn thùng như thế?
Quả nhiên ~
Một quả b.o.m không kịp đề phòng được ném tới, “Kiều Hoa, chị có thai!”
“A? Gì?” Kiều Hoa xoa xoa lỗ tai, cô cho rằng mình nghe lầm.
Lại thấy bộ dạng ngượng ngùng xoắn xít của Kiều Yên, trước đây, cô chưa từng thấy dáng vẻ này của chị.
“Khụ khụ, chị, mang thai!”
“Thật sự?!”
Cô hưng phấn cầm tay Kiều Yên nhảy nhỏ, đột nhiên nhớ giờ chị là thai phụ thì mau chóng dừng lại.
Kiều Minh không hiểu vì sao mẹ lại dì hai lại vui vẻ, khuôn mặt đầy mê mang, “Mẹ, dì hai mang thai, mang thai là gì vậy?”
Kiều Hoa kích động giải thích cho con trai, “Minh Minh, trong bụng dì hai con đang có một em bé, con lập tức chuẩn bị có thêm em trai họ hoặc em gái họ!”
Kiều Minh chớp mắt, “Em trai, em gái?”
Kiều Hoa: “Đúng vậy, em trai em gái!”
Kiều Minh quay đầu nhìn về phía Kiều Yên, “Dì hai muốn sinh em trai em gái?”
Kiều Hoa: “Không phải dì hai muốn sinh em trai em gái, là dì hai muốn sinh em bé nhỏ, em bé nhỏ là em trai hoặc em gái của con!”
Mắt nhỏ trừng lớn, Kiều Minh không thể tin được mà duỗi tay sờ sờ bụng dì hai, “Dì hai~ Trong bụng dì hai có em trai em gái của Minh Minh sao? Nhưng Minh Minh sờ không thấy em ấy, chỉ có bụng nhỏ thôi.”
“Em bé chỉ mới có hai tháng, còn chưa có lớn đâu.” Kiều Yên xoa đầu cháu trai, ánh mắt hết sức ôn nhu.
“Nếu chị có thể sinh được một đứa vừa dễ thương vừa hiểu chuyện như Minh Minh thì chị với anh rể em có ngủ cũng mỉm cười.”
“Sẽ, sẽ được mà.” Kiều Hoa cười nói, “Về sau em thường xuyên dẫn Kiều Minh đến thăm chị. Em nghe nói thời điểm mang thai thường xuyên nhìn em bé đẹp, đứa nhỏ về sau khi ra đời cũng rất xinh xắn!”
“Thiệt hay giả.” Cho dù đó là lời vu vơ đi chăng nữa cũng thật sự làm người khác vui vẻ. Ai mà không thích nghe điều may mắn?
“Thật sự nha!” Kiều Hoa cũng tò mò sờ sờ bụng Kiều Yên. “Chị phát hiện khi nào?”
Kiều Yên nhấp nhấp môi, cười nói: “Mới phát hiện gần đây, được hai tháng. Chị với Giang Hà định cho qua ba tháng, ổn định rồi mới nói, nào ngờ hôm nay em đã tìm tới cửa.”
Kiều Hoa nhịn không được vỗ tay, “Ai nha, như vậy quá tốt rồi! Tháng mười hai em bé sẽ ra đời, nếu không sai thì là cung Nhân Mã rồi. Như vậy rất tốt.”
“Cung Nhân Mã cái gì, em đang nói cái gì vậy?” Kiều Yên buồn cười nhìn em gái mình.
Kiều Hoa nghịch ngợm nháy mắt, “Chị nghe không hiểu cũng không sao. Quan trọng là em hy vọng em bé sinh ra là một Tiểu Bảo Bảo đáng yêu hoạt bát!”
Kiều Yên vui vẻ cong cong môi cười, Kiều Hoa lại hỏi, “Vậy công việc của chị tính như thế nào?”
“Đương nhiên là làm bình thường. Em đừng có quên, lúc em đang mang thai Kiều Minh còn phải xuống đồng làm việc, chị ở trong nhà máy gió không tới mặt thì sướng hơn nhiều.”
Kiều Yên nhìn bốn phía xung quanh, giọng nói nhỏ hơn rất nhiều, “Hơn nữa, anh rể em đã chào hỏi với lãnh đạo rồi, mọi người đều rất chiếu cố chị.”
Mở cửa sau nha! Đây không phải là hận không thể đem Kiều Yên bỏ vào lòng mà nâng niu sao!
Bất quá, vẫn có thể hiểu được, dù sao hai vợ chồng Kiều Yên chờ đứa bé này đã lâu rồi, đương nhiên là phải cẩn thận.
“Nha, như vậy là đúng. Kia, chị mau quay lại văn phòng nghỉ ngơi đi. Em đi qua báo tin này cho Sơn Tùng biết!”
=================
Đại khái là vì được gặp dì hai, nên bạn nhỏ Kiều Minh lúc này vẫn còn rất hưng phấn. Xe đạp vừa dừng ở đầu hẻm Thanh Đằng, cậu nhóc đã gấp không chờ nổi nữa mà gào lên:
“Ba ba! Ba ba ~”
Cái m.ô.n.g nhỏ lập tức nhảy vào trong lòng Từ Sơn Tùng. Mọi người xung quanh đều tò mò nhìn qua chỗ hai ba con.
Từ Sơn Tùng một tay ôm con trai, hôn lên khuôn mặt nhỏ, “Con trai ngoan, mẹ con đâu?”
Người này thật là, không phải nên quan tâm đến con trai trước sao, tại sao lại hỏi đến vợ đầu tiên.
“Mẹ ở phía sau!” Cậu nhóc ôm cổ Từ Sơn Tùng cọ cọ, hôn lên má anh, “Ba ba, con nhớ ba.”
Từ Sơn Tùng cong cong đôi mắt, hôn lại con trai, “Thật hay giả?”
Kiều Minh rất ít khi cùng anh “thổ lộ”, nhưng thằng bé lại thường xuyên nói thích mẹ, nhớ mẹ.
“ Ân! Là thật nha! Ba ba, hôm nay mẹ với con đạp xe mới tới. Mẹ nói là ba ba mua, có phải vậy không ba?” Đứa nhỏ này, biết rõ còn cố hỏi.
“Đúng vậy, mua cho con với mẹ.”
Cậu nhóc vui vẻ quơ quơ chân tay, một bộ dạng bản thân biết hết thảy.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT