Kiều Hoa đem mấy mẫu túi đưa cho anh, bởi vì phí tổn có chút cao, nên cô không làm nhiều lắm.
“Mấy cái này là vải vụn này, mấy túi này toàn dùng nguyên liệu mới cắt ra, quá lãng phí.” Bọn họ buôn bán nhỏ, đương nhiên phải tính toán kỹ càng.
“Đúng rồi, còn có cúc áo nữa, em cần đủ loại cúc áo đẹp, càng nhiều càng tốt.”
Cúc áo không chỉ có thể thay thế khóa kéo mà còn có thể làm đồ trang trí. Đồ thủ công trên thị trường hiện tại chủ yếu là vải dệt, vải bố, màu sắc hoa văn đều giống nhau đều nhuộm màu xanh, tổng thể nhìn rất nặng nề. Mấy cô gái trẻ tuổi đều không thích màu này, tình nguyện đan tui len mà mình thích. .
||||| Truyện đề cử:
Mưa Bụi Thượng Hải |||||
Vì để chúc mừng bán chạy túi mới, bữa tối làm phong phú hơn bình thường. Thịt xào ớt xanh, canh trứng, lại hấp thêm bốn con tôm, có thể nói là phong phú…. Thời điểm xào thịt, hàng xóm chạy lên xem. Muốn nói ở đại tạp viện không tốt chỗ nào thì chính là không có sự riêng tư. Ai muốn xem thì có thể qua xem, còn không quên để lại một hai câu bình luận, nhà mấy người thật có tiền.
Tùy rằng lời này cũng có hơi đúng đi.
Kiều Hoa quyết định, sau này mua thịt cô chỉ nấu canh thôi, ít xào lại, vì như vậy mùi hương sẽ thu hút người khác.
Làm cơm xong, Từ Sơn Tùng dẫn theo con trai đi ra quầy thực phẩm mua một bình nước trái cây đóng hộp. Ngày thường, Kiều Hoa sẽ không cho con trai uống mấy loại nước đường thế này, khó có ngày vui như hôm nay, cho nên có thể để cho Kiều Minh thoải mái tận hưởng một chút.
Nhưng mà nửa đêm, liền có chuyện a.
Hôm sau tỉnh lại, Kiều Hoa cảm thấy sau lưng ướt ướt, duỗi tay sờ, không đúng a, cô không ra mồ hôi, sao lại ướt nhẹp thế này? Ướt! Lộc cộc ~
Nghĩ đến cái gì, đầu cô thiếu chút nữa nổ tung.
Xốc chăn lên, Kiều Hoa trợn tròn mắt.
“Nha, này…:
Cảm nhận được gió lạnh, Kiều Minh hậu tri hậu giác tỉnh lại. Nhưng còn chưa tỉnh táo hẳn, nhóc lại phát hiện dưới m.ô.n.g mình ẩm ướt, lại còn nóng.
Ý thức được cái gì, cậu nhóc nhanh chóng đứng dậy chạy khỏi giường. Trên giường ướt một mảng lớn. Khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi run run. “Con, con,...Không phải con cố ý…”
Sau sự kiện đái dầm, Kiều Minh áy náy đến nổi cơm cũng không ăn, chỉ ngồi thần người như thế. Vừa thấy Kiều Hoa, cậu nhóc liền khóc, khóc một hồi lại khóc tiếp. Đôi mắt từ khi rời giường đến giờ vẫn chưa khô, đẫm nước mắt. Kiều Hoa thật sự sợ con trai khóc đến bệnh.
Cô vất vả xuống bếp làm bánh bao cuộn đường đỏ cho Kiều Minh. Rốt cuộc, Kiều Minh không nhịn được mà cầm một miếng bỏ vào miệng, vừa ăn vừa khóc, khuôn mặt nhỏ nghẹn đến đỏ ửng.
“Mẹ ơi, không phải con cố ý đâu…. Con nhớ rõ, con nhớ là con tìm được nhà vệ sinh rồi, bên trong còn có hố nhỏ. Sau đó con đi vào, ba ba cởi quần cho con, sau đó con liền tiểu… Con rõ ràng là tìm được nhà vệ sinh rồi, con không có đi vệ sinh loạn.” Ai mà biết đó là nhà vệ sinh trong mơ, cái hầm kia không phải là hố mà là giường!
Đã rất lâu rồi chưa thấy trạng thái chán nản của con trai, người làm mẹ, đương nhiên Kiều Hoa đau lòng muốn chết.
Bất đắc dĩ ôm con trai vào trong n.g.ự.c an ủi, “Không có việc gì, không có việc gì. Cái này không phải chuyện ghê gớm. Mẹ khi con nhỏ cũng từng đái dầm, ba ba cũng vậy, không tin con hỏi ba ba đi.”
Từ Sơn Tùng cũng sốt ruột vì con trai, mắt thấy không còn sớm, không còn cách nào khác, anh phải đo bày quán.
“Đúng vậy, ba ba cũng từng như thế. Ba tuổi, bốn tuổi, đến năm tuổi vẫn còn như vậy. Đây cũng là bạn thường, bạn nhỏ nào cũng đều đái dầm. Nhưng ba ba tin là, Minh Minh nhà chúng ta không phải cố ý. Chỉ cần lần sau con không như thế nữa là được, có đúng không nào?”
Cậu nhóc Kiều Minh thút tha thút thít nức nở, khịt khịt cái mũi, giọng nói vẫn khàn khàn, “Kia, ba ba với mẹ sẽ cười con sao?”
Từ Sơn Tùng xoa đầu con trai, “Không có đâu nha.”
Kiều Hoa xoa xoa tay con trai, “Sẽ không a, ông bà đều không cười ba mẹ, ba mẹ cũng sẽ không cười Minh Minh nha.”
Kiều Minh vẫn gục đầu xuống, “Hai người, hai người cũng không được cười trong lòng…”
Phụt ~ Lại còn có thuật đọc tâm, ba mẹ có cười trong bụng thì làm sao con biết được.
Nhưng mà đương nhiên, vẫn phải an ủi con trai, “Không che cười con, đái dầm là chuyện bình thường. Lần sau chúng ta chú ý là được, không có việc gì a.”
Kiều Minh ở trong lòng mẹ rầm rầm rì rì, rất chi là ủy khuất, “ Ân… Không cần cười con….Không được ghét bỏ con….Minh Minh không phải cố ý.”