Từ Sơn Tùng khom lưng đem người thả xuống, Kiều Minh cầm chai nước tương lớn, lạch bạch chạy về phía Kiều Hoa.

“Chậm một chút! Coi chừng té đó!” Kiều Hoa nhìn mà hoảng sợ, cũng may, con trai vừng vàng dừng lại trước mặt cô.

“Mẹ! Mẹ tin con không? Là con tự mình đi mua nước tương! Con tự mua đó!” Cậu nhóc cường điệu lặp lại, sợ Kiều Hoa không tin.

Kiều Hoa buồn cười niết niết mặt con trai, một đường cô đều đi theo, có thể không tin sao!

Cô nhận lấy chai nước tương, cúi đầu hôn lên má cậu, hai bên má đều được hôn.

“Tin! Mẹ vẫn luôn tin tưởng Minh Minh. Minh Minh của chúng ta không chỉ dũng cảm mà con thành thật. Minh Minh nhà ta là nam tử hán nhỏ.”

Kiều Minh vui vẻ đến mức muốn nhảy cẫng lên!

Nhóc rốt cuộc đã học được thêm một kỹ năng mới.

Chính mắt thấy một màn con trai đáng yêu, vợ nhỏ xinh đẹp. Lần này, Thẩm Tố Cầm có thể hoàn toàn c.h.ế.t tâm.

Trong lòng cô ta rất khó chịu, rất rất khó chịu…. Nghe nói bao tay nắp gập nổi tiếng của thị trường cũng là do vợ anh thiết kế. Lúc trước, cô ta còn nghĩ đó là nói giỡn, nào ngờ, anh thật sự có một người vợ ưu tú như thế.

Đối lập với vợ anh, cô ta có vẻ ngoài bình thường, tư chất bình thường. Người so với người sao lại có chênh lệch lớn như vậy a a a ~

Lông mi run run, Thẩm Tố Cầm không còn đủ bình tĩnh để nói giọng nhỏ nhẹ như lúc nãy, cô ta thấp giọng.

Nhìn một nhà ba người, hít thật sâu, “Tạm biệt, quấy rầy rồi. Hẹn gặp lại ông chủ Từ!”

“Được, đi thong thả!”

Thẩm Tố Cầm cắn môi, vội vàng bước nhanh khỏi hẻm. Đi đến đầu ngõ, cô ta quay đầu lại nhìn thêm lần nữa. Đập vào mắt Thẩm Tố Cầm là hình ảnh một nhà ba người tay trong tay rời đi.

Ba ba bên trái, mẹ bên phải, con trai nhỏ đáng yêu ở giữa. Cậu nhóc nhảy nhót tung ta tung tăng, chỉ nhìn bóng lưng thôi cũng thấy một nhà ba người rất hạnh phúc.

……….Cô ta biết, chính mình đã không còn cơ hội rồi.

====================

Không biết Từ Sơn Tùng ở đâu mang về hai trái quýt mật, mỗi trái con to hơn cả bàn tay của Kiều Hoa. Đây là lần đầu tiên Kiều Minh ăn loại trái này, mới khi nãy cậu nhóc còn hứng thú với nồi thịt kho, bây giờ đã quấn lấy Từ Sơn Tùng đòi anh lột quýt cho mình ăn.

Sau khi lột vỏ, tách nửa quả ra cho cậu nhóc, Kiều Minh ăn từng múi từng múi một cách ngon lành. Mặt Kiều Minh vốn không ít thịt, khi phồng má lên ăn cam càng đáng yêu hơn, nhìn có chút giống cu Shin. Thỉnh thoảng hút hút, khi lại nhai nhai, cả khuôn mặt đều lộ ra vẻ thỏa mãn khi ăn cảm ngọt. Thấy Kiều Hoa nhìn chằm chằm mình, cậu nhóc l.i.ế.m liếm nước cam bên khóe miệng, đem cam đưa qua chỗ cô, “Mẹ ăn đi.”

Kiều Hoa tức giận niết niết mặt con trai, “Đều bị con cắn nát rồi, còn muốn mẹ ăn như thế nào?”

Cậu nhóc lau khóe miệng, thập phần hào phóng đưa múi cam cuối cùng qua cho cô, “Đây là múi mới.”

Đứa nhỏ này, đầu óc thật nhanh nhạy, EQ cũng rất cao.

“Mẹ không ăn, cho con hết. Mẹ cũng không phải là heo con ham ăn giống con nha! Mẹ không phải là heo nhỏ!”

Kiều Minh chớp chớp mắt, nghiêm túc chỉnh lại cho cô, “Con là đứa nhỏ ham ăn! Không phải là heo nhỏ!”

Kiều Hoa buồn cười, phòng chừng là con trai cô không biết ham ăn có nghĩa là gì đâu.

Giữa trưa có heo hầm miến, Từ Sơn Tùng tự mình đứng bếp, nghe nói đây là đặc sản quê anh. Lại thêm cà chua xào trứng, cùng chân gà chiên, bàn ăn rất phong phú.

Từ lúc nấu cơm đến ăn cơm, Kiều Hoa không phản ứng với Từ Sơn Tùng, chỉ dùng đôi mắt như cười như không chăm chú nhìn anh. Từ Sơn Tùng bị cô nhìn đến ngứa ngáy.

“Vừa rồi nữ đồng chí kia, thoạt nhìn còn nhỏ tuổi đi. Có vẻ là học sinh cao trung?” Kiều Hoa vừa cho con trai ăn cơm, vừa không để ý hỏi.

Từ Sơn Tùng gật đầu, khen cô như đang khen đứa con nít, “Em nhìn người rất chuẩn.”

“Hừ”

Kiều Hoa gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, chậm rì rì nói, “Chính là nữ sinh thường xuyên quảng cáo giúp sạp của anh đúng không!”

“Này, em sao lại biết chuyện này?” Từ Sơn Tùng buồn cười hỏi.

Kiều Hoa cong môi, nhưng không có một chút ý cười. Cô muốn nhìn xem anh nói như thế nào.

Từ Sơn Tùng ngượng ngùng sờ sờ mũi, bị vợ nhìn như thế anh có chút chột dạ.

Nga, không đúng. Anh vì cái gì phải chột dạ nha, anh cái gì cũng chưa làm cả!

“Hồng Quân nói với em?”

“ Ân” Kiều Hoa hừ hừ, rồi lại nói: “Năm trước không phải bày bán bao tay sao, ngày đầu tiên qua lấy hàng, Lý Hồng Quân đã nói với em có nữ sinh giúp anh quảng cáo ở trong trường. Khi đó em đã tò mò, nhưng bận quá vẫn chưa kịp hỏi.”

Từ Sơn Tùng nghi hoặc, “Em muốn hỏi cái gì?”

Kiều Hoa híp mắt lại, “Em tò mò thì muốn hỏi hai ba câu gì đó. Hai người rất quen thuộc sao. Đang êm đẹp vì sao cô nữ sinh đó lại muốn tuyên truyền giùm anh. Hơn nữa em còn cảm thấy, Lý Hồng Quân thường xuyên nhắc đến nữ sinh này. Tần suất lên sân khấu cực kỳ cao a…”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play