Một tuần tiếp theo, Từ Sơn Tùng không dám cùng vợ làm xằng bậy. Rất nhiều đêm, cậu con trai nhỏ tỉnh dậy, tay quơ tán loạn, đến khi đụng được mẹ thì mới nặng nề ngủ thiếp đi.
Nói như thế nào nhỉ? Khổ này có ai thấu!!!
Cuối cùng, Từ Sơn Tùng đành đưa ra biện pháp cuối cùng. Anh đem giường nhỏ đẩy vào phòng ngủ chính, dựa vào gần giường lớn. Hơn nữa, mỗi ngày còn không quên làm công tác “tẩy não” cho con trai.
Anh đã vạch sẵn kế hoạch rồi. Hiện tại Kiều Minh ba tuổi, có thể nói cho cậu nhóc chấp nhận dần, đến khi bốn tuổi thì lập tức cho Kiều Minh ra ngủ riêng ở giường nhỏ. Có thể nhóc được ngủ chung phòng với ba và mẹ, nhưng đến khi năm hay sáu tuổi thì phải dọn ra phòng khác ngủ một mình.
Trong quá trình này, anh sẽ cố gắng hạ thấp tâm lý phòng bị của con trai, tập cho Kiều Minh thích ứng trước. Ví dụ như ngẫu nhiên anh sẽ dẫn con trai ra giường nhỏ ngủ, để cho Kiều Minh có tình cảm với cái giường này, để cho Kiều Minh biết ngủ giường này với giường ba mẹ cũng không khác gì nhau. Từ đó, Kiều Minh có thể tự lập ngủ một mình.
Con trai anh vừa ngoan ngoãn lại vừa hiểu chuyện, anh cứ dụ con trai đồng ý trước đã. Dù sao thì hiện tại vẫn chưa thể để Kiều Minh ngủ một mình được, cứ từng bước thực hiện kế hoạch là được.
Chỉ khổ cho Từ Sơn Tùng, anh đã mấy đêm rồi chỉ có ôm vợ ngủ, không ăn được miếng nào.
Ai, cái số của anh thật khổ a.
=====================
Tháng một là tháng hoạt động rất đa dạng, so với tháng mười hai thì còn đông vui hơn.
Ngày mùng một đầu năm, hai vợ chồng dẫn Kiều Minh qua nhà chồng chị hai để chúc tết. Kiều Yên năm nào cũng ăn tết ở nhà chồng. Khi một nhà ba người Kiều Hoa qua thăm ở một lát liền đi, rốt cuộc cũng không thân thiết, ngồi lâu cũng không được tự nhiên.
Mùng hai về nhà mẹ đẻ cũng vậy, ba người xách theo một thùng sữa, kẹo mạch nha, cùng bánh hạch đào làm quà tết.
Về nhà mẹ đẻ cũng là vì xem tình huống của ba mẹ thế nào. Cô phát hiện, Ngưu Xảo Lệ không còn keo kiệt bủn xỉn nữa, lúc này, Kiều Hoa mới thở phào một hơi. Trước khi đi, Ngưu Xảo Lệ cố ý kéo tay Từ Sơn Tùng lại nói mấy lời. Sau đó, Kiều Hoa hỏi anh mới biết được. Thì ra là chị ta muốn đem em trai mười bảy tuổi của mình gửi lên thành phố, nhờ Từ Sơn Tùng giúp đỡ!
Em trai của chị ta sau khi tốt nghiệp tiểu học trừ bỏ trồng trọt qua ngày thì có biết làm việc gì đâu, gửi lên thành phố để làm gì? Muốn làm công nhân quét đường còn phải có hộ khẩu thành phố nữa kìa!
“Vậy anh có đồng ý không?”
Từ Sơn Tùng cong cong môi, “Đương nhiên.”
“A, chính là….” Từ Sơn Tùng nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của cô, đặt trong tay anh ủ ấm, “Em yên tâm. Đáp ứng thì đáp ứng rồi, nhưng thời buổi này công việc đâu phải muốn có là có. Đến lúc đó, chị dâu có nhờ vả nữa thì tự anh có biện pháp.”
Kiều Hoa bĩu môi, không tiếp tục đề tài này, “Anh biết rõ là được, đừng có ôm rắc rối về phía mình. Chị em nhà chị ta thì cũng có liên quan gì đến chúng ta đâu.”
“ Ân, anh biết rồi.”
Mùng ba cả nhà dắt tay nhau đi chùa, dẫn Kiều Minh đi lạy phật. Cậu nhóc là lần đầu tiên tới nơi như thế này, trên tường có hình của mười tám vị La Hán, Kiều Minh không biết mình nên nhìn từ đầu.
Sau đó, Kiều Minh đi mua ba cây hương, Kiều Minh cũng học theo mẹ và ba ba quỳ xuống trước mặt phật tổ, chắp hai tay trước ngực. Mẹ nhóc nói có thể nói ra ước nguyện trước mặt phật tổ.
“ Ân… Ông phật tổ, con muốn mẹ vĩnh viễn sẽ ở với con!”
Phốc ~
“Minh Minh, ước nguyện không thể nói ra, nói ra sẽ không linh.”
Cậu nhóc Kiều Minh nghiêm túc gật đầu, chắp tay trước n.g.ự.c lần nữa, trong lòng thầm nguyện, “Ông phật tổ phù hộ, con muốn ước lại lần nữa, con muốn mẹ vĩnh viễn sẽ ở với con.”
Tham quan một vòng chùa, lại đi dạo xung quanh thành phố. Trên cơ bản, bây giờ mọi người sẽ bán đồ cho con nít là chủ yếu, đi đến chỗ nào cũng sẽ nghe thấy tiếng khóc của trẻ con đòi ăn vặt mua đồ chơi.
Kiều Minh đối với việc này thì tỏ vẻ khinh thường. Kiều Minh nặng nề hừ một tiếng thật lớn, “Mấy bạn ấy đều không phải là đứa bé ngoan. Con mới không khóc đâu, con muốn gì mẹ đều sẽ mua cho con, có đúng không mẹ?”
Kiều Hoa: “????”
Con trai cô là đang đi lối tắt à?
Con trai, con đang ở đây nịnh nọt mẹ để được mua đồ ăn vặt sao?
Mơ đi nha con trai!
Mẹ mới không mắc lừa!!!
Mùng bốn Từ Sơn Tùng phải bày bán lại. Đầy là thời điểm mua may bán đắt trong năm nên nhất định phải hy sinh thời gian ở bên vợ bên con. Chờ đến tết nguyên tiêu, anh lại tìm cơ hội nghỉ mấy ngày để bồi hai mẹ con.
Kiều Hoa có thể hiểu cho Từ Sơn Tùng, dù sao thì kiếm tiền cũng là một chuyện quan trọng, mẹ con bọn họ có nhiều thời gian để bên anh mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT