Trời quá lạnh, nhiệt từ trong lỗ mũi thở ra, làm hơi nước ngưng kết trên khăn quàng cổ, ướt ướt rất khó chịu.
Kiều Hoa cởi khăn quàng cổ, cùng cùng cô cùng thấy thoải mái không ít.
Từ Sơn Tùng dời mắt nhìn qua Kiều Minh, anh dừng lại nửa giây nhưng có lẽ ngắn quá nên không ai phát hiện.
Anh còn chưa mở miệng, Kiều Hoa đã nhớ ra, kinh ngạc hỏi: “Tôi biết rồi! Anh là người bán vỉa hè ở hẻm Thanh Đằng?”
Từ Sơn Tùng kinh ngạc nhướng mày, “Đúng rồi, tôi bày bán trang sức ở hẻm Thanh Đằng.”
“Hèn chi tôi cứ thấy anh quen mắt, trước đây tôi dạo qua đó mấy lần.” Thật ra thời gian trước, cũng không có việc chạy thị trường tự do, bất quá, anh bán hàng nhìn rất đẹp, nên cô cũng chú ý đến anh hơn.
Từ Sơn Tùng gật đầu cười cười, “Trên cơ bản mỗi ngày tôi đều bày bán ở đó.”
“Ngày mưa anh cũng đi?” Kiều Hoa hỏi.
Từ Sơn Tùng: “Vẫn đi.”
Kiều Hoa: “Kia cũng quá vất vả đi.”
Từ Sơn Tùng rũ mắt nhìn cô, mi mắt rũ xuống, lộ ra đôi mắt trong trẻo, “Quen rồi nên vẫn còn tốt.”
Kiều Hoa híp mắt cười, tư thái thong dong, thoải mái đánh giá anh.
“Anh rất lợi hại.” Cô nói.
Từ Sơn Tùng đối diện với tầm mắt sáng ngời của cô, cong môi cười, “Cảm ơn.”
Lưu Hiểu Hồng thấy hai người nói chuyện khá hòa hợp, nơi này không còn chuyện của chị, liền đứng dậy cáo từ, “Hai người cứ tiếp tục nói chuyện, đưa đứa nhỏ cho chị, chị mang Kiều Minh đi dạo một vòng.”
Nói rồi, chị Lưu duỗi tay đi ôm Kiều Minh, cậu nhóc cả kinh, càng ôm chặt Kiều Hoa hơn nữa, m.ô.n.g gắt gao dán trên đùi mẹ mình. Chị Lưu có dùng sức cỡ nào cũng không tách cậu ra được. Kiều Hoa bất đắc dĩ, vỗ nhẹ Kiều Minh định nói cái gì đó, thì thình lình giọng nam phía sau vang lên.
“Không sao đâu, không cần ép thằng bé.”
Nụ cười anh ấm áp, giọng nói trong trẻo, khác với những người trước đây Kiều Hoa từng gặp. Có thể nói, giọng anh là giọng nam hay nhất mà cô từng nghe.
Chị Lưu khó xử nhìn về phía Kiều Hoa, thấy trong mắt hai người bọn họ không nề hà gì.
Cuối cùng, không có biện pháp nào khác, chị Lưu hậm hực buông tay ra, cười gượng đi ra ngoài, “Được rồi, chị đi về trước đây, các em ở lại nha.”
Kiều Minh bất an mà vặn vẹo đầu, cậu mím chặt môi, ôm mẹ mình chặt hơn.
Thời buổi này, mấy tiệm cơm quốc doanh không có đa dạng món. Thực đơn có bao nhiêu món đều được viết trên một tấm bảng đen, muốn ăn món gì thì đến cửa sổ gọi người phục vụ.
Từ Sơn Tùng chỉ bảng đen, ý bảo Kiều Hoa gọi món ăn.
Kiều Hoa thẹn thùng cười, vén tóc ra sau tai, “Anh gọi đi, tôi ăn cái gì đều được.”
Từ Sơn Tùng tiện đà chuyển mắt qua Kiều Minh ngồi trong n.g.ự.c cô, “Minh Minh, cháu muốn ăn món gì?”
Cậu nhóc hiện tại chưa biết chữ, anh liền đọc tên từng món cho Kiều Minh nghe.
Thời buổi này, mấy người đàn ông mang theo trẻ con đến tiệm cơm thường rất ít khi nghĩ đến mấy đứa trẻ thích ăn món nào, đặc biệt là đối với mấy đứa trẻ ba tuổi, bọn chúng căn bản không có quyền lựa chọn, người lớn gọi món gì thì liền ăn món đó.
Kiều Hoa không khỏi nhìn người đàn ông đối diện nhiều hơn một chút, người nam nhân này rất tinh tế.
Thẳng cho đến khi Từ Sơn Tùng đọc hết món ăn trong thực đơn, bạn nhỏ Kiều Minh vẫn chưa phản ứng, nửa khuôn mặt vùi vào trong n.g.ự.c Kiều Hoa, chỉ lộ ra đôi mắt to tròn long lanh.
Cậu nhóc hồi giờ chỉ ăn bánh ngô, màn thầu với dưa muối, sau khi vào trấn thì lâu lâu được ăn cháo gạo kê với mấy quả trứng gà. Quán cơm này món ăn nào cậu cũng chưa từng nghe qua, sao cậu biết chọn món nào.
Kiều Hoa xoa đầu con trai, thay cậu bé nói: “Minh Minh không kén ăn, anh cứ gọi món anh thích là được.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT