Sinh con không phải chuyện nói là được, người phụ nào sinh con mà không phải dạo qua quỷ quan môn một chuyến. Còn nữa, nếu sinh con, chuyện sinh hoạt vợ chồng ít nhất phải ba năm mới có thể tiếp tục. Hai người vừa mới kết hôn, còn chưa ân ái đủ đâu, sinh con cái gì, không phải là thêm phiền phức sao.

Nghĩ tới nghĩ lui, không sinh vẫn tốt hơn.

“Không nói chuyện này nữa.”

Xoay người, ngăn chặn Kiều Hoa đang lải nhải bên cạnh.

“Ngô ~ Anh nhẹ một chút!”

Đêm nay nhất định là một đêm không ngủ.

Hôm sau, Từ Sơn Tùng dậy thật sớm để làm cơm sáng. Hôm qua, lăn qua lộn lại cô vợ nhỏ đến hơn nửa đêm, hẳn là lúc này cô vẫn nằm liệt trong ổ chăn khó mà dậy được.

Kiều Minh hơn bảy giờ đã tự động tỉnh lại, nhóc đang muốn gọi mẹ rời giường, nhưng lại bị ba ba ngăn lại.

“Minh Minh ngoan~ Để mẹ ngủ nhiều thêm một lát.”

Kiều Minh chớp chớp đôi mắt, dẩu m.ô.n.g lên, tự mình trèo xuống giường. Nhóc thở hổn hà hổn hển bò xuống giường rồi tự mình mặc quần áo. Từng món từng món, áo trong, áo len, áo bông, cuối cùng là một áo bông lớn ở ngoài.

Từ Sơn Tùng còn muốn tiến lên hỗ trợ, nhưng cậu nhóc lại vẫy tay ra hiệu không cần, “Con không cần ba ba giúp đâu, con tự mình bận được.”

Bộ dạng hệt như người lớn.

Từ Sơn Tùng cố gắng nhịn cười, chờ cậu nhóc mặc tốt đồ, mới nắm tay con trai ra ngoài rửa mặt. Trong nồi vẫn còn nước ấm, anh múc một ít nước, pha với nước lạnh, canh nhiệt độ cho phù hợp để Kiều Minh rửa mặt. Kiều Minh là một đứa trẻ tự lập, cậu nhóc cũng có thể tự mình vệ sinh cá nhân, không cần người lớn giúp đỡ.

Thời điểm Kiều Hoa ra khỏi phòng, cô thấy Kiều Minh đang chơi với Phao Phao và Tiểu Bạch. Cậu nhóc Kiều Minh nhìn hai chú cá kinh hoàng, tán loạn bơi đi chỗ khác, trốn tránh ngón tay của mình, thì bật cười khanh khách không ngừng.

Lúc mới tỉnh dậy, xốc chăn lên, hai chân Kiều Hoa vẫn còn bủn rủn. Cô đi ra khỏi phòng, không thấy Từ Sơn Tùng đâu. Ngược lại là cậu nhóc Kiều Minh thấy cô, thì nhanh chân chạy ào tới, vui vẻ nhào vào trong n.g.ự.c cô.

“Mẹ! Mẹ là heo lớn lười! Mặt trời đã phơi đến m.ô.n.g rồi!”

Kiều Hoa thiếu chút nữa bị cậu nhóc đ.â.m ngã, sau khi ổn định cơ thể, cô ra sức niết niết cái mũi của cậu nhóc, cô cũng nổi lên tính trẻ con, “Con mới là con heo nhỏ lười, hôm nay có mặt trời sao?”

Kiều Minh nghiêng đầu nhìn ra bên ngoài, hôm nay quả nhiên là một ngày đầy mây a.

Cậu nhóc gãi gãi đầu, Kiều Minh không biết phải cãi lại như thế nào. Rõ ràng hôm nay mẹ của nhóc rất lười nha, mẹ đã ngủ lâu ơi là lâu luôn, nhóc muốn kêu mẹ nhưng ba ba trước khi đi làm lại dặn nhóc để cho mẹ ngủ đến khi tự tỉnh, nhóc cũng không dám phát ra tiếng động gì lớn, sợ làm cho mẹ tỉnh giấc. Chọc con trai xong, Kiều Hoa còn rất kiêu ngạo, hừ hừ bắt đầu tự mặc quần áo, trong miệng còn không quên lẩm nhẩm hát.

Cậu nhóc Kiều Minh trông mong nhìn về phía cô, trong chốc lát, nhóc lại chạy đến trước người cô, chốc lát thì lại vòng ra sau, cậu nhóc như con quay không ngừng quay xung quanh cô, “Mẹ, hôm nay mẹ dạy con ghép vần được không?”

Nhóc rất mong học cho xong, sau đó liền có thể tự mình đọc sách, không cần phải nhờ đến mẹ!

“Có thể, rảnh mẹ sẽ dạy con ha, không vội!”

Đều nói, con trai mới có ba tuổi, đã là một đứa bé ham học như thế, tương lai sẽ rất có kỳ vọng a!

“Vậy được rồi.”

Buổi sáng Kiều Hoa ở nhà dọn dẹp nhà cửa, mới vừa cầm lấy cái chổi, Ngô Quế Phương liền rủ cô đi chợ mua đồ ăn. Một đường vừa đi vừa nói, thú vị hơn nhiều so với đi chợ một mình.

Cùng Ngô Quế Phương đi mua đồ ăn cũng có rất nhiều chỗ lợi. Chị ấy sẽ hướng dẫn rất nhiều kỹ xảo chọn đồ ăn. Ví dụ như mua rau như thế nào là dùng được lâu nhất, chỗ nào bán thịt heo ngon, rồi chỗ nào bán đồ khô chất lượng,...

Đối với người năm thuở mười thì mới đi chợ như Kiều Hoa thì đây như là một kho tàng kiến thức, cô chưa bao giờ nghĩ tới, bí kíp mua đồ còn có thể làm thành văn như thế này.

Trên đường về nhà, Kiều Hoa hỏi Ngô Quế Phương rất nhiều điều về nấu ăn, Ngô Quế Phương rất nhiệt tình trả lời những thắc mắc của Kiều Hoa. Sau đó Ngô Quế Phương lại nói đến bộ đồ ngày hôm qua của cô, trong tối ngoài sáng hỏi có thể nhìn một cái hay không, trên thực tế, ẩn sau đó là gì thì mọi người đều rõ ràng.

Nhưng cũng nhờ như vậy mà Kiều Hoa nảy ra một ý tưởng mới.

Nếu mọi người đều hứng thú với quần áo mới như vậy, chính cô trước khi xuyên qua cũng là nhà thiết kế thời trang, vậy tại sao sau khi xuyên qua cô không tiếp tục con đường này? Trong nhà vừa lúc có máy may, mọi chuyện chỉ cần đều đã sẵn sàng chỉ cần một hành động là đủ a.

Càng nghĩ càng cảm thấy khả thi, cô liền thuận miệng đồng ý với yêu cầu của Ngô Quế Phương.

Bên này, bạn nhỏ Kiều Minh rất nhiệt tình mà hỗ trợ Kiều Hoa xách túi khoai tây. Vừa xách vừa thở hổn hà hổn hển, hai người lớn vừa đi vừa chờ cậu.

Đến trước cửa viện thì thấy Lý Hồng Quân như con kiến bò trên chảo lửa, anh ta cứ đi qua đi lại trước cửa.

Nhìn thấy hai người, anh ta vội vàng chạy đến, cau mày, “Em dâu, em đi đâu vậy? Anh có việc cần tìm em!”

Kiều Hoa nhanh chóng bỏ giỏ rau xuống, lo lắng nhìn anh ta, “Làm sao vậy! Sơn Tùng xảy ra chuyện gì à?”

Ngô Quế Phương vỗ vỗ anh ta, trấn an, “Đừng gấp, đừng gấp, anh chậm rãi nói. Có chuyện gì xảy ra sao?”

Tựa hồ như Lý Hồng Quân cũng ý thức được mình quá sốt ruột nên làm cho Kiều Hoa lo lắng, anh ta cười đến không khép được miệng, nhanh chóng giải thích, “Không có không có. Sơn Tùng không có việc gì.Chính là bao tay nắp gập của em cháy hàng rồi, bán hết sạch!”

“A! Cháy hàng…?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play