Tiễn họ hàng thân thích của Kiều gia về quê, một nhà ba người cưỡi lên xe đến đạp đến tiệm ảnh để chụp ảnh gia đình.

Kiều Minh thực sự rất hưng phấn, giữa trưa nhóc được ăn nhiều món ăn ngon, buổi chiều lại được chụp ảnh, thật là một ngày đầy thỏa mãn.

Cậu lắc la lắc lư cái chân nhỏ, trong miệng kêu lên, “Ba ba, nhanh lên! Ba ba, nhanh lên!”

Kiều Hoa che miệng con trai lại, “Nhanh nữa thì rất nguy hiểm.”

“Ngô, ngô ~” cậu nhóc chỉ có thể phát ra âm thanh trong cổ họng, Minh Minh chỉ có thể ở trong lòng thầm cổ vũ ba ba nhanh lên.

Đằng trước truyền đến tiếng cười trầm thấp của Từ Sơn Tùng.

Ở thời đại này kinh tế vẫn còn khó khăn này, chụp ảnh ở tiệm chụp ảnh không phải là gia đình bình thường có thể chụp được. Giá cả chụp ảnh tương đối mắc, không ít người của thế hệ trước dành dụm tích cóp cả đời chỉ để chụp một tấm ảnh, như vậy là đủ viên mãn rồi.

Cũng may, bây giờ là thập niên 80, giá cả cũng bắt đầu phù hợp với mọi người hơn, chụp ảnh cũng dần dần đi vào các gia đình có mức sống bình thường.

Niên đại này, quen chụp ảnh với phông nền phía sau, các loại bối cảnh rừng, núi này nọ,... Trên vách tường dùng dây thừng để treo phong cảnh, muốn đi núi cao liền chụp ảnh với nền rừng cây, muốn nghịch nước thì chụp hình với nền biển, nói chung muốn cái gì cũng có.

Nhất là chụp hình với Thiên An Môn, chỉ cần một tấm nền ở Thiên An Môn, đem về nông thôn khoe, hẳn là nhất lên một trận cuồng phong ở quê!

Kiều Hoa cảm thấy bối cảnh thời này khá là sến, chờ hai ba mươi năm sau coi lại, chờ cô hẳn là một trận cười lăn cười bò.

Sau một hồi chọn lựa, cuối cùng cả nhà chọn một đình lòe loẹt làm bối cảnh, Kiều Minh ngồi trên tay Từ Sơn Tùng, Kiều Hoa nắm lấy tay anh. Chỉ nghe một tiếng răng rắc ~

Tấm ảnh gia đình đầu tiên của ba người liền được ra lò.

Bạn nhỏ Kiều Minh đương nhiên là rất phấn khích, cậu nhóc la hét đòi về nhà phải đặt trên tủ đầu giường! Mỗi ngày cậu nhóc phải xem một trăm lần!

Tiền chụp ảnh tiêu tốn không ít. Hôm nay chụp lấy ba tấm, một tấm lớn, hai tấm nhỏ. Tấm lớn là năm đồng, hai tấm nhỏ ba đồng. Tấm hình nhỏ là để trong bóp tiền của Từ Sơn Tùng, khi nào anh cảm thấy nhớ vợ con thì lôi ra nhìn một chút.

Đến khi rửa ảnh ra, ông chủ tiệm chụp ảnh cảm thấy rất thích, ông ấy hỏi hai vợ chồng có thể phóng lớn treo tủ kính trưng bày được không.

Kiều Hoa nghĩ nghĩ, cự tuyệt. Cô cũng không hy vọng mình nổi tiếng khắp Lê An đâu.

================

Bận rộn cả một ngày, lại đi chụp ảnh gia đình, Kiều Hoa về đến nhà liền không muốn động đậy.

Buổi tối cả nhà ăn mì sợi do Từ Sơn Tùng nấu, món ăn kèm là thịt hộp kho. Hiện tại trừ phi là Kiều Hoa cùng Kiều Minh không muốn ăn, trên cơ bản trong nhà đều có đầy đủ lương thực.

Bận rộn chuyện rượu mừng xong xuôi, lại tính sang chuyện bao tay. Từ Sơn Tùng tính toán ngày mai anh sẽ dậy sớm để đi khảo sát thị trường. Bởi vì phí tổn tương đối cao, anh định bán bao tay nay mắc hơn năm đồng so với bao tay bình thường. Đương nhiên, giá cả cũng có thể tùy thời điều chỉnh.

Chạng vạng, Kiều Hoa cũng không đủ tinh lực cùng hàng xóm tán gẫu dưới cây sơn trà. Cô đi tìm phiếu tắm rửa, tìm quần áo, chuẩn bị đi tắm nước nóng.

Người còn chưa ra khỏi đại viện, đã bị chị Lưu giữ c.h.ặ.t t.a.y lại, “Hắc hắc, Kiều Hoa, em được lắm. Em mua quần áo chỗ nào vậy, kiểu dáng thật sự mới mẻ.”

Chị Lưu bảy giờ đã phải đi làm, không nhìn thấy quần áo mới của Kiều Hoa. Không những vậy, trong đại viện cũng có rất nhiều người chưa thấy, lúc này kiến thấy mật mà vây quanh, đôi mắt sáng rực.

“Quần áo gì vậy? Cho tôi nhìn thử với.” Mấy đồng chí nữ đều nhao nhao lên, đương nhiên là cảm thấy rất hứng thú.

“Nha, một túi to như vậy, hẳn là nửa ký đi.”

“Đây là quần đùi hả, quần này rộng thế, sao bận trên người cô có vẻ ốm vậy?”

Con dâu lớn và con dâu thứ nhà họ Trần đều là những đồng chí nữ trẻ tuổi. Các cô ấy thấy Kiều Hoa trang điểm, quả thực so với vàng còn chói mắt hơn!

“Cái này làm sao a, tôi có thể mượn về làm một bộ không?” Tống Thanh Bình vuốt vuốt tay áo, sao chị cảm thấy Kiều Hoa bận áo khoác này, giống như là lên một đẳng cấp khác, cả người đều lộ ra khí chất cao quý.

Lại nhìn thấy Kiều Hoa chưa kịp tẩy trang, khuôn mặt tinh xảo, Tống Thanh Bình tò mò hỏi: “Lần trước tôi có nghe xưởng rượu muốn chiêu mẫu nữ để chụp ảnh quảng cáo, sao cô không đi đăng ký đi làm mẫu ảnh đi?”

Ở trong ấn tượng của mọi người, chỉ có chụp mẫu ảnh mới trang điểm son môi, Kiều Hoa quá ư là phù hợp với điều kiện này!

Lâm Thải Hà, con dâu lớn của Trần gia tiếp tục nói: “Hay là cô đi đăng ký chụp ảnh mẫu cho xưởng rượu thử đi, bận bộ quần áo này, biết đầu người ta coi trọng cô.”

Kiều Hoa cười cười lắc đầu, “Vậy thì thôi đi, em không muốn nổi tiếng đâu!”

Một câu làm cho mọi người đều cười lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play