Kiều Minh đối với người gọi là chú Dương Lập Đông có chút sợ hãi, chú này một thân áo đen, giày da, kiểu tóc lại kỳ quái như vậy, thoạt nhìn không phải là người tốt…..Càng nhìn càng thấy sợ hãi, cậu nhóc cầm ly nước trái cây chuẩn bị trốn vào trong n.g.ự.c mẹ.

Kiều Hoa lúc này lại bận phải kính rượu tiếp khách, sao có thể ẵm cậu nhóc lên mà dỗ dành được, Từ Sơn Tùng thấy thế, liền ôm con trai lên, để cho Kiều Minh ngồi ở trong n.g.ự.c mình.

“Ba ba giới thiệu cho con mấy chú bạn ba nhé.” Anh từng bước từng bước đi qua, bắt đầu giới thiệu với Kiều Minh.

“Chú này là chú Lệ, đây là dì Miêu, còn này là chú Dương,...”

Thời điểm chỉ đến chú Dương, rõ ràng cậu nhóc trong n.g.ự.c ôm chặt cổ anh hơn, đôi mắt to tròn ngập nước sợ hãi mà nhìn chú Dương ở trước mặt.

Dương Lập Đông đặc biệt nhiệt tình, anh ta liên tục cười làm quen với Kiều Minh, “Cháu là Kiều Minh đúng không? Tiểu bảo bối ngoan, lần sau đến quán của chú, chú cho cháu quần áo mới nha.”

“Minh Minh, mau cảm ơn chú đi.” Kiều Hoa vỗ vỗ con trai, ý bảo cậu nhóc nói chuyện.

Cậu nhóc ôm chặt Từ Sơn Tùng hơn nữa, nhìn Dương Lập Đông nói: “Mẹ cháu sẽ làm quần áo cho cháu.”

Nói xong, Kiều Minh chỉ vào áo bông của mình, khuôn mặt nhỏ lộ vẻ tự hào.

“Đây là mẹ cháu làm cho cháu.”

Khuôn mặt tự hào của Kiều Minh làm cho người lớn cười một trận, “Chú đưa quần áo mới cho cháu, là tặng cháu nha, không phải tốn tiền. Mẹ cháu làm quần áo thì ba ba cháu phải tốn tiền mua vải, đúng không?”

“Chính là, tiểu bảo bối có biết một bộ đồ tốn bao nhiêu tiền không nè?”

“Kia….Cháu cũng không cần quần áo của chú, cháu có ba ba.” Ba ba sẽ đưa tiền cho mẹ, làm gì cần người khác cho quần áo.

Mẹ nhóc đã nói qua, đồ miễn phí chưa chắc đã tốt, bọn họ không thể nào ham món lợi nhỏ.

Lời này làm cho mấy người lớn không ngờ tới, “Đứa nhỏ này, có ý tứ. Quần áo mới miễn phí cũng không cần.”

Hi hi ha ha cười rộ lên, bầu không khí cũng tốt lên không ít.

Bên này giới thiệu rồi đến phiên Lý Hồng Quân, anh ta bưng một chén rượu qua, nhéo nhéo khuôn mặt nộn nộn của Kiều Minh, cực kỳ vui vẻ. “Không cần giới thiệu chú đúng không, nhất định là thằng bé biết tôi.” Lý Hồng Quân đắc ý mà nháy mắt, “Đúng không tiểu bảo bối.”

Cậu nhóc Kiều Minh cắn cắn miệng, khuôn mặt phồng lên, “Cháu không biết chú.”

Phốc ~ thật là không có chút mặt mũi nào luôn a.

Lữ Tú Hoa thấy Kiều Minh vẫn luôn nằm trong n.g.ự.c của Từ Sơn Tùng, bà đi tới, “Để mẹ dẫn Kiều Minh đi ăn chút gì đó, hai đưa đi kinh rượu đi, rồi qua ăn cơm.”

Từ Sơn Tùng đem Kiều Minh đưa qua, bạn nhỏ Kiều Minh cũng không sợ hãi bà ngoài, cậu cùng bà ngoại ở chung nhà, liền duỗi tay ôm lấy cổ Lữ Tú Hoa, nằm gọn trong n.g.ự.c bà.

Người cuối cùng mà Từ Sơn Tùng giới thiệu là đồng hương của anh, năm năm trước cùng anh vào nam, tên là Hầu Tài Quân. Anh ta cao một mét bảy tám, năm nay hai mươi tám tuổi. So với Từ Sơn Tùng thì lớn hơn ba tuổi, hai người là bạn từ nhỏ của nhau. Chẳng qua là sau khi đến Lê An, anh ta không giống mọi người bán vỉa hè, mà đi theo con đường nhà buôn, nhập hàng.

Cũng nhờ như vậy, mà Từ Sơn Tùng nhập được không ít hàng tốt, trên cơ bản đều là nhờ Hầu Tài Quân.

Thập niên 80, lúc mới cải cách, thị trường kinh tế rất chuộng sắt, người nào khôn khéo lợi dụng thị trường đầu cơ trục lợi các loại vật tư, lấy giá chênh lệch, bởi vì vậy mà mọi người mới gọi là “nhà buôn”

Nhà buôn cái gì cũng vận chuyển, nhỏ thì phiếu gạo, lớn thì xe đạp, đồ điện. Sau này đến thời đại phát triển, cư nhiên còn có thể chuyển cả phi cơ!

Về sau, có nhóm nhà buôn tiến vào thị trường Châu u, còn có người muốn chuyển cả tháp Eiffel về. Đương nhiên là chuyện này không có khả năng. Nhưng mà vẫn là câu nói kia….Thời thế tạo nhân tài a~

Kiều Hoa tò mò mà đánh giá Hầu Tài Quân, thời điểm anh ta nói chuyện thì rất nho nhã lễ độ, giống như người làm công tác giáo dục, nơi nào giống nhà buôn. Xem ra là cô cần phải thay ấn tượng của mình rồi.

Hầu Tài Quân hơi hơi mỉm cười, anh ta bưng chén rượu lên, “Trước giờ anh vẫn luôn tò mò Sơn Tùng sẽ tìm vợ như thế nào. Hiện tại xem ra, hai người thật xứng đôi, trai tài gái sắc! Chúc mừng chúc mừng, chúc hai người bách niên giai lão, sớm sinh quý tử!”

“Cảm ơn ạ”

Chỉ là câu cuối cùng, làm cho Kiều Hoa có chút ngượng ngùng, Từ lúc kết hôn đến giờ, cô xác thật nghĩ đến chuyện sinh con, cũng không hỏi qua Từ Sơn Tùng, không biết anh muốn nghĩ như thế nào cả.

Nghĩ như vậy, cô nghiêng đầu nhìn anh một cái.

Nhận thấy tín hiệu của vợ, Từ Sơn Tùng hơi hơi mỉm cười, nắm lấy tay cô nhẹ nhàng kéo kéo, “Làm sao vậy, mệt hả?”

Kiều Hoa lắc đầu, khóe môi ẩn ẩn nụ cười.

Buổi tối về hỏi anh là được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play