Quần áo làm xong cũng vừa lúc kịp ngày làm tiệc rượu. Kiều Hoa mang theo con trai đến bách hóa mua đồ trang điểm. Hai vợ chồng cô đã nói qua, sau khi làm tiệc rượu xong thì mang con trai đến tiệm chụp ảnh để chụp hình gia đình.
Cậu nhóc cả đêm hưng phấn cực kỳ, một hai nhất định phải bận áo bong mới đi ngủ. Nhưng mà mặc vậy sao có thể thoải mái.
Kiều Hoa dở khóc dở cười, chờ đến khi cậu ngủ say, mới trộm đem quần áo cởi ra. Kết quả là, ngày hôm sau đã nghe Kiều Minh khóc, “Mẹ, quần áo của con bị trộm lấy mất tiêu rồi! Mẹ ~ ô ô ô ~”
Kiều Hoa cười đến đâu cả bụng, nhanh chóng đem áo bông cầm ra cho cậu thấy, “Con trai sao lại khóc rồi, ba mẹ ở nhà, có thấy ăn trộm đâu. Quần áo mới của bảo bối không phải ở chỗ này sao!”
Lúc này, cậu nhóc mới nín khóc mỉm cười, còn dẩu miệng lên, rầm rì ôm lấy Kiều Hoa, “Làm con sợ muốn chết.”
==================
Bách hóa Lê An là bách hóa lớn nhất thành phố, ở trong đấy có chín chín tám một mặt hàng, nhỏ thì kim chỉ, lớn thì xe máy xe đạp, cái gì cũng bán, đồ dùng hằng ngày thì càng không phải nói, đây là nơi tập trung trao đổi sản phẩm của cả nước.
Tuy là như thế, nhưng Kiều Hoa đứng trước quầy hàng quan sát trong chốc lát, cô mới phát hiện, kem nền, chuốt mi mà thời sau hay dùng ở đây đều không có bán. Chủ yếu các sạp hàng chỉ bán mỹ phẩm dưỡng da, giống như kem dưỡng thôi. Đồ trang điểm cũng không tính là đa dạng, chủng loại ít đến đáng thương.
Suy đi tính lại, cuối cùng, cô chỉ mua một bút chì kẻ mày màu nâu thẫm, cùng một cây son môi màu cam. Vỏ bên ngoài của cây son được làm bằng nhựa, dán một lớp bạc trắng, trên thân son có in dòng chữ, “Xuân Hương Sắc”. Thoạt nhìn có chút rẻ, nếu là ba bốn mươi năm sau, cây son này, Kiều Hoa tuyệt đối sẽ xếp nó vào hàng “vỉa hè của vỉa hè.”
“Chào đồng chí, có thể giúp tôi lấy một cây son cùng một cây kẻ lông mày được không? Xin hỏi, tổng cộng bao nhiêu tiền?”
Người bán hàng liếc mắt nhìn cô, ngữ khí lãnh đạm, “Tám hào, hai phiếu công nghiệp nhẹ.”
Kiều Hoa gật gật đầu, lấy trong túi ra hai phiếu công nghiệp nhẹ. Phiếu màu xanh in chữ màu đem, rất có cảm giác của niên đại, phía trên còn ghi dòng chữ “Cục thương nghiệp Lê An” Thời buổi này là vậy, từ cây kim đến miếng vải, chén đũa đến nồi sắt, muốn mua cái gì đều phải dùng phiếu. Cái gì mà phiếu xe đạp, phiếu radio. Kỳ thật mấy tấm phiếu đó không có giá trị gì, chỉ là bằng chứng mua hàng, cho nên, có phiếu còn phải trả tiền.
Người bán hàng đang muốn lấy cho cô, thình lình có một người tầm hai mươi tuổi, bận đồ nữ theo phong cách phương tây đi tới.
“Chào đồng chí, lấy giúp tôi một hộp phấn, lấy loại, Tạ Phức Xuân đi.”
Được lắm, chủ sạp hàng đã nhận tiền của cô còn không bán cho cô, cư nhiên đi phục vụ nữ đồng chí kia.
Chỉ thấy người bán hàng lấy từ trên quầy xuống một hộp, dán nhãn “Tạ Phức Xuân”, trên nhãn còn có một mỹ nhân cổ điển, màu sắc tươi sáng, thoạt nhìn có chút cổ, nhưng giá không hề rẻ.
Tạ Phức Xuân? Này không phải là nhãn hiệu nội địa lâu đời sao, nơi này cư nhiên có bán? Kiều Hoa có chút ngạc nhiên.
Hộp phấn này cũng tựa như kem nền sau này, nhưng mùi thì thơm hơn, lại tự nhiên hơn. Khi ngửi sẽ làm nhớ đến cảm giác mưa bụi Giang Nam. Công dụng của nó chủ yếu là để làm đều màu da, còn có thể kiềm dầu, hiệu quả không tồi. Em gái thím Điền cũng dùng cái này, trên cơ bản mỗi ngày đều dùng, cũng không bị tắc nghẽn lỗ chân lông.
Nói tóm lại công dụng cũng không tệ, Kiều Hoa xuyên qua trước đương nhiên là biết hiệu quả. Hiện tại nhìn thấy nó, đương nhiên là cô có động tâm rồi.
Nghĩ như vậy, Kiều Hoa vội nói với người bán, “Đồng chí, phiền toái cô lấy giúp tôi một hộp phấn giống đó.”
Nữ đồng chí mua hàng cũng quay đầu lại, ánh mắt như đèn pha đảo lên đảo xuống trên người Kiều Hoa, cô ta không vui mà bĩu môi, “Học đua đòi.”
Nói xong, cô ta kiêu ngạo mà ngẩng đầu bỏ đi.
Kiều Hoa: “..........”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT