Editor: Pepsi
Lưu Linh đến phủ Định Bắc Hầu thăm lão Hầu gia. Lần này, Lão Hầu gia đã có thể nói chuyện được rồi. Ông bằng lòng gặp Lưu Linh, vậy nên dù sắc mặt Hầu phu nhân không tốt nhưng bà ta cũng không thể ngăn cản Lưu Linh vào phủ được. Hầu phủ lớn là thế, vì chuyến viếng thăm của Lưu Linh, người thật lòng vui mừng ngoài lão Hầu gia ra, chắc chỉ còn Trương Tú mà thôi.
Dưới thái độ lạnh lùng của Hầu phu nhân, Trương Tú chủ động xin dây trói giặc, dẫn Lưu Linh vào gặp Lão Hầu gia.
Thấy lão Hầu gia nằm trên giường, Lưu Linh thoáng kinh hãi. Lần trước khi nàng gặp ngoại tổ phụ, là mùa thu năm ngoái. Khi đó, ông vẫn còn là một ông lão nhanh nhẹn, quắc thước, mắng người vô cùng hùng hổ. Thế nhưng lần này, ông ngoại nằm trên giường kia, vừa tang thương vừa tiều tụy đến nỗi người ta có thể thật sự cảm nhận được thời giờ đang trôi qua.
Nằm dưới cửa sổ, tắm ánh mặt trời, ông lão được bao phủ trong ánh nắng màu vàng trắng, lông mày và tóc đều tựa như tuyết, đôi mắt nâu trũng sâu vào hốc mắt, bàn tay đang đặt trên trường kỷ khô gầy như vỏ cây. Khi ông mở mắt ra, đôi mắt vẩn đục nhưng lại đầy từ ái và dịu dàng.
Ông lão khó nhọc vươn tay về phía Lưu Linh: “A Linh tới, sao không gọi ta hả?” Ông quát hỏi người hầu hạ bên cạnh.
“Gia gia.” Lưu Linh đi lên trước, cầm tay ông. Lòng nàng đau nhói, muôn vàn lời nói chỉ hoà lại thành một câu: “Con xin lỗi, gia gia.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play