EDIT: BRANDY
Đêm đó Cẩm y vệ thuận lợi bắt Vân Dịch trở về, Vân Dịch dùng chính bản thân ngăn cản Cẩm y vệ, tạo đường lui giúp huynh đệ của mình tranh thủ thoát thân. Lúc trở lại chùa, trời đã hửng sáng, không bao lâu sau, La Phàm cũng trở lại, mang theo Trường Nhạc quận chúa cùng đám người Dương Diệp quay trở về.
Suốt 1 đêm không nghỉ, trên đường truy đuổi đào phạm do ngăn tên mà bị nội thương, lúc Thẩm Yến trở lại, sắc mặt trắng bệch đến mức ai cũng có thể nhìn ra được. Nhưng chàng không nhắc đến, mọi người chỉ đành tỏ vẻ không biết. Nghe nói quận chúa đã bình an, Thẩm Yến là trưởng quan tối cao hiện tại của Cẩm y vệ có mặt tại đây, cho nên theo lễ phải đến tận nơi thăm hỏi.
Trước phòng của Trường Nhạc quận chúa bị vây chật như nêm cối. Đại phu riêng của quận chúa vội vàng tiến vào thăm khám, đám tì nữ cũng sốt sắng đứng bên cạnh hỗ trợ, đám thân vệ, sai vặt mặt mày lo lắng xếp hàng bên ngoài, kiễng chân nhìn vào trong.
Nghe nói quận chúa hôn mê, Thẩm Yến chỉ đứng ở bên ngoài liếc mắt một cái, biểu thị chút quan tâm, sau đó liền mang theo La Phàm rời đi, không gây thêm phiền toái cho bên này nữa.
“Hắn không thể đi” Dương Diệp chặn đường bọn họ, “Hắn là người cuối cùng tiếp xúc với quận chúa, phải ở lại đây chờ quận chúa hỏi chuyện.”
“La Phàm là thuộc hạ của ta, có sai lầm gì ta một mình gánh chịu” Thẩm Yến lạnh nhạt nói, “Quận chúa trách phạt, cũng là chuyện của ta.”
“Ngài!” Dương Diệp bộc phát sự bất mãn vẫn kìm nén nãy giờ, lớn giọng: “Quận chúa nhà ta bị bắt, là lỗi của các người!”
“Đây vẫn là chuyện của ta.” Thẩm Yến trả lời đơn giản.
Ý chàng rất rõ ràng: Chuyện của ta, không cần phải giải thích với các ngươi.
Giọng điệu của chàng vô cùng bình tĩnh, không kích động cũng không bực bội, đứng ở trước mặt mọi người, lại càng khiến người khác có cảm giác chỉ cần mình Thẩm Yến đã đủ trấn giữ quan ải rồi.
Đối mặt với sự khiêu khích của Dương Diệp, Thẩm đại nhẫn có thể mặt không đổi sắc dùng thái độ ôn hòa nhã nhặn đối diện, cũng không lấy quyền lực ra nạt nộ kẻ yếu thế.
Dương Diệp: “Ngài, ngài muốn khiêu chiến uy nghiêm quận chúa? !”
Thẩm Yến thoáng đăm chiêu, nhàn nhạt hỏi lại: “Ngươi muốn động thủ với ta?”
“…”
Mãng phu! Thô lỗ! Không biết cấp bậc lễ nghĩa!
Chờ quận chúa tỉnh lại trước rồi tính, Dương Diệp cũng không muốn rước lấy phiền phức cho chủ nhân. Anh ta chằm chằm nhìn Thẩm Yến hồi lâu mới bất đắc dĩ lùi một bước, người Quảng Bình Vương phủ thấy vậy cũng lặng lẽ nhường đường.
Trên đường trở về, La Phàm vừa cảm động vì được Thẩm đại nhân ra mặt bảo về, vừa oan ức nói: “Tối hôm qua đệ tìm thấy quận chúa trong một cái hố bẫy thú. Đệ đã gọi rất lâu cũng không thấy tiếng người đáp lại. Đệ còn tưởng quận chúa không ở đó, nên đã đi vòng vèo khắp nơi. Càng đi càng xa vị trí của quận chúa. Đến lúc hừng đông, nương ánh sáng mới thấy người.”
Thẩm Yến trầm mặc một hồi, mới hỏi: “Tình trạng của nàng ấy khi đó như thế nào?”
“Không tốt lắm… Lúc đệ tìm thấy nàng ta , nước đã ngập qua đầu gối. Nàng dựa vào tường đất, gọi mãi không tỉnh lại.” La Phàm sụt sịt: “Đệ thực sự hoảng lắm,còn tưởng rằng nàng ấy đã chết rồi.”
Hắn nhớ lại lúc nhảy vào trong hố, nhìn thấy Lưu Linh im lặng ngồi trong nước, tóc dài chia thành từng nhánh rũ rượi, ngâm vào trong vũng nước đục ngầu. Mỹ nhân cụp mí mắt, sắc mặt nhợt nhạt, không còn chút huyết sắc. Nàng im lặng không động đậy, hô hấp rất nhỏ, như người chết, khiến La Phàm sợ chết khiếp.
Thẩm Yến không nói thêm nữa, Lưu Linh đã được cứu trở về, về sau song phương thương lượng chuyện này như thế nào là chuyện của chàng. Nhiệm vụ La Phàm được giao đã kết thúc, có thể trở về đội với các huynh đệ rồi.
Thẩm Yến dự định kiểm tra chuyện Vân Dịch đảo tẩu đêm qua một cách kỹ lưỡng, xem có thể tóm được kẻ giúp Vân Dịch chạy trốn không.
Ngày hôm sau, Lưu Linh tỉnh lại, Thẩm Yến tới thăm nàng. La Phàm lo lắng, muốn đi cùng giải thích, nhưng bị cự tuyệt. Thẩm Yến được mời vào phòng, nhìn thấy Lưu Linh đã tỉnh, ngồi dựa vào sạp, đại phu đang giúp nàng thay thuốc.
Đôi mi đang buông xuống, khẽ ngước lên, vừa thấy chàng con ngươi màu nhạt thoáng long lanh: “Mời Thẩm đại nhân qua đây.”
Thẩm Yến không nhích, nhíu nhíu mày, nghiêng người. Lẽ ra lúc quận chúa bôi thuốc, không nên để nam nhân nhìn da thịt mình. Vậy mà Lưu Linh ở ngay trước mặt chàng không chút ngại ngùng bộ dạng y phục không chỉnh tề của bản thân.
Lưu Linh lười biếng nói, “Ta gọi huynh đến để chơi trò ngượng ngùng sao? Đương nhiên là muốn Thẩm đại nhân giúp ta thay thuốc rồi.”
Thẩm Yến nhìn về phía nàng, đoàn thị nữ, gia nô trong phòng biết ý cúi gằm mặt mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, thầm khẳng định: Quả nhiên giữa Thẩm đại nhân và quận chúa có chuyện!
Mặc dù bận rộn thay băng, bôi thuốc, nhưng dáng vẻ nàng vẫn cực kỳ ung dung, giọng nói lộ ra chút mỏi mệt: “Hôm qua ta gặp nạn, hình như là bị Cẩm y vệ làm liên lụy.”
“Ta bị gãy tay, có phải Thẩm đại nhân nên đền bù cho ta hay không?”
Lưu Linh bắt đầu khí định thần nhàn chậm rãi uy hiếp.
Thẩm Yến nhướn mày, quan sát nàng: Quận chúa vừa tỉnh lại, đã bắt đầu phân cao thấp với chàng.
Thẩm Yến chân dài tiến 1 bước đã đến bên cạnh giường. Lưu Linh duỗi cánh tay tuyết trắng lộ dấu vết xanh tím ra, đại phu đang cắt băng gạc. Đại phu lề mề giải thích, nói may mà không gãy xương. Thẩm Yến liếc nàng một cái, “Quận chúa thật sự muốn ta băng bó?”
“Ừm.”
Trong nháy mắt, cánh tay bị thương của nàng đã bị Thẩm Yến nâng lên, khiến nàng đau đến mức ngồi bật dậy.
Người này lãnh huyết vô tình, lại không hề biết thương hương tiếc ngọc là gì, thủ pháp vừa nhanh vừa mạnh, đại phu bên cạnh còn đang mơ mơ màng màng thì thuốc dán băng gạc đã bị giật mất.
Lúc chàng ta quấn băng quanh miệng vết thương, động tác cục súc, thô bạo, lại còn kéo mạnh, vòng từng vòng một, Lưu Linh đau đến chảy cả nước mắt.
“Xong rồi.” Thẩm Yến ra hiệu đã hoàn thành nghiệm vụ.
“…” Lưu Linh chỉ có thể hít vào một ngụm khí lạnh, cắn răng chịu đau..
Nàng trừng chàng, Thẩm Yến thản nhiên nhìn lại.
Lúc băng bó chàng đã nhìn ra, vết thương của Lưu Linh không nghiêm trọng như nàng biểu hiện. Nàng cố ý chọc chàng mà thôi, cố tình khiến chàng bối rối.
“Thẩm Yến, huynh nghĩ rằng ta sẽ không tính sổ với huynh sao?” Lưu Linh nghiến răng, “Dám ngược đãi ta như vậy!”
“Người tính đi.” Thẩm Yến bâng quơ nói.
“…” Lưu Linh vốn muốn trêu chọc chàng cho vui, chứ không thật lòng muốn tính sổ với Thẩm Yến. Nhưng hiển nhiên Thẩm Yến thích giải quyết cho rõ ràng chuyện giữa cả hai càng sớm càng tốt, chàng luôn không muốn phát sinh những quan hệ cá nhân thừa thãi với nàng.
“Chuyện này” Đại phu bị đôi thiếu nam thiếu nữ bỏ qua hồi lâu, giờ mới chậm rãi lên tiếng, “Vết thương trên cổ quận chúa cũng cần phải băng bó…”
Lưu Linh cùng Thẩm Yến đều sửng sốt, Thẩm Yến không tự giác nhìn về phía cổ của nàng. Vì bị thương nên nàng mặc y phục rộng rãi, phần cổ loang lổ vết đỏ, kéo sâu xuống tận dưới xương quai xanh.
“Hạ lưu.” Lưu Linh nhìn chằm chằm ánh mắt Thẩm Yến, cười lạnh một tiếng, nhưng thân thể không động, cũng chẳng tránh chẳng né.
Thẩm Yến ho khan một tiếng, đáy mắt có chút chật vật.
Tuy chàng không cố ý, nhưng chữ “hạ lưu” này mắng cũng không sai.
Dưới cuộc tán tỉnh công khai, ngang nhiên của hai vị đại nhân, đám hạ nhẫn đã sớm mặt đỏ tía tai bỏ trốn bằng hết.
Chàng hỏi, “Còn muốn ta băng bó miệng vết thương?”
“Đúng vậy, ” Lưu Linh vẫn kiên định như chém đinh chặt sắt đáp: “Xin Thẩm đại nhân dịu dàng một chút.”
Thẩm Yến thu lại ý cười nhạt nơi đáy mắt.
Lưu Linh đã chịu thua, chàng đương nhiên không thể cố ý giày vò nàng.
Động tác của Thẩm Yến nhẹ nhàng hơn hồi nãy một chút, khoảng cách hai người rất gần, tư thế của Thẩm Yến gần như đang giang tay ôm lấy thân thể mảnh mai của Lưu Linh, cúi đầu xem cổ nàng.
Cần cổ thon dài, trắng nõn như thiên nga, nhưng tối qua lại bị hai kẻ kia đang tâm siết chặt. Da thịt quận chúa cao quý vốn mềm mại, khiến vết bầm càng thêm nổi bật, dữ tợn.
Mùi hương trên người nàng cứ hết lần này tới lần khác quấn quanh chóp mũi Thẩm Yến, rất dễ làm người ta mụ mi, trầm mê.
Lực tay chàng càng lúc càng nhẹ.
Lúc kết thúc, chàng nghĩ đến yêu cầu “dịu dàng” của Lưu Linh, thuận tay buộc một cái nơ con bướm ở phía cuối băng gạc, hoàn mỹ kết thúc công việc.
Sau khi Lưu Linh phát hiện động tác của Thẩm Yến, lại nhìn biểu cảm phức tạp một lời khó nói hết của đại phu bên cạnh. Nàng hoài nghi Thẩm Yến đang nghĩ cách hành hạ mình, nhìn qua gương, thấy Thẩm Yến đang cặm cụi thắt một cái nơ con bướm ở trên cổ nàng.
“…” Lưu Linh dùng ánh mắt bình tĩnh đối diện với Thẩm Yến.
Trong khoảnh khắc ấy đôi con ngươi lạnh nhạt cố hữu khẽ thoáng qua một tia cảm xúc: Tất cả những bi quan, bí bách khi đối mặt với cái chết vẫn bủa vây trong lòng từ tối qua đến giờ đột nhiên biến mất. Tâm tình ủ dột cũng vơi bớt, cảm xúc ổn định hơn nhiều.
Nàng cảm thấy may mắn, bởi vì sự xuất hiện của Thẩm Yến luôn rất đúng lúc, vào thời điểm tâm trạng nàng sa sút, ảm đạm nhất, chàng luôn vừa vặn có mặt cởi bỏ cảm xúc tiêu cực kia.
Mà chàng lại chẳng hay biết gì cả.
Nàng cũng không thể hiện ra.
Đây là duyên phận mà trời cao đã định trước – – nàng sẽ thử nghe theo ý trời lần nữa xem sao?
“Nhìn ta làm gì?” Đối diện với ánh mắt Thẩm Yến, Lưu Linh mặt dày hỏi thẳng: “Huynh yêu ta rồi à? Ta thật sự không chịu nổi người như huynh đó.”
Thẩm Yến đương nhiên không thèm để ý đến trò trêu chọc trẻ con của nàng, hỏi sang chuyện chính: “La Phàm nói tối qua đệ ấy vốn đã đến được nơi quận chúa bị nhốt, nhưng vì sao không nghe thấy người kêu cứu. Khi đệ ấy gọi lớn tìm người, cũng không có tiếng đáp lại.”
“Ta không nghe thấy.” Lưu Linh thản nhiên đáp.
Thẩm Yến không nhìn ra dấu vết lừa dối trong đáy mắt lạnh lùng, băng giá của nàng, đương nhiên, cũng không thể chứng tỏ rằng nàng không nói dối. Chàng chăm chú nhìn nàng 1 khắc, cuối cùng chậm rãi gật đầu cáo lui.
…
Sau khi Lưu Linh tỉnh lại, mượn nguyên nhân Cẩm y vệ phải xin lỗi nàng, bằng mọi cách làm tình làm tội Thẩm Yến. Thẩm Yến thế nào cũng được, dù gì chàng không như ai đó, là người biết rõ đạo lý. Chỉ cần Lưu Linh đồng ý bỏ qua chuyện này, chàng nhún nhường hầu hạ nàng một chút cũng không vấn đề.
Trọng điểm quan tâm của chàng hiện tại vẫn là việc Vân Dịch chạy trốn.
Cẩm y vệ luôn chú ý điều tra chuyện này, khổ nỗi không tra được bao nhiêu tin tức về kẻ đồng phạm kia, nhưng lại phát hiện ra một điều thú vị. La Phàm mang tới hai tên thợ săn, nói sáng sớm ngày hôm cứu được Lưu Linh trở về, hai người này đã từng đi ngang qua nơi quận chúa bị nhốt, Lưu Linh cũng không cầu cứu bọn họ.
“Đệ đã hỏi đại phu, quận chúa không bị thương nặng, đến lúc đệ tìm được nàng, nàng chỉ là quá mệt nên thiếp đi. Hai người thợ săn này đã đi qua cái bẫy đó trước đệ, quận chúa cũng không kêu cứu, có phải là nàng muốn giấu tin tức gì quan trọng hay không?” La Phàm nói ra nghi vấn của mình.
Thẩm Yến trầm tư hồi lâu. cuối cùng ngoắc tay ra hiệu La Phàm cùng đi với mình một chuyến.
Cả hai đến địa phương nơi Lưu Linh bị ném lại, nhảy xuống hố bẫy thú, La Phẩm tỉ mỉ lục soát hồi lâu, cũng không tìm được manh mối gì. Lúc cậu ta quay đầu, lại bắt gặp Thẩm đại nhân nhà mình nhặt mấy đoạn dây leo gãy đứt, trầm ngâm suy nghĩ.
Sắc mặt Thẩm Yến tái xanh.
“Thẩm đại nhân? !” La Phàm không biết vì sao đại nhân lại thất thố như thế.
Sau một lúc lâu, Thẩm Yến mới xoa xoa thái dương, vẻ mặt khó tả nắm chặt dây mây trong tay, “Đêm đó khi bị nhốt, quận chúa đã từng cố gắng tự cứu mình. Nhưng có vẻ chỉ chống chọi một lần duy nhất mà thôi.”
Lam Phàm không hiểu lắm: “Hả?”
Thẩm Yến khó khăn nói tiếp: “Sau đó đệ gọi nàng, nàng không đáp lại. Nàng nói với ta là không nghe thấy, nhưng kỳ thực nàng nghe thấy được. Sáng hôm sau, thợ săn đi qua, cao giọng nói chuyện với nhau, nàng cũng nghe được, chỉ là nàng không muốn cầu cứu.”
“Chuyện này, cũng chỉ là suy đoán của huynh, nói không chừng lúc đó quận chúa hôn mê, đại phu chẩn đoán sai thì sao.” La Phàm lý giải như vậy, nhưng thần sắc cậu thiếu niên cũng bắt đầu trở nên cổ quái.
“Nàng bị ném vào trong hố, thương thế không nghiêm trọng đến mức hôn mê. Trừ khi là ngủ, chứ nàng tuyệt đối không đến độ đau ngất đi được. Mấu chốt là lúc ấy nàng lại bị ném vào trong hố bẫy, lấy hiểu biết của đệ về quận chúa, đệ nghĩ xem nàng có giống kiểu người thân gặp nguy hiểm, nhưng vẫn có thể vô tâm vô phế ngủ một giấc ngon lành đến độ không nghe thấy tiếng người đến cứu không?”
La Phàm: “… Không giống.”
Thẩm Yến khép chặt mắt, đè nén ngàn vạn cảm xúc cuồn cuộn trong lồng ngực, thấp giọng, “Cho nên, nàng muốn tự sát.”
La Phàm: “… !”
La Phàm không muốn tin, càng không dám tin nhưng sức phán đoán của Thẩm đại nhân trước giờ sắc bén, hơn nữa trong tình huống này lại vô cùng logic. Nhất thời tâm tình cậu thiếu niên cũng trầm xuống.
“Chớ để lộ ra ngoài.” Thẩm Yến thấp giọng nhắc nhở.