Ta Dựa Vào Lười Biếng Cứu Vớt Cả Tông Môn

Chương 11: Người ở Trường Minh Tông đều bị tiểu sự muội tra tấn đến điên rồi


1 tháng

trướctiếp

Đánh cướp xong Đan Phong, Diệp Kiều cơ hồ là thắng lợi trở về, nhưng người đau khổ lại là phong chủ Đan Phong, ông trơ mắt nhìn tiểu nha đầu này cùng tam sư huynh của nàng nhảy nhót lung tung, cầm đi mất một phần mười số đan dược quý giá. Mấu chốt là nha đầu này còn chẳng khác nào quỷ đói đầu thai, lúc đi ngang qua dược điền còn lấy đi không ít linh thực.

Phong chủ Đan Phong đau lòng đến thổ huyết, hận không thể nhấc chân đá bay hai đệ tử thân truyền này ra ngoài. May mà cuối cùng ông cũng nhịn xuống được.

Ông liều mạng tự tẩy não chính mình: Thân truyền nhà mình, là tương lai, là hi vọng của Trường Minh Tông, không thể đá, không thể đá..

Tiết Dư cùng nàng lăn lộn cả buổi tối, còn tiễn tiểu sư muội về tận viện, không biết vì cái gì, vừa bước vào sân viện của nàng, hắn liền cảm thấy linh khí ở đây có chút nồng đậm.

Tiết Dư đánh giá bài trí xung quanh, bởi vì không phải phù tu, hắn cũng không rõ ràng lắm vì sao lại có loại tình huống này, nhưng vì chức trách của sư huynh, hắn vẫn nhắc nhở Diệp Kiều: "Sư muội, nơi này linh khí hình như nồng đậm hơn những chỗ khác thì phải."

Linh khí ở đây không kém hơn so với cấm địa đâu. Tiết Dư chỉ có thể cho là do vận khí của sư muội tốt, được phân tới một chỗ có linh khí nồng đậm, hắn tận tình khuyên giải an ủi: "Chỗ ở thiên thời địa lợi bậc này, sư muội nhất định phải cần cù tu luyện, chỉ còn hơn nửa năm nữa là tới đại bỉ tông môn rồi."

Diệp Kiều suy tư gật đầu đáp: "Ngươi nói đúng."

Tiết Dư vui mừng còn chưa đến ba giây, liền nhìn thấy sư muội thân ái của mình nghiêm túc nói: "Nhưng một triết gia vĩ đại từng nói, phải ngủ đúng giờ, bằng không sẽ có hại cho thân thể."

Sau đó nàng an tường nằm trên giường, đặt hai tay ngay ngắn trên bụng, hô: "Ngủ ngon, tam sư huynh."

Đỉnh đầu Tiết Dư nhảy ra mấy dấu chấm hỏi, triết gia vĩ đại là ai? Từ từ, cứ thế là ngủ rồi đó hả?

Nửa ngày, nhìn Diệp Kiều nhắm mắt, an tường mà ngủ. Hắn nghiến răng nghiến lợi mà cười: "Ngủ ngon. Tiểu sư muội."

Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Kiều đến thực đường ăn cơm, trên đường vừa hay đụng phải mấy tiểu sư đệ ở Đan Phong các. Hai người ngồi phía đối diện nàng, đang nói chuyện phiếm với nhau.

"Ta mới vừa luyện được hai viên đan dược, không bằng hôm nay hai chúng ta xuống núi đi bán trộm đi?"

Một sư đệ khác vui vẻ đáp ứng: "Được đấy, hai viên đan dược này hẳn là có thể kiếm được hai trăm linh thạch trung phẩm, đến lúc đó cũng không cần gặm màn thầu nữa."

Thực đường của Trường Minh Tông mặc kệ là ngoại môn hay là nội môn, thức ăn đều là màn thầu, thật sự là khó ai chịu nổi.

Diệp Kiều hơi động tâm, hỏi: "Đan tu đều kiếm tiền như vậy sao?"

Môn quy của Trường Minh Tông có lệnh cấm đệ tử ngầm đầu cơ trục lợi bùa chú cùng đan dược, nhưng phàm là chuyện thì sẽ đều có lỗ hổng, không có mỗi ngày đều nhìn chằm chằm ngươi, các trưởng lão cũng chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi.

Diệp Kiều nghĩ đến chiến quả cướp đoạt của mình ngày hôm qua, khó trách phong chủ Đan Phong các lại đau lòng thành như vậy.

Hai nội môn đệ tử đều không quen biết nàng, nhìn thấy bên hông nàng treo một thanh huyền kiếm, liền cho rằng nàng là một kiếm tu nội môn.

"Đúng vậy, nói thẳng ra thì, chỉ có kiếm tu các ngươi là nghèo thôi, một lọ Hồi linh đan trung phẩm của đan tu chúng ta cũng có thể bán được 300 linh thạch thượng phẩm đấy."

Người nọ nói có chút ngượng ngùng: "Có điều hiện giờ tu vi của chúng ta còn thấp, không luyện được Hồi Linh Đan, hình như trong tông chúng ta chỉ có Tiết sư huynh là có thể luyện thôi."

Lồng ngực của kiếm tu nghèo Diệp Kiều âm thầm bị đâm một đao. Nhưng hiện giờ nàng đã không phải là nàng của ngày trước nữa, hiện tại nàng cũng có không ít đan dược, chỉ riêng linh dược thượng phẩm đã cướp đoạt được không ít rồi. Có điều đan dược của Đan Phong các khẳng định là không thể lấy ra bán, rốt cuộc đều là đồ quý hiếm. Nếu muốn bán thì cũng phải bán thuốc do chính mình luyện ra.

Hôm qua Diệp Kiều đã nhớ kỹ đan phương thượng cổ, nàng liền chuẩn bị thử một lần xem sao.

Đan tu chính thống luyện đan tựa hồ đều phải dùng đến đan lô, vì thế Diệp Kiều liền thành khẩn hỏi hai đệ tử đan tu kia về giá cả đan lô. Sau khi biết được một cái đan lô hơi tốt một chút đã tốn đến một vạn linh thạch thượng phẩm, vẻ mặt nàng lập tức nhăn nhúm như quả táo tàu. Quấy rầy rồi.

Sau khi Diệp Kiều ăn cơm xong, liền quyết định tay làm hàm nhai, nàng đi tìm dì nấu ăn ở thực đường hỏi mượn cái chảo sắt lớn, chẳng phải là phải dùng đan lô để luyện đan sao. Nồi to cũng là nồi mà! Làm người không thể kỳ thị đồ vật như vậy. Mới không phải bởi vì nàng nghèo đâu.

* * *

Trở lại viện, nàng chuẩn bị xong nồi to, xoa xoa tay vẽ một tấm Ngự Hỏa Phù, đan tu đều là Hỏa linh căn, tự mang linh hỏa, nhưng nguyên chủ là lôi linh căn, đây là điều khá hiếm thấy ở Tu chân giới, tạm thời không ai phát hiện ra lôi linh căn có tác dụng cụ thể gì, liền xếp nó vào phế linh căn. Diệp Kiều là một tu sĩ gà mờ, tự nhiên cũng không hiểu rõ, hiện tại trong đầu nàng chỉ toàn là suy nghĩ kiếm tiền như thế nào mà thôi.

Ngọn lửa bốc cao, nàng lục lọi trong mớ linh thực vơ vét được từ Đan Phong các vứt vào giữa không trung. Sau đó học theo động tác của lão giả trong tàn quyển, ngón tay biến hóa, dùng thần thức nghiền nát linh thực, rèn luyện, cuối cùng tạo ra được một hỗn hợp không chút sai biệt với lão giả, lại đánh ra đan ấn. Chín đan ấn đảo quanh, Diệp Kiều thu thần thức lại, dung hợp nắn hình, ở phân đoạn điều hương cuối cùng, nàng suy tư một lát.

Liền chọn hương vị nàng yêu thích nhất: Vị bún ốc đi.

Nhưng sau khi xốc nồi lên, vốn dĩ phải có chín viên đan dược, hiện giờ không biết là bước nào xảy ra vấn đề, lại biến thành một đống đan dược to tướng màu vàng. Diệp Kiều đã từng nhìn thấy đan dược mà tam sư huynh luyện ra, một đám châu tròn ngọc sáng, oánh bạch no đủ. Còn đan dược của nàng.. Sao lại cảm thấy dinh dưỡng quá thịnh thế nhỉ. Chẳng lẽ là bởi vì dùng nồi to luyện ra, nó liền dứt khoát tùy tiện mà thành hình như thế?

Nàng suy tư gì nhìn đống đan dược to tướng trong nồi, có chút lo lắng vẻ ngoài kì quái này có thể bán được hay không.

"Làm người không thể quá đòi hỏi." Diệp Kiều lầm bầm lầu bầu, cũng chỉ có thể an ủi chính mình như vậy: "Ít nhất cái này có thể ăn.. nhỉ?"

Trước kia ở hiện đại, nàng chính là một sát thủ phòng bếp, hiện giờ chỉ một lần đã có thể luyện đan thành công, Diệp Kiều liền không thể không tự hào về bản thân mình được. Nàng quả thực chính là một thiên tài!

Diệp Kiều luyện chế đan dược theo tổ sư gia của Trường Minh Tông trong tàn quyển, gọi là Tôi linh đan gì đó, nghe nói có thể rèn luyện linh khí, phải biết linh khí càng thuần túy, thì càng có chỗ tốt đối với đột phá cảnh giới. Phải biết, muốn bảo trì linh khí tuyệt đối thuần tịnh chỉ có dựa vào tu luyện, luyện hóa, loại đan dược này có thể tiết kiệm rất nhiều thời gian, không cần phải bỏ ra nhiều công phu rèn luyện linh khí. Quả thực chính là chân ái cho những tu sĩ lười biếng như nàng.

Diệp Kiều gấp gáp đến không chờ nổi mà muốn lao đi tìm người thử thuốc. Người đầu tiên nàng nghĩ đến chính là Tiết Dư. Bốn vị sư huynh, chỉ có Tiết Dư sư huynh là tính tình tốt nhất, Diệp Kiều nghe nói hắn đang luyện đan trong khóa học, lập tức gấp gáp đi tìm hắn.

Lúc này, Tiết Dư đang dạy dỗ mấy sư huynh muội nội môn làm thế nào để luyện đan tốt hơn, tránh khả nảng thất bại.

Hắn nói: "Điều đầu tiên phải bảo trì khi luyện đan đó là tâm bình khí hòa."

"Lúc thi đấu có người ác ý can thiệp, làm tâm thần bị quấy nhiễu, lúc này điều chúng ta nên làm chính là làm lơ bọn họ."

"Tựa như ta vậy." Tiết Dư làm mẫu cho bọn họ, toàn bộ động tác nước chảy mây trôi, đâu vào đấy.

Mấy sư huynh muội sùng bái chống cằm khen: "Tam sư huynh thật là lợi hại."

"Không hổ là thân truyền!"

Lúc Diệp Kiều vọt vào, Tiết Dư đang luyện đan, nàng lộ ra nụ cười ngoan ngoãn nhìn sư huynh nhà mình, nói: "Sư huynh! Ta mang cho ngươi thứ tốt này."

Nàng vươn tay, giơ ra mớ đan dược mà mình vừa luyện được. Mùi bún ốc nồng đậm nhanh chóng khuếch tán, bàn tay đang luyện đan của Tiết Dư lập tức hơi run lên, hắn không để ý đến nàng, tiếp tục hết sức chuyên chú tiến hành.

Diệp Kiều thấy không nên quấy rầy hắn, lập tức thu lại đan dược, có chút nhàm chán nhìn hắn luyện đan. Phát hiện thủ pháp của Tiết Dư không quá giống mình. Hơn nữa hắn chỉ đánh ra ba đan ấn. Diệp Kiều còn đang nghi hoặc xem vì sao số lượng đan ấn của hai người lại bất đồng, giây tiếp theo liền nghe thấy tiếng ai đó nôn ói.

"Huệ.." Tiết Dư che miệng, rốt cuộc không thể duy trì bộ dáng phong đạm vân khinh được nữa, hắn run rẩy há mồm: "Tiểu sư.. huệ.."

"Ngươi đem đống đan dược của ngươi, ra xa một chút."

Hắn không thể dùng từ linh đan để gọi cái đống trên tay Diệp kiều được.

Vừa dứt lời, đan lô đã sôi trào lên, giây tiếp theo "Oanh" mà một tiếng, hoa lệ nổ lò.

Tiết Dư luyện đan nhiều năm như vậy, lần đầu tiên làm vỡ lò, hắn khẽ phun ra một ngụm khói đen, gọi: "Tiểu sư muội.."

Ngươi thật tàn nhẫn..

Diệp Kiều đồng tình ba giây với tình cảnh của hắn, sau đó trìu mến giơ tay vuốt mớ tóc bị nổ đến dựng ngược lên cho hắn, rồi lại tiếp tục giơ đống đan dược to tướng đến trước mặt hắn, bắt đầu hồ ngôn loạn ngữ: "Sư huynh, ngươi muốn nếm thử không? Hẳn là không khó ăn đâu, ta cảm thấy ăn khá ngon đấy."

Tiết Dư sâu kín dựng một đầu ngón tay, tỏ vẻ tán dương với nàng. Sau đó trong miệng tiếp tục phun ra khói đen..

"Ta không ăn." Hắn yên lặng rơi lệ: "Ngươi ăn đi. Tiểu sư muội."

Kính mời, tinh thần tình trạng không tồi, có điều người ở Trường Minh Tông, đều bị sư muội tra tấn đến điên rồi.

"Diệp Kiều lớn mật!" Nghe được động tĩnh Triệu trưởng lão vội vã đuổi tới, lại ngửi thấy mùi thối ngút trời, đồng tử chấn động, lập tức bịt mũi, lớn tiếng nói: "Ngươi lại dám nấu phân trong lớp học!"

Bản thân ông vốn không yêu thích tên đệ tử làm việc không đàng hoàng Diệp Kiều này, ha ha ha, hiện giờ rốt cuộc đã để ông túm được lỗi rồi nhé!

Diệp Kiều: "..."

"Trưởng lão, có thể không yêu, xin đừng thương tổn." Nàng yên lặng ôm đan dược của mình, tốt xấu gì thì đây cũng là thứ đấu tiên nàng luyện ra, sao có thể dùng mấy từ ngữ không văn minh này để hình dung kia chứ?

Triệu trưởng lão bị mùi bún ốc hun cho đầu óc choáng váng, lời ít ý nhiều quát: "Cút đi."

Diệp Kiều bẻ một viên đan dược to tổ chảng của mình ra, phân cho Tiết Dư một nửa nói: "Tam sư huynh nhớ phải ăn đấy nhé, sau đó cho ta phản hồi."

"Tái kiến."

Nói xong nàng liền quay đầu chạy thẳng.

Tiết Dư nhìn đan dược trong tay, vẻ mặt thống khổ không dứt. Hắn bóp mũi, căng da đầu nắm một miếng nhỏ, cho vào miệng, sau đó lập tức quay đầu "huệ" một tiếng.

"Tiểu sư đệ. Ngươi lại đây." Tiết Dư hít một hơi thật sâu, vẫy vẫy tay với Mộc Trọng Hi vừa mới tiến vào, lộ ra nụ cười hiền lành: "Tới đây. Tiểu sư muội luyện được mấy viên đan dược, ta phân cho ngươi một chút."

Có câu nói nói rất đúng, một mình thống khổ không bằng mọi người cùng thống khổ.

Mộc Trọng Hi: "Thật hay giả?"

"Tiểu sư muội còn biết luyện đan sao?" Hắn cảm thấy đối phương đang nói giỡn đi, sư muội không phải là phù kiếm song tu sao? Còn có thể luyện đan nữa à?

Mộc Trọng Hi cũng không cảm thấy nàng sẽ luyện đan, chỉ cho là nàng đang đùa giỡn, bởi vậy không có chút phòng bị nào, một ngụm ăn sạch phần đan dược Tiết Dư đưa qua.

Một phút sau. Hắn yên lặng khom lưng: "Huệ!" Cái thứ mùi vị khủng khiếp gì thế này!

Bên kia, Diệp Kiều ngựa không dừng vó đi tìm Minh Huyền: "Nhị sư huynh, nhị sư huynh, đồ tốt chia đôi, đồ tốt chia đôi."

Minh Huyền đang nghiên cứu cách vẽ bạo phá phù, chợt trước mắt bị một đống đồ vật màu vàng chiếm cứ, hắn hoảng sợ hỏi: "Đây là cái thứ đồ chơi gì thế?"

Diệp Kiều: "Đan dược nha."

Minh Huyền nghe thấy là đan dược, lại ngửi ngửi mùi hương, phản ứng đầu tiên của hắn thế mà lại là: "Tiết Dư hận ta như vậy sao? Nghiên cứu ra loại vũ khí sinh hóa này để độc hại ta."

Tốt lắm, hắn liền biết tên tiện nhân Tiết Dư kia không có lòng tốt mà!

Diệp Kiều trầm mặc vài giây: "Là ta luyện."

Minh Huyền xấu hổ một lát, nỗ lực bổ cứu: "Ôi. Như vậy sao.. Ha ha, ta biết ngay tên phế vật Tiết Dư này khẳng định không thể luyện ra đan dược lớn như vậy mà."

Không chỉ Tiết Dư, mà bất luận là đan tu nào cũng không thể luyện ra đan dược lớn như quả ổi thế đâu. Nàng là muốn dùng thứ của nợ này này đập chết ai sao?

Sau khi bổ cứu xong, dưới ánh mắt sáng quắc của tiểu sự muội Minh Huyền chỉ có thể căng da đầu ăn vào.

Một lát sau, tập thể ba người nào đó đồng loạt: ".. huệ!"

p/s: Cười muốn xỉu luôn!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp