[VONG TIỆN] NGÀN THƯƠNG TRĂM SỦNG

Chương 12-15


3 tháng

trướctiếp

12.

"Rầm"

Giang Yếm Ly nghe được một tiếng động thanh thúy vang lên, vừa mừng vừa sợ xoay người nhìn lại.

Ngụy Vô Tiện từ trên băng ghế lót tạm ít chăn đệm ngã lăn xuống sàn thuyền, tạo nên một tiếng giòn vang, không nhịn được từ trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

"A Tiện, đệ tỉnh rồi!"

Giang Yếm Ly vội vàng bước tới gần, muốn đem hắn đỡ lên. Ngụy Vô Tiện chậm rãi khoát tay áo, chống tay xuống boong thuyền chống đỡ bản thân mình đứng dậy, đến lúc lên tiếng mới phát giác ra giọng nói của mình đã khản đặc:

"Sư tỷ, đệ không sao..."

Giang Yếm Ly đau lòng nắm lấy tay hắn, đỡ hắn ngồi lên đệm:

"Cẩn thận một chút."

Đầu Ngụy Vô Tiện nặng trịch, toàn thân không có khí lực, vịn chặt vào thuyền cố gắng ngồi vững, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, tâm phế như bị thiêu đốt, cổ họng đau rát không thôi. Hắn từ từ nhắm mắt, dựa trên chăn đệm khó khăn hổn hển mấy lượt mới đem khí quản thở đến thông thuận, đốt ngón tay im lặng nắm chặt lấy góc chăn.
"Cuối cùng đệ cũng tỉnh." Giang Yếm Ly dùng khăn vải ấm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang túa ra trên trán hắn, mềm giọng nói: "A Tiện, đệ đã ngủ tận mười canh giờ rồi."

Ngụy Vô Tiện cười khan một tiếng:

"Không phải chứ..."

Ngay sau đó, như chợt nhớ ra việc gì, hắn ngẩng đầu lên hỏi:

"Mười canh giờ?!"

Giang Yếm Ly đáp lời:

"Đúng rồi, lúc đầu chúng ta còn tưởng đệ bị nội thương, nhưng y sư cẩn thận kiểm tra một phen lại nói đệ không có thương tích gì, chỉ là mệt mỏi quá độ nên ngất đi thôi."

"Không phải đệ muốn hỏi chuyện này."

Ngụy Vô Tiện gấp gáp nắm lấy ống tay áo Giang Yếm Ly, khẩn thiết hỏi:

"Sư tỷ, Lam Trạm đâu?!? Lam Trạm thế nào rồi?!?"

Trước khi ngất đi hắn còn nhớ rất rõ... Trên lưng của Lam Vong Cơ đều là da tróc thịt bong, vết thương thật sự dọa người, còn có bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình đang không ngừng chảy máu.
 12.

"Rầm"

Giang Yếm Ly nghe được một tiếng động thanh thúy vang lên, vừa mừng vừa sợ xoay người nhìn lại.

Ngụy Vô Tiện từ trên băng ghế lót tạm ít chăn đệm ngã lăn xuống sàn thuyền, tạo nên một tiếng giòn vang, không nhịn được từ trong cổ họng phát ra một tiếng rêи ɾỉ đau đớn.

"A Tiện, đệ tỉnh rồi!"

Giang Yếm Ly vội vàng bước tới gần, muốn đem hắn đỡ lên. Ngụy Vô Tiện chậm rãi khoát tay áo, chống tay xuống boong thuyền chống đỡ bản thân mình đứng dậy, đến lúc lên tiếng mới phát giác ra giọng nói của mình đã khản đặc:

"Sư tỷ, đệ không sao..."

Giang Yếm Ly đau lòng nắm lấy tay hắn, đỡ hắn ngồi lên đệm:

"Cẩn thận một chút."

Đầu Ngụy Vô Tiện nặng trịch, toàn thân không có khí lực, vịn chặt vào thuyền cố gắng ngồi vững, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, tâm phế như bị thiêu đốt, cổ họng đau rát không thôi. Hắn từ từ nhắm mắt, dựa trên chăn đệm khó khăn hổn hển mấy lượt mới đem khí quản thở đến thông thuận, đốt ngón tay im lặng nắm chặt lấy góc chăn.
"Cuối cùng đệ cũng tỉnh." Giang Yếm Ly dùng khăn vải ấm nhẹ nhàng lau đi mồ hôi đang túa ra trên trán hắn, mềm giọng nói: "A Tiện, đệ đã ngủ tận mười canh giờ rồi."

Ngụy Vô Tiện cười khan một tiếng:

"Không phải chứ..."

Ngay sau đó, như chợt nhớ ra việc gì, hắn ngẩng đầu lên hỏi:

"Mười canh giờ?!"

Giang Yếm Ly đáp lời:

"Đúng rồi, lúc đầu chúng ta còn tưởng đệ bị nội thương, nhưng y sư cẩn thận kiểm tra một phen lại nói đệ không có thương tích gì, chỉ là mệt mỏi quá độ nên ngất đi thôi."

"Không phải đệ muốn hỏi chuyện này."

Ngụy Vô Tiện gấp gáp nắm lấy ống tay áo Giang Yếm Ly, khẩn thiết hỏi:

"Sư tỷ, Lam Trạm đâu?!? Lam Trạm thế nào rồi?!?"

Trước khi ngất đi hắn còn nhớ rất rõ... Trên lưng của Lam Vong Cơ đều là da tróc thịt bong, vết thương thật sự dọa người, còn có bàn tay đang nắm chặt cổ tay mình đang không ngừng chảy máu.
 13.

Nhìn thấy y sư vén rèm từ đầu thuyền đi ra, Ngụy Vô Tiện vội vội vàng vàng tiến đến hỏi:

"Lam Trạm y ..."

Ngụy Vô Tiện dừng một chút, như thể sợ quấy nhiễu đến người trong khoang thuyền, bèn hạ thấp giọng nói:

"Lam Trạm y sao rồi?!"

Y sư thấy người túm lấy mình là Vân Mộng Giang thị Ngụy công tử thì vội thi lễ, đáp:

"Vết thương dù sâu, nhưng lúc đó Lam nhị công tử đã nhanh trí phong bế huyệt đạo cầm máu kịp thời. Lại thêm người tu tiên gân cốt máu thịt hồi phục so với người thường nhanh hơn, linh lực tu vi càng cao thì tốc độ hồi phục càng kinh người, trước mắt tình trạng vết thương đã tốt hơn nhiều rồi."

Ngụy Vô Tiện nhất thời yên tâm, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Nhưng mà..."

Y sư kia chợt nhíu mày, vẻ mặt trầm tư. Ngụy Vô Tiện bị một tiếng nhưng mà của hắn làm cho tim nhảy thót lên một cái, một hơi vừa thở ra cũng hít lại vào hơn phân nửa.

"Nhưng mà cái gì?"

"Lúc nãy tại hạ nói đến chỉ là vết thương trên lưng của Lam nhị công tử, còn vết thương trong lòng bàn tay ngài ấy lại có chút khác thường. Vết thương này giống như bị thứ ác rủa gì đó ăn mòn da thịt, đáng lẽ dù có dùng thượng phẩm linh dược cũng chỉ có thể từ từ lành lại, nhưng không hiểu sao lại khép lại cực nhanh, có thể tháo băng gạc ra rồi."

Y sư lại lắc đầu, thở dài:

"Khi nào cập bến, tại hạ sẽ tới mấy cửa hàng ở Lang Tà tìm một ít y thư, nhất định có thể tra được nguyên do."

Vết thương sau lưng là y thay hắn cản một kiếm, nhưng vết thương trên bàn tay y...

Ngụy Vô Tiện nhếch môi, thần sắc cứng đờ, cảm ơn y sư, đứng ngoài bức rèm che trước khoang thuyền, do dự không biết có nên đi vào hay không.

Đang thời chiến loạn, số lượng thuyền cực kỳ khan hiếm, nhiều người cùng đi chung một thuyền, đến chỗ ngủ cũng phải chen chúc nhau. Giang Yếm Ly ở riêng trên thuyền vận chuyển vật tư của gia tộc, nam nữ tách biệt, phân cách cùng bọn người Ngụy Vô Tiện. Con thuyền chở vật tư này được hộ tống ở trung tâm đội thuyền, đi ở giữa, còn có dây thừng nối liền với thuyền khác để đề phòng ban đêm bị gió lớn làm xóc nảy hoặc bị trôi dạt đến một chỗ không ai biết. Dưới chân Ngụy Vô Tiện lúc này là một con thuyền nhỏ, miễn cưỡng lắm cũng chỉ có thể chở từ một đến hai người. Lam Vong Cơ là bệnh nhân cần tĩnh dưỡng, nhưng cũng không thể vì một mình y mà bắt mười mấy người trưởng thành trên thuyền phải chen chúc dành riêng cho y một gian. Lam Vong Cơ cũng không quá câu nệ để ý, bảo rằng chỉ cần phân cho y một chiếc thuyền nhỏ đơn độc là được.

Trên thuyền màn che tầng tầng lớp lớp như sợ bị hàn khí xâm nhập, tấm rèm treo đầu thuyền được làm từ một tấm lông thú nặng nề, đứng bên ngoài nhìn vào chỉ thấy cái bóng nhỏ của ánh nến trong khoang thuyền. Ngụy Vô Tiện đứng bên ngoài do dự thật lâu, tâm tình phức tạp cùng bất an. Mặc dù trên danh nghĩa là đến cảm tạ hay là do tư tâm của riêng hắn, hắn vẫn nên đi vào hỏi vài câu, xem Lam Vong Cơ có cần thêm gì không. Nhưng mà đi vào rồi thì biết nói gì đây? Nói thật có lỗi, hay là nói...

"Vào đi."

Giọng nói bên kia bức rèm vang lên, có chút khàn khàn nhưng vẫn bình tĩnh như thường. Ngụy Vô Tiện chợt bị gọi tên, tay chân liền cứng đờ. Nửa ngày, hắn hít sâu một hơi rồi cúi người vén rèm lên, tiến vào khoang thuyền nhỏ. Bấc nến bị đốt cháy đang nhẹ nhàng lay động, ánh nến độ sáng vừa phải, dịu dàng chiếu lên khuôn mặt trắng nõn như bạch ngọc của Lam Vong Cơ, soi rõ mấy phần tái nhợt.

Y phục được y đơn giản khoác trên người, giống như là sợ làm ảnh hưởng đến vết thương nên cũng không cẩn thận tỉ mỉ như mọi khi. Phát quan cùng mạt ngạch cũng gỡ xuống, mái tóc đen nhánh buông xõa trên vai, so với bộ dạng băng lãnh khiến người khác tránh xa ngàn dặm trên chiến trường cũng bớt một phần lạnh lẽo cứng ngắc, lại nhiều thêm vài phần nhu hòa. Trung y màu trắng cũng không hoàn toàn buộc kín, bên trong là tầng tầng lớp lớp băng vải. Ngụy Vô Tiện nhìn thoáng qua, tim như bị ai hung hăng đâm một cái, trong lòng là cảm giác áy náy và chua xót ùn ùn dâng lên.

Hắn chầm chậm thăm dò đệm giường rồi ngồi xuống cạnh Lam Vong Cơ, cẩn thận từng li từng tí cân nhắc mở miệng:

"Lam Trạm..."

Lam Vong Cơ: "Ừ?"

Ngụy Vô Tiện hạ thấp mi mắt, chỉnh chỉnh góc chăn cho y:

"Ngươi có cảm thấy khá hơn chút nào không?"

Lam Vong Cơ: "Đại khái không còn gì đáng ngại."

"A, vậy là tốt rồi."

Ngụy Vô Tiện miễn cưỡng cười một cái, đầu ngón tay vò vò góc chăn như muốn làm dịu bớt khẩn trương cùng lo lắng bất an trong lòng. Lam Vong Cơ vẫn nhìn hắn, nhẹ nhàng đáp:

"Ừm."

Ngụy Vô Tiện đưa mắt đánh giá một vòng xung quanh buồng nhỏ trên thuyền, cười ngượng hai tiếng chuyển chủ đề:

"Thuyền này thật nhỏ, nếu ngươi cảm thấy không thoải mái thì cứ nói với ta, hoặc nói với Giang Trừng. Ta sẽ tìm cách điều một chiếc thuyền lớn hơn đến cho ngươi."

Lam Vong Cơ nói: "Không sao."

Ngụy Vô Tiện tiếp tục:

"Vật dụng trên này có chút đơn sơ. Đợi lên bờ rồi ta sẽ kiếm cho ngươi một tấm chăn lông cùng ít đồ tư trang khác. Chúng ta còn phải ở Lang Tà chi viện trong một khoảng thời gian dài mà phải không, đến lúc đó đều mang hết lên bờ, sắp xếp thỏa đáng, cam đoan sẽ khiến cho ngươi cảm thấy hài lòng."

Lam Vong Cơ nhẹ nhàng lắc đầu.

"Không cần, đơn giản là được rồi."

Ngụy Vô Tiện thấy mình đề xuất cái gì cũng bị y nhã nhặn uyển chuyển từ chối hết lần này đến lần khác, nhất thời không biết nên tiếp tục như thế nào.

Hắn ngồi một lúc, đến khi mà thật sự đứng ngồi không yên mới vỗ đầu một cái, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng đứng dậy, cười nói:

"Ta đây đúng là hồ đồ rồi, bệnh nhân cần phải tĩnh dưỡng chứ. Không phải là ta đang làm phiền ngươi hay sao. Ha ha, ngươi cứ ngủ sớm đi, ngày mai ta lại đến thăm ngươi."

Ngụy Vô Tiện ngẫm nghĩ, sau đó lại bổ sung thêm một câu:

"Ngươi muốn gì thì cứ bảo ta, ta sẽ phân phó cho bọn họ an bài."

Nói xong, hắn cũng không đợi Lam Vong Cơ trả lời, quay người vội vã rời đi. Bầu không khí quả thực làm hắn có hơi lúng túng, hắn không biết phải nói gì với Lam Vong Cơ, trong lòng đều chỉ toàn là cảm giác áy náy cùng bối rối mà thôi.

Bỗng nhiên, eo hắn bị một cỗ lực đạo vừa mạnh mẽ vừa mềm mại túm lấy, Ngụy Vô Tiện còn chưa kịp phản ứng đã cảm nhận được lưng mình dán vào ngực người kia, bị y ôn nhu ôm vào trong lòng. Ngón tay thon dài phủ lên phần eo đang căng cứng của hắn, nhu hòa nhưng khó tránh thoát. Ngụy Vô Tiện cứng đờ, vô thức quay đầu nhìn Lam Vong Cơ:

"Ngươi làm gì vậy?"

Cái cằm của y mấy ngày nay dường như đã gầy đi rất nhiều, mệt mỏi tựa lên vai hắn, cánh tay y vòng qua eo hắn ôm chặt, hắn phảng phất như có thể cách một tầng y phục cảm nhận được thân thể lạnh buốt của đối phương. Y khẽ thở dài một tiếng, hơi thở nóng ẩm làm cho tay chân Ngụy Vô Tiện nhũn cả ra. Thanh âm trầm thấp lại tràn đầy từ tính của nam nhân đang ôm sát phía sau hắn vang lên bên tai, làm lý trí Ngụy Vô Tiện vỡ vụn ngay lập tức:

“Ngươi ở lại đây được không?”

Ngụy Vô Tiện: "Ngươi muốn gì liền nói với ta, ta phân phó bọn họ đi an bài."

Lam Vong Cơ: "Muốn ngươi."

14.

Ngụy Vô Tiện không biết rốt cuộc mình nên nói “Được” hay “Không được”.

Không biết thân thể sau lưng hắn có phải vì mất máu quá nhiều hay không mà cách một tầng y phục vẫn thấy lạnh lẽo vô cùng, thế nhưng đáy lòng Ngụy Vô Tiện lại sinh ra một loại cảm giác đụng chạm nóng bỏng.

Tuy Lam Vong Cơ có dùng mấy phần khí lực nhưng lại hoàn toàn không có ý ép buộc. Nếu Ngụy Vô Tiện khăng khăng muốn thoát khỏi vòng tay đang ôm chặt eo hắn thì cũng không phải là không thể.

Nhưng mà, hắn đột nhiên lại không muốn thoát ra…

15.

Ngụy Vô Tiện có chút không tự nhiên sờ sờ chăn đệm trên giường, nhìn Lam Vong Cơ đem bấc đèn vặn sáng lên một tí. Ánh sáng nhu hòa chiếu lên khuôn mặt vẫn còn trắng bệch của y, làm y trở nên có sinh khí hơn rất nhiều.

Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, mình ở lại đây để làm gì, hình như Lam Vong Cơ cũng đâu nói tại sao lại muốn hắn lưu lại, kết quả là chính hắn ỡm ờ không đi. Nếu như muốn thay thuốc, y sư đã giúp y xử lý. Nếu như muốn dùng linh lực giúp y chữa thương, hắn lại không có nửa phần linh lực. Ở lại chẳng phải là chỉ có thể cùng y ngủ hay sao?

Ngụy Vô Tiện nhất thời cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, ký ức mấy đêm trước có đuổi cách nào cũng không đi. Hắn đã ngủ cả ngày mới dậy đi tìm Lam Vong Cơ, hiện giờ hoàn toàn không thấy buồn ngủ chút nào, đầu óc tỉnh táo càng làm những đoạn hồi ức nhỏ vụn kia như chim khách ba ngày nhặt thức ăn, tới tới lui lui tái hiện trong đầu hắn.

“Lam Trạm, ta…”

Ngụy Vô Tiện cười cười sờ chóp mũi, chuẩn bị đem ý từ chối lời đề nghị của y nói ra, nhưng ai ngờ chỉ mới bị người đang ngồi dưới ánh nến kia ngẩng lên nhẹ nhàng nhìn một cái, Ngụy Vô Tiện liền đem những lời đã lên đến miệng nuốt ngược vào bụng, mở miệng trở thành:

“Ngoại y còn dính máu, ta cởi ra trước, tránh làm bẩn chăn của ngươi.”

“Ừm.”

Lông mi vừa dài lại vừa dày che khuất con ngươi màu lưu ly, ánh sáng mông lung nhảy nhót trên khuôn mặt tuấn dật như ngọc, làm nổi bật sống mũi thẳng tắp, mái tóc đen nhánh tùy ý buông xõa, vài sợi còn vương lại trên vai, so với bộ dáng ngay ngắn tỉ mỉ ngày thường lại càng thanh lãnh mỹ lệ, đẹp đến mức làm thần trí Ngụy Vô Tiện nhất thời hoảng hốt, từ đầu đến chân như bị một sợi dây xích vô hình trói chặt.

Da mặt Ngụy Vô Tiện nóng lên, luống cuống thoát y phục, thầm nghĩ rốt cuộc mình khẩn trương cái gì chứ. Lam Vong Cơ ngủ chung với hắn, hắn không chiếm tiện nghi của y đã là tốt lắm rồi. Kết quả, cái đai lưng kia như muốn cùng hắn phân cao thấp, bởi vì lúc nãy trước khi đến đây đã vội vàng thắt bừa, giờ lại vội vàng tháo ra, cuối cùng là càng tháo càng rối. Ngụy Vô Tiện xấu hổ cười một tiếng, cảm thấy mất mặt hệt như lần trước bị tống cổ khỏi Vân Thâm Bất Tri Xứ, dứt khoát ho khan vài tiếng che giấu. Lam Vong Cơ bình tĩnh vươn tay ra, tại mớ nút thắt rối nùi trên đai lưng của hắn làm vài động tác, đai lưng kia nhẹ nhàng thắt cái eo nhỏ lại một chút, sau đó chậm rãi giải khai. Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Ha ha vẫn là ngươi lợi hại.”

Lam Vong Cơ vẫn lẳng lặng nhìn hắn, từ chối cho ý kiến. Ánh mắt cực thiển lướt đến trung y đang mặc trên người Ngụy Vô Tiện liền dừng lại.

Ngụy Vô Tiện vừa nói ra câu kia xong thì càng cảm thấy không ổn. Hắn đúng là bị váng đầu rồi, có cái gì mà lợi hại? Người ta cởi quần áo của ngươi, ngươi còn khen người ta lợi hại? Thật sự là… ngốc muốn chết!

Cái đai lưng vừa bị giải khai kia nằm trên chăn đệm, giống như có người vừa tỉ mỉ mở ra một phần đại lễ, lại giống như trong đêm tân hôn, phu thê trước khi tắt đèn, phu quân tự tay giúp thê tử của mình thoát y phục. Ngoại bào màu đen thuận theo vai hắn trượt xuống, rơi trên chăn của Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện trong lòng buồn bực, luôn cảm thấy có cái gì không đúng lắm, nhưng lại không dám nghĩ sâu, cầm lấy quần áo của mình tùy ý cuốn thành một đống vứt xuống dưới chân, tránh cho vết máu còn chưa khô hẳn làm bẩn chăn nệm trắng tinh. Vốn dĩ chiếc thuyền này đã rất nhỏ, một người ở thì còn rộng rãi, thêm một nam tử trưởng thành chen chúc lại thành ra chật chội. Ban đêm mặt biển có vẻ êm đềm, sóng biển dập dềnh, chiếc thuyền nhỏ nhẹ nhàng trôi theo phía sau đội thuyền, chậm rãi tiến dần lên phía trước.

Ngụy Vô Tiện vừa nâng mắt lên thì thấy ánh mắt của Lam Vong Cơ đang chăm chú nhìn mình, kỳ quái hỏi:

“Sao thế?”

Lam Vong Cơ vừa nhìn hắn vừa suy nghĩ gì đó, đáy mắt lưu ly cực nhạt cất giấu vài tia ý vị vi diệu. Chỉ thấy cánh môi mỏng khẽ nhếch lên, nhưng lại không lên tiếng.

“Có gì lạ sao?!?”

Ngụy Vô Tiện cười cười, cúi đầu xuống xem xét chính mình. Khi nhìn thấy trên người còn đang mặc trung y của Lam Vong Cơ, đầu óc hắn như vỡ tung.

Trách không được Lam Vong Cơ lại dùng ánh mắt ấy nhìn hắn!

Người bình thường mượn y phục của người khác nhất định mặc không quen, chắc chắn sau khi trở về nhà sẽ thay y phục của mình ngay lập tức. Mà hắn, đầu tiên là do tâm phiền ý loạn, tiếp đến là sau khi hôn mê tỉnh dậy đã vội vàng đến đây, quên mất mình đang còn mặc trung y của Lam Vong Cơ. Nếu như mình là Lam Vong Cơ, thấy người mấy ngày trước đây mình vừa mới thổ lộ tâm ý mặt dày mày dạn mặc thiếp thân y phục của mình, ắt hẳn sẽ nghĩ người kia cũng có ý với mình rồi…

“Ngụy Anh…”

Lam Vong Cơ ngập ngừng, Ngụy Vô Tiện cướp lấy lời y, mặt dày nói:

“Trí nhớ ta rách nát thế nào không phải ngươi không biết, là sau khi về quên thay ra.”

Lam Vong Cơ trong chớp mắt liền trầm mặc, thấp giọng “ừm” một tiếng. Ngụy Vô Tiện thấy y không tiếp tục hỏi nữa cũng thở phào nhẹ nhõm, thầm nghĩ Lam Vong Cơ vẫn giống như hồi bé, thật dễ bị lừa, lập lức chuyển hướng nhấc chăn của Lam Vong Cơ lên, la hét “Lạnh chết mất cho ta vào với”, oạch một cái chui vào trong chăn. Lam Vong Cơ bị động tác vội vàng hấp tấp của hắn đụng trúng, lưng cũng oạch một cái đụng vào một bên của khoang thuyền, nhịn không được nhíu chặt lông mày. Ngụy Vô Tiện vừa vội vàng vừa sợ hãi vươn hai tay kéo y lại gần, ánh mắt nhìn qua đầu vai y xem xét vết thương sau lưng:

“Xin lỗi xin lỗi! Có phải là đụng đến vết thương rồi không?!?”

Lam Vong Cơ bị hai tay hắn ôm chặt, nhẹ nhàng lắc đầu:

“Không sao.”

“Lúc nào cũng không sao, đau thì nói một tiếng, cũng đâu phải chuyện gì lớn.”

Vừa nghe thấy y nói hai chữ này, Ngụy Vô Tiện đột nhiên lại phát hỏa. Nhưng hắn biết không nên nổi giận với người nào đó, chỉ bĩu môi nói:

“Trước kia ở Liên Hoa Ổ, ta chỉ cần bị đụng nhẹ một chút cũng sẽ tìm sư tỷ oai oái kêu đau, đòi nàng nấu canh sườn củ sen cho ta.”

Lam Vong Cơ: “Ừm.”

“Để ta nhìn một cái.”

Ngụy Vô Tiện nhẹ nhàng hít vào một hơi điều chỉnh cảm xúc, cẩn thận từng li từng tí xốc y phục sau lưng y lên để xem xét, phát hiện hình như vết thương có hơi nứt ra, máu tươi xuyên qua băng gạc thấm ướt cả áo ngoài. Vết thương vừa sâu vừa dài kia đâm vào mắt hắn đến phát đau, làm cho cảm giác áy náy cùng đau xót trong lòng hắn không kìm được mà tuôn trào. Ngụy Vô Tiện mấp máy môi, thanh âm thật thấp:

“Xin lỗi.”

Lam Vong Cơ: “Không cần xin lỗi.”

Ngụy Vô Tiện cười khổ một tiếng:

“Lam Trạm, vết thương này là ngươi thay ta chịu.”

“Ừ.” Lam Vong Cơ bình tĩnh: “Không sao.”

Ngụy Vô Tiện lại vì hai tiếng “không sao” hời hợt này của y làm cho tâm lạnh xuống, hỏa khí trong lòng đè nén không được mà chạy loạn, cau mày lạnh nhạt nói:

“Lam Trạm, ngươi không biết đau sao?”

Lam Vong Cơ ngước mắt nhìn hắn:

“Có.”

Ngụy Vô Tiện:

“Vậy sao ngươi còn đỡ? Ngươi cứ để ta chịu, ta cũng không chết được.”

Thâm tâm hắn thầm nghĩ, Lam Vong Cơ thân kiều thể quý, đâu có giống hắn da dày thịt béo chịu đòn quen rồi, ngày trước roi phạt nhà hắn sau khi gánh xong còn có thể chạy loạn bốn phía, cùng lắm là đau nhức hai ngày. Hiện tại y thay hắn đỡ một kiếm, còn cố gắng đem hắn từ trong trạng thái tẩu hỏa nhập ma kéo ra, tổn hại biết bao nhiêu linh khí, thật không biết cái đồ ngốc kia nghĩ gì.

“Ngụy Anh.”

Lam Vong Cơ trầm thấp nói, như mang tâm ý nặng nề mà thổ lộ, thanh âm cực nhẹ, hai mắt chăm chú nhìn thẳng hắn:

“Sợ hãi, so với đau nhức, khó chịu hơn nhiều.”

Ngụy Vô Tiện trợn tròn mắt. Sợ hãi? Y sợ hãi điều gì? Ngụy Vô Tiện chợt bừng tỉnh, bất động thanh sắc dời tầm mắt đi chỗ khác, như muốn che giấu tâm tư nơi đáy lòng đang loạn như tơ vò của mình, khẽ nở nụ cười:

“Ta không sợ.”

Không phải là bị đâm hai nhát ruột lòi ra ngoài hắn cũng có thể đem nhét vào mà đánh tiếp sao, Lam Vong Cơ cần gì phải lo lắng cho hắn nhiều như vậy, còn vì lo lắng chuyện hắn có thể bị thương mà sợ hãi nữa. Lam Vong Cơ chỉ im lặng dựa nghiêng qua một bên, có vẻ như không muốn đào sâu nhắc đến việc này.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện nhất thời ngổn ngang, đã lâu lắm rồi chưa có ai vì hắn bị thương mà lo sợ như vậy. Nhớ lại thời điểm ấy, trong lúc hoảng hốt hắn còn nhìn thấy thần sắc lo lắng của Lam Vong Cơ, mặc kệ thương tích đau đớn trên tay mà đem cổ tay hắn nắm lại, hắn thật sự không biết phải nói cái gì. Cho nên liệu hắn có thể tin tưởng… Lam Vong Cơ đối với hắn là chân tình thực ý, hoàn toàn không phải đang đùa giỡn?!?

Ngụy Vô Tiện hạ mắt xuống, đem người trong lòng lật một cái, biến mình thành cái đệm thịt của người ta rồi kéo chăn lên, buồn buồn cười một tiếng:

“Tốt nhất là ngươi nên nằm ngủ trên người ta. Bây giờ ngươi không thể nằm thẳng, nằm nghiêng cũng dễ bị đụng vào mạn thuyền, nằm sấp là tốt nhất.”

Lam Vong Cơ thoạt nhìn rất thon gầy, nhưng lại không hề nhẹ cân tí nào, Ngụy Vô Tiện bị y ép đến mức nằm im không thể nhúc nhích. Lam Vong Cơ đại khái đã phát hiện mình đè nặng lên người hắn, nên liền chống tay muốn nhấc người dậy. Ngụy Vô Tiện không hề do dự đưa tay đem vai y đè lại, để y vững vàng nằm trên người mình. Ngụy Vô Tiện cười nói:

“Không vấn đề gì. Ta thích bị ngươi đè dưới thân.”

Lam Vong Cơ: “…”

Ngụy Vô Tiện đưa tay nhẹ nhàng vỗ vỗ chỗ không có băng gạc trên vai y, tiếp tục trợn mắt nói dối:

“Ngươi gầy như vậy, ta so với ngươi lại rắn chắc hơn nhiều, bị đè một buổi tối cũng không có vấn đề.”

Lam Vong Cơ: “Ừm…”

Ngụy Vô Tiện hài lòng đem người ôm lấy, thầm nghĩ mùi đàn hương trên người Lam Vong Cơ so với trên trung y của y dễ ngửi hơn nhiều, vừa thanh đạm lại lịch sự tao nhã, thật dễ khiến cho lòng người rung động.

“Ngươi không thấy khó chịu sao?!”

Giọng nói của Lam Vong Cơ từ trên đỉnh đầu hắn truyền tới.

“Không hề, ta đâu có bị thương…”

Ngụy Vô Tiện nhìn vào đôi mắt đang từ bên trên quan sát mình, hai chữ cuối cùng thanh âm cũng hạ xuống thật thấp, cơ hồ như đem hai chữ kia nhấn chìm vào trong tiếng gió biển đang phần phật thổi bên ngoài màn trướng ngột ngạt.

Từ lúc tự mình lăn xuống nằm dưới thân người ta cho tới tận bây giờ, Ngụy Vô Tiện mới nhìn thẳng vào mắt Lam Vong Cơ. Dưới ánh đèn, ánh mắt phá lệ nhu hòa của người kia làm cho trái tim hắn nhảy lên một cái. Mái tóc đen nhánh xõa trên vai, thuận theo ánh mắt y buông xuống vài sợi rơi trên mặt Ngụy Vô Tiện, nhẹ nhàng cọ xát làm da mặt hắn thật ngứa, trong lòng lại càng ngứa hơn. Hơi thở quấn quýt lấy nhau, cổ áo lỏng lẻo làm lộ ra hầu kết đang khẽ trượt lên trượt xuống, cần cổ trắng ngần oánh nhuận sáng long lanh như mỹ ngọc thượng hạng.

Lam Vong Cơ không chớp mắt, thủy chung chỉ nhìn hắn, con ngươi nhạt màu không một gợn sóng phản chiếu trên ánh nến đang nhảy múa, tịch mịch nhưng cũng vô cùng nhu hòa. Ngụy Vô Tiện chậm rãi nuốt một ngụm nước bọt, hầu kết trên dưới nhấp nhô một cái, giống như là bị người ta cướp mất toàn bộ khả năng suy nghĩ, đầu óc mơ mơ hồ hồ. Rõ ràng người bị thương không phải là hắn, vậy mà toàn thân hắn từ đầu đến chân đều mềm nhũn ra, không muốn động đậy. Thân thuyền nương theo gió biển, nhẹ nhàng tròng trành, phát ra tiếng kẽo cà kẽo kẹt, nghe như tiếng giường gỗ lay động. Rõ ràng màn trướng gần như ngăn cách toàn bộ âm thanh bên ngoài, vậy mà một tia tiếng vang kia lại có thể thuận theo làn gió, chui lọt qua khe hở giữa những tấm màn, đi thẳng vào trong màng nhĩ của Ngụy Vô Tiện.

Có lẽ là đã phát hiện ra vài sợi tóc của mình làm cho mặt Ngụy Vô Tiện có chút ngứa, Lam Vong Cơ liền đưa tay khẽ gạt đi. Ngón tay thon dài, chỉ cốt rõ ràng êm ái cọ qua gò má hắn, đem hai sợi tóc đang chặn trên mắt Ngụy Vô Tiện gỡ ra. Bàn tay thuận theo đường cong ở cổ phủ nhẹ lên gáy, đầu ngón tay cái vô thức trên hầu kết đang nhấp nhô nhẹ nhàng vuốt ve một cái.

Tâm trí Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên đánh ‘ầm’ một tiếng, chính thức vỡ tan tành không còn một mảnh. Hắn nhịn không được thở dốc một hơi. Lúc này, Lam Vong Cơ mới hạ thấp mi mắt, một tay đưa lên sợi dây buộc tóc màu đỏ nhẹ nhàng tháo ra, tay còn lại đỡ lấy cái gáy hắn, hạ xuống một nụ hôn nồng nàn.

Đúng là tự chui đầu vào rọ mà!


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp