Editor: MeanChan

Beta: kimaan

“Chuck là em vợ đoàn trưởng.”

Sở Tranh túm đuôi anh Hoan xuýt xoa: “Thật là kích thích.”

Anh Hoan: “??”

Kích thích gì?

Sở Tranh ngược lại xoa bóp cái móng vuốt mềm mềm của anh Hoan: “Em bé không cần hiểu.”

Anh Hoan làm ra vẻ mặt ngang ngược khốn nạn: “Tin anh Hoan đ!t chết anh luôn không?”

“…”

Sở Tranh: “Không thích đâu.”

Boer: Đám quý tộc ở hành tinh đầu não hỗn loạn thật.

Anh Hoan: Buột miệng thôi.

Sở Tranh ý bảo Boer tiếp tục nói.

Boer: “Tính Chuck nóng nảy, cả đoàn xiếc thú Hoan Lạc không ai kiềm chế được ông ta. Ông ta chỉ nghe lời đoàn trưởng, ngược lại, đoàn trưởng cố chấp cũng chỉ có thể bị thuyết phục bởi Chuck. Tình hình chi tiết cụ thể mời tham khảo tử chiến.”

“Bình thường Chuck ở khu khách VIP và sàn đấu thú cấp 1, thỉnh thoảng sẽ đi đến khu Cơ Giáp. Sàn đấu thú cấp 1 nằm ở tầng B3, nếu đi vào thì tốt nhất là nên ký một thỏa thuận an toàn và bảo hiểm——”

“Bảo hiểm?”

“Đương nhiên. Không ai đảm bảo được chuyện gì sẽ xảy ra ở tầng B3 khu vực tử chiến. Có lẽ sẽ liên lụy dẫn đến bị thương, giống như trường hợp bị sinh vật thân mềm kỳ quái lúc nãy phun chất độc trúng, mà trong phi thuyền lại không có đủ máy trị liệu.”

Sở Tranh chỉ để ý một điều: “Tôi muốn biết, người được lợi từ bảo hiểm là ai?”

“À, anh có thể điền tên phó đoàn trưởng, hoặc là đoàn trưởng —— tùy anh thích ai.”

Sở Tranh: “… Vì sao lại là bọn họ?”

Boer thét chói tai: “Không thì sao? Anh muốn điền ai? Không có đủ thù lao, ai thèm giúp anh nhặt xác?”

Anh Hoan: “Nếu không mua bảo hiểm mà lỡ chết thì thi thể sẽ bị xử lý thế nào?”

Boer: “Ném vào vũ trụ. Dù sao đều là rác rưởi.”

Nhìn vẻ mặt dửng dưng của Boer, có lẽ là nhìn loại chuyện này nhiều đến mức thành quen.

“Sao tôi cứ thấy cách giải quyết này giống thổ phỉ hơn?”

Boer “ha” một tiếng, nói: “Nếu cách thức không thổ phỉ không cứng rắn chút, phi thuyền Hoan Lạc sao có thể tồn tại đến hơn 20 năm? Ít nhất bên chúng tôi không vi phạm pháp luật, tất là do khách hàng tự nguyện, cũng có ký thỏa thuận đàng hoàng.”

“Mọi thứ đều tuân theo pháp luật thiên hà.”

Sở Tranh lặng đi một lát, nói: “Tiếp tục nói.”

Boer quay đầu liếc mắt, bắt gặp ánh mắt lạnh lùng của Sở Tranh, không khỏi cười lấy lòng.

“Chỉ cần Chuck xuất hiện ở khu Đấu Thú thì ông ta nhất định sẽ đi xem tử chiến. Sàn đấu thú cấp 1 có một gian phòng chuyên dùng của Chuck. Ông ta sẽ ở đó hai ngày, tiện quản lý luôn.”

Dù gì cũng là tử chiến, vì sống sót, khó tránh khỏi một số hành vi vi phạm quy tắc. Hơn nữa, người tham gia tử chiến đều là cao thủ.

Vậy nên Chuck phải ở đó lo liệu.

“Muốn gặp Chuck không dễ đâu, Chuck không gặp người lạ —— trừ khi là những người có tiền.”

“Thế nào mới gọi là có tiền?”

“Cỡ… nhà giàu số một thiên hà.”

Sở Tranh trầm mặc.

Anh Hoan ngẩng đầu, cũng im lặng nhìn hắn.

Sở Tranh nhếch miệng: “Đột nhiên phát hiện mình rất nghèo.”

Anh Hoan giơ móng vuốt vỗ ngực Sở Tranh: “Vẫn còn tôi bên anh.”

“… Tôi tưởng em nói em sẽ cho tôi tiền.”

Anh Hoan trợn trừng mắt, ngây thơ nghiêm nghị đáp: “Anh Hoan không có tiền.”

Sở Tranh vô cảm nhìn.

Như thể người mở sòng bạc kiếm tiền trước ngày thi đấu không phải em ấy.

“Trước còn nổ ngay cả vũ trụ này cũng có thể chia tôi một nửa, kết quả giờ lại bảo mình không có.” Sở Tranh u uất oán giận: “Hừ, đàn ông.”

Anh Hoan mím chặt môi, do dự mãi, nhỏ giọng nói: “Anh Hoan nhất định phải có quỹ đen.”

Sở Tranh lấy làm khiếp sợ, hay lắm, em bé ngoan dám nuôi ý định giấu quỹ đen.

Quả thực đáng sợ.

Anh Hoan: “Ông già đầu hói bảo đàn ông phải có quỹ đen!”

Như để xác minh tính đúng đắn của lời nói, cậu còn gật đầu thật mạnh.

Ông già đầu hói là Diệp Thượng tướng.

Sở Tranh biết, có thể nói đó là bố vợ đại nhân tương lai của hắn.

Hắn nghĩ thầm lúc này mình nên nịnh hót phụ họa hay thẳng thừng chế nhạo?

“Sau đó…” Lửng nhỏ xoa xoa móng vuốt ngập ngừng: “Để vợ mua mua mua không ngừng.”

Sắc mặt Sở Tranh biến đổi chỉ trong một giây đồng hồ, tươi cười rạng rỡ, nâng gương mặt anh Hoan lên hôn.

Anh Hoan nỗ lực duy trì hình tượng đứng đắn: “Tự, tự trọng chút đi.”

Sau đó đôi tay ngắn ngủn vặn mặt Sở Tranh ra, dán lên “chụt, chụt” hai cái.

“Anh đừng cử động, anh Hoan làm cho.”

Sở Tranh: …

Đậu má!

Đáng yêu xỉu!

“Anh chảy máu mũi?”

Sở Tranh làm bộ thản nhiên quệt đi: “Thời tiết hanh khô. Lượng máu dồi dào.”

Anh Hoan: “À.”

Nghe có vẻ không sao.

Boer mắt cá chết nhìn toàn bộ quá trình.

Đôi chim cu chết tiệt.

Ánh mắt Sở Tranh quét về phía anh ta, Boer lập tức giương mặt tươi cười.

“Còn muốn nghe tiếp không?”

“Trừ có tiền, còn biện pháp gì để tiếp cận Chuck?”

“Đoàn trưởng dẫn đi.”

Sở Tranh câm nín.

Nếu có thể gặp đoàn trưởng, họ còn vòng một đường xa tìm Chuck để làm cái gì?

Boer ho khan vài tiếng, vừa định mở lời. Một vệt đao đã phi ngang qua đỉnh đầu anh ta, cắm sâu vào vách tường, lướt qua cọng râu trên đầu anh ta mà đi.

Mẹ nó sợ tới mức suýt thì té đái.

“Sếp ơi anh bình tĩnh.”

“Còn nói nhảm nữa là giết anh.”

Vì tỏ vẻ mình không hề nói đùa, Sở Tranh còn biểu diễn cho anh ta xem cái gì gọi là kỹ năng chém vật liệu kiểu mới như chém đậu phụ.

Chém xong còn lên cơn điên hỏi người ta: “Thấy thích chứ?”

Trên thực tế nếu không có gì nguy hiểm thì tất nhiên là thấy thích rồi.

Đối với người mắc OCD mà nói, chém vật liệu kiểu mới – thứ mà đến pháo hạt nhân cũng không làm gì nổi – như chém đậu phụ thì đúng là cực sướng.

Nhưng nếu sát khí hướng về bản thân mình, Boer lập tức thỏ thẻ: “Còn có thể thừa nhận—— đừng, em sai rồi đại ca. Chẹp, mấy người như hai người đấy, đòi tiền không có tiền, cần quan hệ không có quan hệ, cần địa vị cũng không—— rồi rồi rồi, em không nói gì nữa, em sai rồi.”

Ôi, chẳng nói chẳng rằng đã khiêng đao uy hiếp.

Nói thật kiểu này đúng là làm mất duyên người qua đường.

“Một trong hai người báo danh tham gia tử chiến. Trong năm ngày này có một vòng đấu loại, người chiến thắng chung cuộc có thể gặp Chuck. Mỗi một vòng tử chiến, Chuck đều mời người chiến thắng chung cuộc ở lại nói chuyện riêng, ra giá cao giữ họ lại.”

“Nhưng hai người cần phải ngụy trang lai lịch của mình một chút, tôi đoán hai người cũng vội vàng vào phi thuyền, lần đầu tiếp xúc với đoàn xiếc thú Hoan Lạc. Còn nhiều chuyện chưa hiểu, nên khẳng định lai lịch chưa được che giấu cẩn thận. Vậy bên tôi có một cách này, người quen của tôi, hai người có thể yên tâm… Che giấu lai lịch phục vụ 1-1, chỉ tốn 1 vạn đồng thiên hà một người. Rẻ chứ hả?”

Anh Hoan: “Anh Hoan không muốn biết mấy cái này.”

Sở Tranh: “Tôi cũng không quá muốn biết mấy cái này.”

Khóe mắt Boer giật giật, quay lại hỏi: “Thế các người muốn biết cái gì?”

Để anh ta nói xong mới bảo không muốn biết, rốt cuộc trước đó là ai vác đao ra uy hiếp anh ta còn muốn ăn râu của anh ta vậy!!

Sở Tranh cúi đầu: “Em bé ngoan muốn biết cái gì?”

Anh Hoan: “Nghe theo anh đó.”

Sở Tranh cười, hàm răng ánh lên sáng loáng: “Đoàn trưởng và phó đoàn trưởng phi thuyền Hoan Lạc… có đúng là mập mờ không rõ không?”

Boer lẳng lặng giấu sự khinh bỉ ở đáy lòng, nhìn trái nhìn phải, lặng lẽ nói: “Thật ra tôi cũng rất tò mò.”

“Ồ?” Sở Tranh: “Vừa đi vừa nói.”

“Để tôi nói cho các anh nghe, phó đoàn trưởng là em vợ của đoàn trưởng, nhưng vợ đoàn trưởng mất sớm… Thật ra bọn tôi cũng chưa gặp bao giờ, chỉ nghe nói phu nhân thời trẻ chết trận sa trường. Ôi… Nghe đồn đoàn trưởng của chúng tôi từng tham gia chiến tranh thiên hà, ngầu quá chứ hả.”

Sở Tranh gật đầu: “Ngầu.”

Không thì sao?

Nếu không chạy mất thì giờ đã là Nguyên soái rồi.

“Lúc chúng tôi vào phi thuyền, quan hệ giữa phó đoàn trưởng và đoàn trưởng đã… bốc mùi gay, anh hiểu chứ? Giống như các anh… các anh đoán ấy.”

Boer trong lúc lơ đãng quét mắt nhìn anh Hoan và Sở Tranh, ngay lập tức xoay chuyển lời muốn nói.

“Nhưng hai người tuyệt đối không được nói chuyện này trước mặt Chuck. Nếu không Chuck cáu lên, nổ cả chiếc phi thuyền luôn đó.”

“Tại sao?”

“Vì Chuck phủ định tin vịt này… Nói chứ hai người thật sự không suy xét đến dịch vụ bên tôi hả? Mỗi người 1 vạn đồng thiên hà thôi.”

Sở Tranh và anh Hoan trực tiếp xem nhẹ mấy lời vô bổ của Boer và tự thảo luận với nhau.

“Tôi đi đăng ký.”

Anh Hoan khó xử: “Anh muốn giành cơ hội đánh nhau với anh Hoan sao?”

Yêu cầu của giống cái, giống đực không thể từ chối được.

Nhưng mà rất khó luôn ý.

Sở Tranh suýt thì bị cậu cute đến ngất xỉu, sắc đẹp hun hỏng não: “Không giành, không giành với em. Em nói gì thì là cái đó, nghe em cả.”

Vì thế mà lửng mật nhỏ lại chụt sếp Sở một cái, người sau càng u mê mù quáng.

Chờ đến khi tỉnh lại, anh Hoan đã cầm cái ID mới toanh nóng hổi sau khi báo danh, được sắp xếp ở hậu trường.

Sở Tranh: “…”

Khó chịu vô cùng.

Boer rón rén muốn trốn đi, Sở Tranh duỗi tay ra đã túm chặt râu anh ta, kéo lại, nở nụ cười hung ác cùng cực.

“Mi bày mưu đặt kế, cho rằng ta không biết?”

Boer cứng đờ: “Sếp ơi, em nào dám?”

“Râu biến màu xanh lục.”

Cái râu một khi nói dối hoặc chột dạ đều biến thành màu xanh lục, quả thật là một cái hoa tiêu thời đại mới.

Boer: phản ứng sinh lý bình thường anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Tôi cũng tuyệt vọng chếc mẹ.

“Tuy, tuy rằng tôi cũng có chút tâm tư, nhưng tôi thề, đây quả thật là biện pháp duy nhất để tiếp xúc với Chuck.”

“Nếu không đúng thì ta cũng sẽ không tin mi.”

Boer vội vàng gật đầu: “Đúng đúng ạ.”

“Nhưng mà,” âm điệu Sở Tranh lật ngược: “Ta vẫn thấy không vui.”

Hắn bị người ta tính kế, không quan trọng.

Dù sao hắn có thể đòi lại đủ lời lãi cho mình. Nhưng nếu em bé ngoan bị người ta nhắm đến, hắn liền không vui.

Hắn xách cái tên từ hành tinh Boer này lên trước mặt, còn lắc lư.

Boer co quắp như gà.

“Nói tất cả thông tin về các tuyển thủ tử chiến, càng kỹ càng tốt. Không tự nói cũng được, gửi một phần… về đầu cuối thực tế ảo của tôi.”

Boer không dám tin: “Tôi không biết gì thật.”

“Ồ.”

Sở Tranh thờ ơ.

Boer hấp hối giãy giụa giải thích: “Tôi chỉ là con kiến dưới tầng chót phi thuyền Hoan Lạc, căn bản không thể có được tư liệu của tuyển thủ tử chiến.”

Sở Tranh quét mắt nhìn râu trên đỉnh đầu Boer, không biến thành màu xanh lục.

Chứng minh anh ta không nói dối.

“Phải có cách nào chứ. Người kỳ cựu như anh ở trong phi thuyền này đến mười mấy năm mà phương pháp riêng cũng không có.”

Đúng là có.

Boer trầm mặc, sau đó định mặc cả: “Tiền anh đưa lúc trước… quá ít. Nếu muốn danh sách tuyển thủ tử chiến, anh cần thêm tiền.”

Trên thực tế, số tiền đó tuyệt đối là đủ chi trả để lấy danh sách tuyển thủ tử chiến từ Boer, vì từ đầu đến cuối Boer chẳng làm ăn gì, chỉ là đưa họ vào khu Đấu Thú mà thôi.

Trong lúc đó còn nhiều lần muốn chạy.

“Anh phải có tinh thần hợp đồng.”

Hợp cái cm nhà anh!

Boer gật gật đầu, nuốt ngụm máu sắp trào ra khỏi họng xuống: “Ok không thành vấn đề thưa sếp.”

Sở Tranh lặng nhìn anh ta, mặt mày lạnh tanh. Một lúc lâu sau hắn mới nói: “Từ khi anh dẫn chúng tôi vào khu Đấu Thú, anh đã không thể tách biệt quan hệ với chúng tôi. Nếu chúng tôi xảy ra chuyện, anh cũng trốn không thoát.”

Mặt Boer trầm xuống, anh ta biết Sở Tranh không nói đùa nên mới dứt hẳn tâm tư gian lận từ danh sách tham gia tử chiến.

Giết chết một hai kẻ gây uy hiếp cho anh ta không phải việc gì khó. Khó là khó ở chỗ anh ta không thể dứt được khỏi bọn họ.

Boer thầm nhổ nước bọt.

Mẹ nó, đá trúng tấm ván sắt rồi.

“Vâng sếp, tôi hiểu rồi.”

“Sở Tranh!”

Sở Tranh lập tức xoay người, giang rộng đôi tay, vừa lúc tiếp được anh Hoan đang nhảy bổ vào lòng ngực hắn: “Ổn rồi chứ?”

Anh Hoan: “Ừ, chúng ta đi thôi.”

Vì vậy Sở Tranh ôm anh Hoan đi về phía hậu trường mà cậu chỉ, còn Boer thì tự mình rời khỏi.

Anh Hoan liếc nhìn, nhắc nhở đôi chút.

Sở Tranh: “Tôi bảo anh ta đi kiểm tra chút việc.”

Anh Hoan “à” một tiếng rồi mặc kệ.

Hai người vào hậu trường, thật ra hậu trường là một không gian tương đối rộng, tuyển thủ sơ cấp đều ở trong này nghỉ ngơi. Khi đến lượt thi đấu sẽ có người đến dẫn họ lên sàn.

Sở Tranh dùng ngón tay dài vuốt lông anh Hoan, thì thầm: “Chỉ sắp xếp thế này thôi sao?”

Anh Hoan: “Họ bảo tôi là người mới, chỉ cần qua vòng sơ khảo là có thể ở một phòng riêng.”

Sở Tranh cười lạnh một tiếng.

Tuyển thủ tham gia tử chiến đều đã ký hợp đồng sinh tử, vừa lên đài, tính mạng đã không còn nằm trong tay bản thân. Mãi đến khi có thể mang đến lợi ích khả quan cho đoàn xiếc thú Hoan Lạc mới có được chút đãi ngộ tử tế.

Anh Hoan vỗ cánh tay hắn: “Yên tâm đi. Anh Hoan sẽ để anh được ở căn phòng lớn.”

Sở Tranh còn chưa kịp nói gì, người bên cạnh nghe được đã cười khẩy.

“Chém gió mà không sợ gió xé toạc lưỡi.”

Sở Tranh và anh Hoan đồng thời nhìn gã, mặt mày dửng dưng.

Trông có hơi rợn tóc gáy.

Người lên tiếng trào phúng là một tên thấp bé trông như con khỉ, thấy thế thì bất an lắm: “Nhìn gì? Ai trong hai người ký hợp đồng bán đứt?”

Anh Hoan nghiêng đầu.

Sở Tranh giải thích: “Hợp đồng bán đứt chính là hợp đồng sinh tử.”

Anh Hoan: “À. Là tôi, sao?”

Không khác gì suy đoán của tên thấp bé, ánh mắt gã đảo qua trên người anh Hoan vài vòng, bật ra vài tiếng cười nhạo. Ước lượng chiều cao của anh Hoan, vừa đúng đến đầu gối.

“Còn không cao đến cẳng chân.”

Anh Hoan quay lại nghiêm nghị nhìn Sở Tranh: “Nó đang bôi nhọ chiều cao của anh.”

Ánh mắt Sở Tranh tối sầm: “Anh đang lấy tôi ra so chiều cao với anh?”

Tên thấp bé: “???”

Tên thấp bé cũng chỉ cao đến ngực Sở Tranh, anh Hoan lại vừa đúng đến cẳng chân Sở Tranh. Nghe ra tên thấp bé đang vũ nhục chiều cao của Sở Tranh… Tuy rằng hắn đang dùng biện pháp phóng đại, nề hà một người một lửng trước mặt này bắt trọng điểm rất khác người thường.

Sở Tranh tới gần tên thấp bé.

Tên thấp bé cũng không biết sao, cảm thấy sợ hãi chột dạ nên cảnh cáo: “Hậu trường không cho phép đánh nhau, nếu đánh nhau… tự tiện đánh nhau mà bị phát hiện sẽ bị đuổi ra khỏi đây.”

Sở Tranh dừng lại, tự hỏi một chốc rồi tỏ ra tủi thân oan ức với anh Hoan.

“Bé phải thay người ta báo thù đó.”

Tên thấp bé: “…”

Mẹ kiếp nhà anh!

Anh Hoan giận trợn tròn hai mắt: “Anh Hoan sẽ báo thù cho anh.”

Tên thấp bé: Má nó mắt mù hả mày!

“Bé ngoan là tốt nhất, hôn cái nào.”

Lửng nhỏ ngượng ngùng nhưng vẫn nhận nụ hôn.

Tên thấp bé cảm xúc lẫn lộn.

“Người mới đúng là điếc không sợ súng.”

Hậu trường có 20 người, đến từ các hành tinh lớn, không rõ năng lực, ít nhất nhìn bề ngoài rất có khí thế.

Chỉ mình anh Hoan, một con lửng mật bé tí lại ký hợp đồng bán đứt. Không ít người cho rằng cậu đang tìm chết, cũng cho rằng anh Hoan bị Sở Tranh lừa.

Nhưng họ sẽ không tốt bụng đi nhắc nhở, thêm một con gà rù, nếu may mắn được đấu chung, là thêm một phân hy vọng sống sót.

Không ai như tên thấp bé nọ, ngu đến mức đi nhắc nhở đối thủ.

Tên thấp bé nói kháy: “Đầu gối mỹ nhân, mộ anh hùng.”

Sở Tranh đột nhiên ngẩng đầu, ngay khi tên thấp bé cho rằng hắn đang muốn nổi cơn tam bành thì hắn lại nở nụ cười xán lạn như đóa hoa.

“Thật tinh mắt, không tồi.”

Tên thấp bé sửng sốt một chút, sau đó chợt hiểu ra.

Cmn tôi không hề khen anh!!

Thôi thôi, kệ người muốn đi tìm chết vậy.

Lúc này, lửng mật nhỏ duỗi dài tứ chi, mềm mềm gào một tiếng.

Chân của tên thấp bé lập tức bị đóng đinh tại chỗ.

“Khụ khụ, gì nhỉ, anh đây khuyên hai người một câu, đừng gây chuyện. Tử chiến không phải chuyện gì vui đâu, tới đây đều là kẻ không tiếc mạng, tay không dao mà rắc rắc, chém người như chém bí đao. Các anh đừng tự dâng mạng lên thế, quay về tìm người phụ trách khu Đấu Thú, bồi thường chút tiền hủy hợp đồng đi. Nhanh chóng về đi thôi.”

Dừng chút nữa, ngắm trái ngắm phải, nhỏ giọng tiến lên: “Người anh em, có thể cho tôi vuốt chút không?”

“Vuốt một chút?”

Tên thấp bé hơi ngại: “Tuy rằng trên phi thuyền có khu Thú Kiểng, nhưng mà bảo mẫu chỗ đó keo kiệt chết được, không cho sờ không cho hít. Đúng là keo kiệt.”

Sở Tranh cười hung tợn: “Tôi cũng keo kiệt.”

Tên thấp bé ngượng ngùng, vẻ mặt không tốt lắm. Gã bĩu môi đi thẳng qua một bên, không để ý hai người nữa.

Sở Tranh lại bận bịu hầu hạ em bé ngoan.

Lửng mật nhỏ giang rộng tứ chi, sướng đến mức bay lên trời.



Vừa vào khu Cơ Giáp, Ngụy Chương liền nhanh chóng hất tay Vương Ý ra, chạy ra xa 5 mét.

Vương Ý: “…”

Ngụy Chương ở cách đó 5 mét: “Gì? Nhìn tôi làm gì? Anh tưởng rằng tôi sợ anh à? Haha, tôi lợi dụng anh để vào đây đấy, lêu lêu lêu.”

Phong cách đậm mùi thiểu năng.

Vương Ý im lặng bất ngờ.

Ánh mắt lặng lẽ dừng trên cái đuôi bị che giấu bởi màn ánh sáng đặc biệt, lúc này đang đắc ý vẫy tới vẫy lui… tốc độ còn rất nhanh.

Có thể thấy được cậu ta đang phổng mũi lắm.

Vương Ý xoay người đi thẳng, từ đầu tới cuối không hề để ý đến Ngụy Chương.

Ngụy Chương chống hông, cho rằng bản thân đã thắng lợi.

Cậu ta dùng khí thế vương giả mạnh mẽ của mình làm cho tên đàn ông kia sợ chết khiếp, cho dù bị nói toẹt ra là lợi dụng để vào mà cũng không dám truy cứu trả thù.

Ha! Ha! Ha!

Thật sự nên cho anh Hoan chiêm ngưỡng tư thế oai hùng giờ phút này mới đúng!

Cậu ấy nhất định sẽ vứt bỏ ngực bự để chui vào cơ ngực mình, cho mình hít đủ.

Ngụy Chương rơi vào ảo tưởng, cười dâm một lát mới biết điều kiềm chế lại.

Cậu ta nhẹ nhàng bước đi, đi tới đại lộ ánh sao nơi mà anh Hoan chủ động nằm xuống cho cậu ta hút hít thoải mái, rồi bị chặn lại.

“Gì? Phải đăng ký? Vậy anh đăng ký cho tôi đi?”

Gương mặt AI thực tế ảo cười tươi: “Xin vui lòng xuất trình thẻ ra vào của bạn.”

Ngụy Chương đưa vé vào cửa cho nó, đôi mắt tràn đầy hy vọng và thiện lương.

AI thực tế ảo: “Thẻ ra vào!”

Ngụy Chương: “À—— có phải mày mới lên giọng không hả? Mày là AI thực tế ảo à? Hay là người thật giả trang? Cảm xúc rất chân thật ha.”

AI thực tế ảo: “…”

“Nói thật, đây không phải ngây thơ lương thiện, mà là thiểu năng ngu ngốc.”

“Kéo ra ngoài.”

“Á đậu mẹ! Tôi là khách VIP, dùng thẻ vào đàng hoàng! Các người dám làm vậy với tôi? Tôi phải khiếu nại! Ối trời mẹ, có phải anh mới trộm sờ ngực tôi không? Tôi biết ngay, tôi biết ngay mấy người thấy tôi đẹp nên nảy lòng tham! Tôi muốn khiếu nại, khiếu nại!”



Ngụy Chương vẫn bị kéo ra ngoài mà không chút xót thương, chẳng sợ cậu ta gần như lăn trên mặt đất ăn vạ.

Đột nhiên, một cái bóng bao phủ đỉnh đầu Ngụy Chương.

Ngụy Chương ngẩng đầu, trừng mắt.

“Hi.”

Vương Ý yên lặng nhìn đi chỗ khác: “Cậu ta vào cùng tôi.”

Hắn ta đưa số liệu cấp bậc của mình ra.

Nhân viên kéo Ngụy Chương nhanh chóng ném Ngụy Chương xuống, không quay lại đi thẳng.

Cứ như sợ IQ của mình bị ô nhiễm.

Ngụy Chương cúi đầu, hơi xấu hổ.

“Ừ thì, cảm ơn nhé.”

Vương Ý cười khẽ đến mức gần như không thể nhận ra: “Đi thôi, anh bạn nhỏ.”

Ngụy Chương lập tức xù lông: “Anh mới nhỏ! Anh mới nhỏ! Cả nhà anh đều nhỏ!”

Phản ứng của cậu ta… rất dễ làm người ta hiểu sai.

Đâm trúng ánh mắt khác thường, chỉ số thông minh của Ngụy Chương rốt cuộc đã hồi phục chút chút.

“Ờ thì, tôi không phải…”

Vương Ý gật đầu: “Cậu và con trai tôi có vẻ bằng tuổi.”

Ngụy Chương: “À.”

Hóa ra ý anh ta là thế.

Chờ đến khi vào phòng. Ngụy Chương nhìn chằm chằm cái giường lớn bắt đầu suy nghĩ cặn kẽ.

Quay đầu nhìn chằm chằm vào đôi mắt bạc kia, Ngụy Chương giơ tay: “Tôi ngủ sàn nhà.”

Vương Ý: “Ngủ giường đi——” giường rất lớn

“Chú muốn làm gì?”

Ngụy Chương túm chặt cổ áo, vẻ mặt hoảng sợ.

Vương Ý: “…”

Đã nhịn rồi, nhưng nhịn không nổi nữa.

“Tôi ngủ dưới sàn.”

Ngụy Chương cười hí hí: “Vậy sao được? Thẻ ra vào cũng của chú, sao tôi lại không biết xấu hổ thế được? Tôi không muốn lợi dụng——”

Vương Ý: “Kia tôi ngủ ——” giường.

Ngụy Chương nhanh chóng nói: “Cảm ơn chú ạ.”

Nói xong lập tức trèo lên giường nhảy tới nhảy lui

Vương Ý bật cười.

Cậu nhóc này hoạt bát quá.

“Chú ơi, chú vào khu Cơ Giáp xem thi đấu hay là đánh bạc vậy?”

“Tìm người.”

“À. Tôi tới xem thi đấu, nghe nói tuyển thủ khu Cơ Giáp đều là cao thủ điều khiển cơ giáp đấy. Tôi muốn tranh tài với họ.”

“Cậu tới dự thi?”

“Vâng ạ.”

Duy chỉ một điều không tốt đấy là không biết anh Hoan đang ở đâu, nếu không cậu ấy sẽ chẳng thể nhìn thấy tư thái hùng dũng của mình khi đang điều khiển cơ giáp.

Nhờ đó mà yêu cơ ngực của mình.

Từ nay về sau mặc cho mình xoa cái bụng, hít cái đuôi, vuốt vuốt lông.

Hì hì hì.

Vương Ý quay đầu lại, nhìn cậu nhóc mới quen đang nằm trên giường. Người sau thì cười đến suýt thì lăn xuống dưới.

Thật là hoạt bát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play