Tô Nha nhìn về phía các tân sinh viên của trường quân đội thứ hai, dòng người chen chúc xô đẩy, nhưng để tìm được người muốn tìm giữa 40 người khác vẫn tương đối dễ dàng.
Sau đó cậu ta tìm một hồi, người muốn gặp vẫn không thấy đâu.
Tô Nha rời mắt đi, hai lòng bàn tay xoa nhẹ vào nhau.
Kim Dao đứng bên cạnh cậu ta, ra sức bắt chuyện với Đường Hành Quân.
Đường Hành Quân làm như một quý ông lịch thiệp, tỏ ra hiền hòa kiên nhẫn nghe cô ả nói. Trên thực tế, Kim Dao chưa nói được mấy câu anh ta đã nhắc nhở: "Nghe giáo viên hướng dẫn đi kìa."
Cười tươi dịu dàng, giọng nói trầm ấm, ánh mắt chuyên chú, hình tượng nam thần ấm áp ngọt ngào được anh ta gây dựng không chút kẽ hở.
Kim Dao lập tức đỏ bừng mặt, mím môi im lặng.
Đường Hành Quân nở nụ cười nhẹ trên môi, nhưng ý cười lại không chạm đến đáy mắt.
- --
Anh Hoan mặc đồng phục cảnh sát bảo vệ thành thị, màu xám bạc ánh lên họa tiết sáng lạnh, được cắt may vừa người, gọn gàng ngay ngắn. Phong thái ngay thẳng không chút cẩu thả, nhưng gương mặt còn mang nét phúng phính của trẻ con với khí chất phóng khoáng. Hai loại khí chất đối lập hòa vào nhau, độc đáo đến chói mắt.
Cậu dựa vào lan can nhìn từ tầng trên xuống, phía dưới là một nghìn học viên quân sự, tất cả đều mặc đồng phục có kiểu dáng sêm sêm quân trang.
Đồng phục các trường về cơ bản khá giống nhau, phải nhìn kỹ mới nhận ra điểm khác biệt.
Từ trên nhìn xuống chỉ thấy toàn đầu người, không nhận ra ai với ai.
Sở Tranh đút tay trong túi quần, thong dong bước tới với kiểu tóc mới cắt. Theo cách nhìn của anh Hoan thì trông hắn cực lẳng lơ.
Hắn đứng yên bên cạnh anh Hoan, dùng vai huých anh Hoan, làm bộ đôi anh em thiện lành.
"Nhìn gì thế em bé?"
Anh Hoan liếc hắn rồi rời đi ngay: "Anh không mặc đồng phục à?"
Sở Tranh: "Quá xấu."
Thẩm mỹ của Sở dở hơi luôn không giống người thường.
Dừng một chút, hắn bổ sung: "Nhưng em bé mặc vào trông đẹp ghê luôn."
Cái danh tổng giám đốc bá đạo của hắn cũng không phải danh hão, mở mồm chơi chơi mà bao nhiêu lời ngon tiếng ngọt tuôn như suối. Nhưng đối tượng lại dửng dưng, may mà tên thần kinh chưa bao giờ nhụt chí vì điều này.
Tuy anh Hoan đang là cảnh sát bảo an tạm thời, trách nhiệm là thực hiện cứu hộ khẩn cấp của sân thi đấu thực tế ảo. Nói chung, vị trí này vốn chẳng đến phiên cậu, nhưng cái bug siêu to là Sở Tranh đang ở đây.
Quân đoàn số 10 không nhận được danh hiệu xứng đáng nào, nhưng lại có quyền hạn và chế độ đãi ngộ cao nhất trong số tất cả các quân đoàn.
Chờ khi bắt đầu thi đấu, anh Hoan có thể vào phòng giám sát của đấu trường hành tinh thủ đô để xem phát sóng trực tiếp thực tế ảo. Trong phòng giám sát có thông tin về điểm tổng hợp của tất cả các học viên tham gia qua từng vòng đấu. Người vào được phòng giám sát thường là những người có máu mặt ở hành tinh thủ đô, ít nhất cũng phải là người đại diện của quân đội, chính phủ và hoàng gia.
Điểm tổng hợp của thí sinh vốn phải được giữ bí mật nhưng anh Hoan kiêm hai chức nhân viên cứu viện khẩn cấp và thành viên dự bị bổ sung lại được biết, điều này vi phạm nguyên tắc công bằng. Tuy nhiên, trên thực tế, không phải tất cả mọi người trong phòng giám sát đều xem được. Sau khi tính được điểm tổng hợp của tất cả các thí sinh, chỉ có một vài nhân vật cốt cán mới có được bảng điểm này.
Mà họ cũng phải giữ bí mật về danh sách này.
Bên quân đội vẫn có một bộ phận người cho rằng anh Hoan có thể sẽ tiết lộ điểm tổng hợp ra ngoài nên cật lực phản đối việc cho phép anh Hoan vào phòng giám sát. Nhưng điều này không qua nổi trình độ mặt dày của Diệp Đại Nguyên soái và Sở Tranh, dù sao cũng không vi phạm quân quy.
Cũng không phải không có ai quyết định đi cửa sau, chạy đến chỗ anh Hoan tính thuyết phục cậu bằng tình cảm, nhưng da lông anh Hoan dày không ai bằng, chọc cậu là cậu đánh. Không hổ là con cháu Diệp gia, tính tình hung bạo không chừa một ai.
Anh Hoan: "Không đúng, anh làm chức gì?"
Cả ngày lắc lư trước mặt câu, phiền chết được.
Sở Tranh: "Một trong các giám sát viên."
Anh Hoan hoài nghi: "Anh không phải là nhân viên bảo an tạm thời sao?"
Sở Tranh: "Em không có ở đây tôi cũng không buồn chạy đi góp chuyện. Nhường cơ hội cho người trẻ tuổi đi thôi."
- --
Bên ngoài sân đấu, Lâm Lập bận việc từ sáng sớm mệt đến mức đổ mồ hôi đầm đìa, ngửa lên nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, trong lòng buồn bực nghĩ trước nay lực lượng bảo an tạm thời vốn chưa bao giờ dùng đến người của Quân đoàn số 10.
Sao lần này lại để đến hai vị trí cho Quân đoàn số 10?
Mà nhận cứ nhận thôi, bắt cậu ta tới làm gì.
Cara lái chiếc xe bay đi ngang qua Lâm Lập, đưa đồ uống lạnh và bữa sáng cho cậu ta, yêu thương nói: "Ăn đi, còn nóng đó. Đặc biệt mua cho cậu."
Lâm Lập cảm động đến mức hai mắt đẫm lệ: "Cara, trước kia em vẫn cho là anh chanh chua, hóa ra anh là người mạnh miệng mềm lòng."
Cara cười hiền: "Đứa bé ngốc. Chúng ta là đồng nghiệp, cậu cứ chăm chỉ làm việc, quý trọng cơ hội. Tôi sẽ luôn ủng hộ cậu."
Lâm Lập: "Cảm ơn."
Cara cười, gật đầu, đóng cửa sổ xe lái đi mất.
Lúc này máy truyền tin của anh báo có tin nhắn, ý là Sở Tranh giao cơ hội quý giá này cho Cara. Cara bằng mặt không bằng lòng, trao lại cơ hội cho Lâm Lập.
Cũng hết cách, anh vốn chanh chua thế đấy.
Lâm Lập nếm thức ăn và đồ uống lạnh, cảm động đến phát khóc.
Quả nhiên làm trẻ em thiểu năng trí tuệ sung sướng hơn bình thường nhiều.
- --
09 giờ 30 phút, các học viên tham dự tiến vào khoang thực tế ảo, chuẩn bị vào chiến trường ba chiều.
09 giờ 45 phút, các giám sát viên bước vào phòng giám sát trung ương, các nhân viên lần lượt vào vị trí.
Anh Hoan ngồi ở cuối phòng giám sát, Sở Tranh cũng chui xuống cuối ngồi với cậu. Dù sao cũng chẳng có ai biết hắn là Quân đoàn trưởng.
Nói trắng ra là có mặt cũng được mà không cũng chẳng sao.
Bên Diệp gia chỉ có anh cả Diệp tới, các giám sát viên khác cũng đến nhưng đều là quan chức dưới cấp Trung tướng. Bên chính phủ chỉ phái Bộ trưởng Bộ An ninh đến, ngay cả Ủy viên trưởng cũng không có mặt.
Còn hoàng gia lại khá nể mặt, phái Công chúa út Anna tới.
Vì chỉ là ngày thi đấu đầu tiên, vòng loại nên nhìn chung chẳng có trò gì hay. Một số người sẽ chọn xem những ngày thi đấu cuối cùng, giám sát viên cũng vậy.
Nhưng cũng có một bộ phận chọn xem từ những ngày đầu, sau đó ủng hộ cho thí sinh họ xem trọng nhất, không biết chừng lại có thể chọn ra được một con thiên lý mã có thể đạt giải Quán quân.
Vào những ngày thi đấu cuối cùng, vị trí giám sát viên sẽ do những nhân vật tai to mặt lớn đảm nhận. Ít nhất bên quân đội sẽ có một Nguyên soái, hai ba vị Đại tướng, bên chính phủ kiểu gì cũng có Tổng thống tới, người từ bên hoàng gia có thể là Hoàng đế hoặc Hoàng hậu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì hẳn là Hoàng hậu, dù gì Hoàng đế... nhìn thấy cảnh tượng bạo lực về nhà sẽ gặp ác mộng.
Anh Hoan mới vào phòng giám sát, liếc cái đã thấy Công chúa Anna thỉnh thoảng quay đầu, còn nói chuyện với anh cả Diệp ngồi bên cạnh nhỏ.
Trông có vẻ cô bé đang phàn nàn điều gì, nhưng anh cả Diệp chẳng quan tâm.
Anh Hoan suýt bị cô bé nhìn thấy, trái tim siết chặt, lập tức ngồi xổm xuống trốn vào trong góc.
Sở Tranh tò mò hỏi cậu: "Em trốn ai đấy?"
Vẻ mặt anh Hoan nghiêm nghị, thái độ thận trọng: "Một mụ phù thủy. Một mụ phù thủy cực kỳ đáng sợ. Mụ sẽ túm lấy lông anh thắt cho anh một mớ bím tóc."
Sở Tranh nhướng mày, cười tinh quái: "Em bé sợ bị thắt bím tóc à?"
Anh Hoan hờ hững miệt thị Sở Tranh, cười lạnh: "Nhân lúc anh mất cảnh giác xịt chất dẫn dụ và chất gây giãn cơ, trong lúc anh ở hình thú không có khả năng phản kháng, ả buộc tất cả lông trên đỉnh đầu anh thành một mớ bím tóc. Sau đó kẹp nơ con bướm màu hồng, còn xịt thuốc nhuộm tóc màu hồng, mặc váy ren hồng cho anh. Cuối cùng ép anh chụp ảnh lưu niệm --"
"Đừng nói nữa." Sắc mặt Sở Tranh trở nên khó coi, nhanh chóng ngắt lời anh Hoan.
Đây hẳn phải là cơn ác mộng của tất cả những người đàn ông tóc dài.
Sở Tranh đau lòng nói với anh Hoan: "Về sau anh trai sẽ thương em."
Anh Hoan hừ lạnh: "À, sau đó tôi phá tan phòng của nhỏ, đốt hết váy ren hồng nhỏ có, rồi cạo nhỏ trọc lóc."
Cậu bị đả kích quá mạnh khi nhìn thấy ảnh chụp, nên mới phát rồ lên.
Không sai, mụ phù thủy này chính là Công chúa Anna, cũng là em họ của anh Hoan.
Con nhỏ chẳng giống mẹ nó hay mấy người chị gái và cha nhỏ. Nhỏ như một giống loài mới được sinh ra do đột biến gen vậy. Hơn nữa còn rất đam mê lông xù.
Tuy anh Hoan đã trả được thù nhưng từ đó hễ nhìn thấy Công chúa Anna là trốn biệt. Không trốn được lại phải cạo trọc nhỏ thì dở.
Nhưng Anna như chơi đuổi bắt đến nghiện, nhìn thấy anh Hoan lúc nào là nhảy bổ vào cậu lúc đó.
Nói thật, nếu anh Hoan biến thành hình thú trước mặt cô bé dù chỉ một lần, cô nhóc có thể sẽ kích động đến mức xỉu ngang.
Dường như anh Hoan nghĩ đến điều gì, nói với Sở Tranh: "Mà anh thì có thể nhận nhỏ làm người thân đấy."
Thần kinh như nhau.
Sở Tranh tỏ ra ngây thơ vô tội: "Tôi yêu em lắm em bé ạ."
"Ha."
Đàn ông.
- --
Anh cả Diệp: "Em không sợ Hoan Hoan lại cạo đầu em à?"
Công chúa Anna cười hí hí, vén ngược trán lên, lộ ra một mảng trọc.
Nhỏ đắc ý cười: "Tự em cạo hết."
Anh cả Diệp: "..."
Đây không phải yêu thì là gì.
- --
Đúng 10 giờ, cuộc thi Vinh Quang Thiên Hà chính thức bắt đầu.
Ba tiếng súng nổ báo hiệu cuộc chiến đầu tiên giữa các học viên bắt đầu.
Chiến trường là vùng đất lạnh lẽo vô tình, là nơi thu gặt sinh mệnh.
Quân nhân là người có thể lấy mạng mình ra trả giá bất cứ lúc nào, chiến đấu vì lòng tin của nhân dân, vì hòa bình của thiên hà, vì sự phát triển trong tương lai, vì an toàn tính mạng của cư dân thiên hà.
Học viên quân sự giống như mặt trời mới ló, cây nhú chồi non, căng tràn sức sống, là tương lai của quân đội.
Từ nhỏ họ đã học các loại kỹ năng, nhưng chưa bao giờ lên tiền tuyến.
Hiện giờ, cả quãng đời đại học của họ chỉ có một lần thi đấu - cũng như một lần thực hiện chiến dịch, các học viên quân sự trở thành quân nhân lần đầu ra chiến trường.
Các học viên bước vào trận đấu loại đầu tiên, hình chiếu lập thể thực tế ảo mở ngay trung tâm bãi đất trống.
Khu vực thi đấu mà Vinh Quang Thiên Hà chọn lần này chính là khối vuông Thằn Lằn trong module thảm họa yêu cầu quyền hạn thực tế ảo tối cao.
Khối vuông Thằn Lằn cùng loại với khối vuông Titan, bắt chước một hành tinh trí tuệ cao có thật nhưng lại rất thần bí, hành tinh NCG149 khu 10, cũng có tên là hành tinh Thằn Lằn.
Chủ nhân của hành tinh này là người thằn lằn máu lạnh, họ có hình thái xã hội và tập tính riêng, nhưng tất cả họ đều rất lạnh lùng. Hơn nữa, họ không thích giao lưu với người ngoài, nên hình tượng bí ẩn vẫn duy trì đến hôm nay.
Người thằn lằn có thể hòa nhập vào môi trường một cách hoàn hảo, năng lực ẩn mình rất mạnh.
Khả năng này cũng giống như đặc trưng của loài tắc kè hoa, nên ban đầu gọi là hành tinh Tắc Kè Hoa. Nhưng tắc kè hoa là một nhánh nhỏ của phân bộ thằn lằn, tiếng tăm truyền xa, đổi thành hành tinh Thằn Lằn.
Cũng giống như hành tinh Titan, hành tinh Thằn Lằn được khối vuông thực tế ảo mô phỏng như một khu vực nguy hiểm cấp A, vì tất cả người thằn lằn ở đó đều có chứng rối loạn nhân cách.
Nói rõ hơn là rối loạn nhân cách phản xã hội. Người thằn lằn không có tình cảm và lòng cảm thông, pháp luật xã hội không được công nhận trong quan điểm của họ, bởi lẽ họ có hình thái xã hội riêng.
Pháp luật thiên hà không thể trói buộc họ. Nếu là người thường có ý thức, họ hiểu được giết người là trái pháp luật. Nhưng trong mắt người thằn lằn không hề có khái niệm này, muốn giết là giết.
Người thằn lằn có thiên phú trời ban, nếu thật sự làm phản sẽ biến thành mối nguy lớn nhất của thiên hà.
May mắn thay, thiên tính người thằn lằn vốn lạnh nhạt, không thích rời khỏi hành tinh của mình. Cho nên chuyện phá vỡ pháp luật thiên hà cũng không xảy ra.
Theo luật bảo vệ các dạng sống trí tuệ cao và luật bảo vệ hành tinh, hành tinh Thằn Lằn nằm dưới sự bảo hộ của pháp luật thiên hà, chưa được các nhà đầu tư khai phá, hiện vẫn duy trì hình thái xã hội nguyên thủy.
Đấu trường của các học viên quân sự là khối vuông Thằn Lằn phỏng theo hành tinh cùng tên.
Quy định của Vinh Quang Thiên Hà có một khuyết điểm, chính là để cả năm niên học của một học viện quân sự cùng tham gia thi đấu. Sự khác biệt về cấp học và tuổi tác sẽ dẫn đến sự chênh lệch trong năng lực giữa các học viên.
Để tránh trường hợp học viên lâu năm nhắm vào tân sinh viên để loại bỏ họ, từ ngày đầu tiên đến ngày thứ tám, học viên thuộc các niên học khác nhau sẽ được tập hợp ở các khu vực khác nhau trong hành tinh Thằn Lằn.
Cho nên giữa sân trường đấu có đến năm khu vực khác nhau, mỗi khu vực có đến 200 học viên quân sự.
Hành động của các học viên đều được ghi lại trong khu vực thực tế ảo, toàn cảnh trông cực kỳ tráng lệ. Khán giả giống như thượng đế, từ trên cao quan sát hàng trăm hàng ngàn sắc màu nhân gian, bao quát cả hành tinh Thằn Lằn và các học viên đang thi đấu.
Trong hình chiếu thực tế ảo còn có một tấm bản đồ điện tử nhỏ với hàng loạt chấm đỏ trải rộng. Mỗi chấm đỏ tượng trưng cho trạng thái sinh tồn của một học viên, nếu chấm đỏ biến thành màu xám có nghĩa là thí sinh đó đã bị loại.
Sở Tranh: "Năm ngày đầu là vòng đấu loại, ngày đầu loại một nửa nhân số, cứ như vậy đến ngày thứ ba. Trong hai ngày thứ tư và thứ năm, chỉ còn 60 người được trụ lại để bắt đầu chia tổ đấu đối kháng vào ngày thứ sáu. Nếu số lượng người bị loại trong một ngày ít hơn yêu cầu thì sẽ dựa vào số điểm xếp hạng, người có số điểm ít hơn cả sẽ bị loại."
Anh Hoan: "Làm sao để có điểm?"
Sở Tranh: "Nhiệm vụ."
Anh Hoan: "Nhiệm vụ gì?"
Sở Tranh lắc đầu: "Nhiệm vụ được phát ra một cách ngẫu nhiên, nếu hoàn thành nhiệm vụ thì điểm nhận về rất khả quan. Nhưng số lượng nhiệm vụ khá ít, vì vậy phải giết đối thủ để cướp điểm. Giết một người được mười điểm, cộng với số điểm mà đối thủ đang có. Nói cách khác, nếu đối thủ có 50 điểm, giết chết người đó, ta đạt được 60 điểm."
Anh Hoan: "Vậy để đến ngày cuối giết hết tất cả mọi người là được rồi."
Sở Tranh khen: "Quả nhiên em bé nhà mình là thông minh nhất."
Người bên cạnh nghe họ nói vậy thì liếc mắt khinh thường, nhân viên bảo an tạm thời?
Thảo nào, thiếu kiến thức, thiển cận.
Cũng không nghĩ xem, thí sinh có thể trụ đến ngày cuối cùng ai mà không là học viên ưu tú nhất trong những năm qua. Giết tất cả bọn họ? Gáy khá to đấy.
- --
Vương Thịnh, Hứa Duy Nhất và A Á vẫn là một đội, đang di chuyển cùng nhau.
Trước mắt họ là lối vào một thị trấn nhỏ. Thị trấn này đã không lớn, mà trông còn có vẻ hoang vắng cũ kỹ, không một bóng người. Không khác nào cảnh tượng tiêu chuẩn trong phim kinh dị, nếu mà có nhạc nền đáng sợ nữa...
"Hứa Duy Nhất, tắt nhạc đi được không?"
Vương Thịnh gầm nhẹ.
Đậu má y bị cái thứ âm nhạc quỷ quái đó dọa đến da gà da vịt nổi hết lên.
Hứa Duy Nhất mím môi, không hài lòng.
"Làm nóng bầu không khí mà."
"Ai cmn dùng loại nhạc này để khuấy động không khí! Tắt nhanh lên cho tôi."
Nếu nhớ không lầm, đoạn nhạc đó thuộc một bộ phim kinh dị kinh điển, tên là 《 Thị trấn sát nhân 》.
Mẹ kiếp, có khác nào ép y rời khỏi không gian ba chiều không?
Hứa Duy Nhất: "A Á, cậu thích âm nhạc chứ?"
A Á: "Không có hứng thú."
Vương Thịnh: "Nghe thấy chưa? Tắt ngay."
Hứa Duy Nhất làu bàu: "Tôi chỉ muốn khuấy động không khí thôi mà."
A Á gật đầu: "Thấy cũng cháy rồi đấy."
Vương Thịnh: "..."
Cậu có bị cái vẹo gì không?
Vương Thịnh gõ đầu vào tảng đá ở lối vào thị trấn. Sau khi gõ mấy cái, thấy cảm xúc đã bình ổn lại, y quay đầu nói: "Rồi, ta thảo luận làm sao để thực hiện được nhiệm vụ đi."
Nếu mà quen rồi thì bài nhạc cũng khá dễ nghe.
- --
Sở Tranh nói với anh Hoan: "Tôi thích nhạc này, em thì sao?"
Anh Hoan bĩu môi chê bai: "Không có tiết tấu giục ngựa phi nhanh*."
* Nhạc kiểu như video gắn đầu chương nhé
Nhẹ hều, mềm như bông, hay chỗ nào?
Người bên cạnh bị tiếng nhạc quỷ quái dọa đến mức run bần bật, nghe vậy thì giả bộ bình thản.
- --
Vương Thịnh rút tấm thẻ ra khỏi ba lô, mở ra xem: "Nhiệm vụ của tôi là tìm ra tội phạm."
A Á rút thẻ ra từ đai lưng, mở ra: "Giết chết tội phạm."
Hứa Duy Nhất cũng lấy tấm thẻ của mình ra: "Chìa khóa."
Nhiệm vụ của Vương Thịnh và A Á còn hiểu được, còn của Hứa Duy Nhất là cái quỷ gì?
A Á nhíu mày: "Nhiệm vụ trên các thẻ đều khác nhau sao?"
Vương Thịnh lắc đầu: "Dựa vào độ mạnh bạo của quân đội và quy tắc đào thải gần như một nửa nhân số, khả năng lặp lại là khá lớn."
Tức là cạnh tranh rất khốc liệt.
Vương Thịnh: "Mà này A Á, cậu không thấy nhiệm vụ của chúng ta như cần hợp tác sao?"
A Á gật đầu.
Vương Thịnh: "Hẳn là thẻ nhiệm vụ yêu cầu hợp tác. Hứa Duy Nhất, có lẽ tấm thẻ của cậu có liên hệ với nhiệm vụ của người khác. Được rồi, hẳn là sẽ có người phát hiện ra điều này sớm thôi, chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi."
A Á và Hứa Duy Nhất đồng ý.
- --
Sở Tranh tấm tắc, thì thầm vào tai anh Hoan: "Người bên quân đội quá đa đoan, em tin là tất cả mớ nhiệm vụ này đều do đám quan văn bên ấy đặt ra không?"
Quanh co lòng vòng, một đống tâm tư, chẳng khác nào tranh đấu hậu cung.
Anh Hoan: "Phí lời."
Trừ quan văn ra, cả quân đội đều là một đám người quê mùa, biết rõ đánh một trận là giải quyết được vấn đề nên chẳng ai thèm dùng não nữa.
Sở Tranh dòm bộ dáng thờ ơ của anh Hoan, ánh mắt dừng trên tai cậu. Trong lòng chỉ có mỗi một ý nghĩ: do tai không phải điểm mẫn cảm của ẻm hay ẻm không có hứng thú với mình?
Cuối cùng, Sở Tranh kiên định cho rằng vấn đề nằm ở lý do đầu tiên.
- --
Bên kia, Đường Hành Quân và Kim Dao đang đứng cùng một nơi.
Tô Nha vừa đến nơi đã đi một mạch, Kim Dao ước gì cậu ta biến đi. Chỉ lạ là Đường Hành Quân cũng không giữ lại.
Thật ra cũng có không ít người coi Kim Dao và Đường Hành Quân là đối thủ. Bọn họ kiêng kị Tô Nha, Kim Dao thì đánh đấm chẳng ra sao. Còn Đường Hành Quân, tuy anh ta mạnh nhưng sẽ không ra tay nếu phải bảo vệ Kim Dao.
Hiển nhiên Kim Dao không biết điều này, vì thế càng hạ quyết tâm bám theo Đường Hành Quân. Cô ả không tính tranh chức quán quân, nhưng nhất định phải có tên cô trong 50 hạng đầu tiên.
Hàng mi Đường Hành Quân rũ xuống, luôn luôn tỏ thái độ ôn hòa với kẻ lợi dụng anh ta là Kim Dao.
- -- Hết chương 43 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT