Anh Hoan vứt cái đuôi của Sở Tranh đi, đổi lại tự ôm cái đuôi của mình, cảnh giác nhìn chằm chằm vào Sở Tranh. Y như Sở Tranh là kẻ biến thái đang chờ cơ hội hít cái đuôi của anh Hoan.
Sở Tranh:... Tôi không phải, tôi không có.
Im lặng trong chốc lát, Sở Tranh dứt khoát nhảy lên giường đá, duỗi cánh tay dài ra chộp lấy anh Hoan kéo vào trong ngực, vẻ mặt mê mẩn hít lông.
Xem xem, hắn không muốn hít cái đuôi của anh Hoan đâu mà hắn chỉ muốn cả người anh Hoan thôi.
Anh Hoan không vui, bắt đầu giãy giụa.
Sở Tranh đè chặt cổ anh Hoan, mặc cậu làm trời làm đất.
"Em để tôi hít một xíu, tôi cho em cưỡi lên đầu tôi một ngày luôn, chịu không?
"Chịu."
Giao dịch công bằng sao, cũng không phải chưa từng hợp tác với chó rừng bao giờ.
Anh Hoan không ầm ĩ nữa, híp mắt, họng phát ra tiếng gừ gừ đầy thoải mái.
Sở Tranh nói: "Giai đoạn mới tiến hóa là lúc gen không ổn định nhất. Vậy nên phải tăng cường huấn luyện, củng cố hình thái."
Anh Hoan không phản đối, hình thú của cậu mạnh hơn rất nhiều so với hình người.
Sở Tranh: "Tôi lập cho em một kế hoạch huấn luyện, tiếc rằng những phần tiếp theo của kế hoạch đều phải bảo mật."
Anh Hoan giật giật lỗ tai, hỏi: "Không phải vốn đang bí mật rồi sao?"
Sở Tranh trầm mặc một lúc, sau đó không biến sắc đáp: "Trước khi tôi vào đây Diệp Đại Nguyên soát đã cố ý căn dặn, hy vọng có thể theo kịp tin tức mới nhất của em."
Hắn hoàn toàn phủi sạch quan hệ giữa mình và phát sóng trực tiếp, còn giẫm lên người Thái Sơn đại nhân* tương lai. Hành động này phải nói là rất ngầu.
* Thái Sơn đại nhân = cha vợ (theo cách nói cổ đại)
Lông anh Hoan dựng đứng cả lên, Diệp Đại Nguyên soái đã ra lệnh như vậy, chẳng lẽ ba mẹ anh chị của cậu còn không biết sao?
Nếu là trước đây thì không thành vấn đề, nhưng hiện tại cậu đang ở dạng động vật, tuy vẫn hung ác tàn khốc như trước nhưng giờ cậu đang ở dạng thú non. Anh Hoan, với sức không đủ mạnh, tỏ vẻ mình không thoải mái và rất cần phải duy trì hình tượng cao lớn của mình.
Bởi vậy anh Hoan nhẹ nhõm dùng móng vuốt vỗ lên ngực Sở Tranh, vẻ mặt nghiêm túc khen Sở Tranh làm không tệ.
Sở Tranh mỉm cười: "Việc nên làm."
Trên thực tế, hắn sao có thể để người khác nhìn thấy hình thái con non đáng yêu của anh Hoan? Tất nhiên là phải cất riêng để tự dùng.
Cho nên hắn phải đóng cửa kênh phát sóng trực tiếp thực tế ảo, một năm tới cũng không mở lại nữa.
Từ trước đến nay, Sở Tranh vẫn luôn keo kiệt bủn xỉn với bảo bối, nhưng lại âm thầm ủy thác Sở Tam: "Nhớ phải ghi hình, bé ngoan đáng yêu quá đi."
Video kia tất nhiên là để hắn trốn vào một góc tự xem.
Anh Hoan mơ màng sắp ngủ. Một con lửng mật con, cả tinh lực và thể lực của cậu đều không đủ nhưng vẫn cố gắng lên tinh thần hỏi: "Lúc ở bệnh viện anh nói với tôi, nếu tôi sống qua tháng năm năm sau tức là sao?"
Sở Tranh gãi lông dưới cằm anh Hoan, nhẹ giọng đáp: "Không có gì, nói chơi thôi. Ngủ đi, em sống thọ đến mấy trăm tuổi, cả vũ trụ này đều đang chờ em tới gây họa."
Anh Hoan cáu kỉnh đánh vào tay Sở Tranh, vỗ vỗ rồi đặt đầu lên chính bàn tay đó, lăn ra ngủ.
Sở Tranh càng nhìn anh Hoan ngủ càng cảm thấy đáng yêu, phải nói thế nào nhỉ?
Quả thật là đã đặt vào trong lòng thì dù đối phương có ngoáy mũi cũng thấy cậu đẹp như tiên, vừa thẳng thắn vừa hoạt bát.
Khó khăn lắm mới có một bé ngoan có thể đi vào lòng hắn, tất nhiên hắn phải đảm bảo cậu sống đến mấy trăm tuổi.
Còn cái gì mà tổ chức khủng bố, tổ chức nghiên cứu khoa học thì phải tự biết đường mà đứng dẹp sang một bên chơi. Nếu như mắt mù chọc tới thì hắn sẽ đập cho tan hết.
Sở Tranh đưa tay che mặt anh Hoan để chặn luồng ánh sáng khó chịu, sau đó nhắm mắt lại, bước vào thời gian nghỉ ngơi.
- --
Phòng Nguyên soái quân đội.
Tâm tình Diệp Đại Nguyên soái đang rất u uất, thậm chí còn chẳng có tâm tư xử lý công văn.
Người có thể khiến Đại Nguyên soái phiền muộn, trừ cháu trai yêu quý ra thì không còn ai.
Sau khi biết Sở thần kinh quay phát sóng trực tiếp, Diệp Đại Nguyên soái liền sa vào đam mê nhìn trộm cháu trai đến mức không thể tự kiềm chế. Hôm qua xem phát sóng trực tiếp đến cảnh cháu trai suýt bị Torvosaurus giẫm chết, Diệp Đại Nguyên soái suýt thì không nhịn nổi ra tay đánh chết nó.
May rằng mắt ông cụ mau, thấy rõ cháu trai đang tiến hóa, bị thiết bị bước nhảy không gian dẫn đến một nơi khác. Có lẽ là đưa đến nơi có Sở Tranh.
Diệp Đại Nguyên soái đã chuẩn bị tốt mọi thứ nhưng đúng là quên mất thiết bị thực hiện bước nhảy không gian. Ông cụ đoán rằng thiết bị kia là do Sở Tranh đưa cho anh Hoan, cảm thấy vừa hài lòng, nghĩ rằng Sở Tranh cũng coi như đáng tin cậy.
Cháu trai đáng yêu đang tiến vào thời kỳ tiến hóa mấu chốt, tình hình thế nào Diệp Đại Nguyên soái lại chẳng biết cho nên mới u uất như vậy.
Ôi.
Diệp Đại Nguyên soái xoa cái đỉnh đầu bóng loáng, phiền muộn thở dài.
Lúc này, cửa phòng Nguyên soái bị đá văng ra, Diệp Thượng tướng và Diệp Triều Hoan hấp tấp xông vào.
"Lão phụ!" "Ông nội!"
Một đám thân binh của Diệp gia ló đầu vào, thấy bộ dạng hấp tấp này, chắc chắn là chuyện nhà chứ không thể nào khác. Nếu là chuyện chiến sự khẩn cấp, người Diệp gia hẳn là người này còn bình tĩnh hơn người kia.
Cho nên tất cả mọi người đang ngồi chờ hóng drama. Tìm đọc 𝙩hêm 𝙩ại ﹎ 𝙩𝐫 ùm𝙩𝐫uyện﹒Vn ﹎
Diệp Đại Nguyên soái cầm cái bàn lên ném vào đầu hai đứa con cháu bất hiếu: "Đóng cửa!"
Chả đứa nào biết đạo lý không thể đem chuyện xấu trong nhà ra khoe với người ngoài.
Diệp Triều Hoan thuận tay đóng cửa lại, người bên ngoài lập tức than ngắn thở dài.
Nghị sĩ Vương có quan hệ với gia tộc Thượng tướng họ Vương nào đó trong quân đội, gặp được Bộ trưởng Tô của Bộ Tài chính trên đường đi.
Hai người đều là người cầm quyền của gia tộc căn cơ ở hành tinh thủ đô, đồng thời đều nhậm chức trong chính phủ, xem như đồng liêu. Giờ tình cờ gặp được ở quân đội nên mới đi cùng nhau, vừa đi vừa nói chuyện.
Tướng quân Ryan, Phó quân đoàn trưởng của Quân đoàn số 6, đang đi đến trước mặt hai người. Là một Thượng tướng tương lai, có không ít người muốn mượn sức nhưng tính ông trời sinh ngay thẳng, còn là do một tay Diệp Đại Nguyên soái đề bạt lên nên một lòng trung thành với Diệp gia.
Tuy nhiên, cũng vì bày tỏ thái độ từ sớm cho nên mới có quan hệ khá tốt với một vài người trong chính phủ.
Nghị sĩ Vương và Bộ trưởng Tô thấy ông vội vàng, vừa lúc gặp được nên hỏi han hai câu.
Tướng quân Ryan ngay thẳng, kể lại sự tình một lần.
Hóa ra ông vốn có việc muốn tìm Diệp Đại Nguyên soái thương lượng, lại trông thấy bộ dạng hấp tấp của Diệp Thượng tướng và Diệp Triều Hoan từ phía xa, trong lòng nhận ra có gì không đúng nên cũng vội vàng chạy tới.
Tướng quân Ryan nói xong liền nhanh chóng cáo từ.
Trong lòng ông lo lắng, hai cha con Diệp gia sốt ruột như vậy chắc phải có việc gì rất cấp bách.
Vậy nên mới nói tướng quân Ryan ngay thẳng. Cả quân đội ai cũng biết duy chỉ có chuyện nhà mới làm người Diệp gia sốt ruột. Tướng quân Ryan tất nhiên cũng biết, nhưng thế mới lại càng lo.
Đừng nhìn tướng quân Ryan trước mặt người ngoài vừa ngạo mạn vừa cố chấp, thật ra bên trong ông coi việc gia hòa vạn sự hưng là tối cao.
Nghị sĩ Vương và Bộ trưởng Tô liếc nhau, nhìn không ra trong lòng đối phương đang nghĩ gì.
Nhà họ Vương và nhà họ Tô ăn không ít thiệt thòi ở chỗ nhà họ Diệp, nhưng chẳng làm được gì. Tuy nói quan võ đấu không lại quan văn, nhưng quan võ mà giở trò vô lại thì có là ông trời đến cũng vô dụng.
Cả đám cáo già của chính phủ tính ra ăn không ít thiệt thòi với Diệp Đại Nguyên soái.
Lúc này trong lòng mỗi người đều biết rõ ràng nên cũng không chơi tâm cơ thâm trầm gì nữa.
Nghị sĩ Vương đề nghị: "Cùng đi xem một chút?"
Bộ trưởng Tô vui vẻ đồng ý.
Không phải lúc nào cũng hóng được drama của nhà họ Diệp, bắt được phải gọi là may mắn, tất nhiên không thể bỏ lỡ.
Vì vậy hai ông già sắp sửa hơn trăm tuổi liền kề vai sát cánh nắm tay vui vẻ chạy đến cửa phòng Nguyên soái nghe ngóng.
Diệp Thượng tướng lạnh mặt nhưng giọng điệu lại trập trùng tình cảm: "Lão phụ ơi, nghe nói Hoan Hoan tiến hóa. Nhưng hai ngày nay không thấy phát sóng trực tiếp, nhắn tin cũng vô dụng. Ngài nói phải làm sao bây giờ?"
Diệp Đại Nguyên soái mắt trợn trắng, vừa nghe Diệp Thượng tướng gọi "lão phụ" liền biết ông lại ham mê bộ phim cổ trang nào đó, chưa thoát ngay được.
Diệp Triều Hoan: "Ông nội, hai ngày nay không thấy tin Hoan Hoan, cháu hoảng đến bữa sáng cũng không ăn vào."
Hết "lão phụ" lại đến "ông nội", Diệp Đại Nguyên soái chẳng nói lời nào, đập cho hai tên ngốc này một trận trước. Sau đó ba thế hệ mới chụm vào thảo luận vấn đề trọng đại của gia tộc.
Diệp Thượng tướng nặng nề nói: "Con khẳng định, hai ngày này Hoan Hoan đang trong quá trình tiến hóa. Lão phụ à con rất lo lắng."
Con trai ngoan hóa thành hình thú lại không được nhìn, cha già lo lắng không thôi.
Diệp Triều Hoan theo sát biểu lộ: "Cháu cũng rất khẳng định, trước mắt Hoan Hoan vẫn chưa quay lại hình người. Người làm anh cả như cháu đây vô cùng lo lắng."
Em trai yêu hóa thành hình thú lại không được sờ, anh cả đau lòng không dứt.
Diệp Đại Nguyên soái vuốt cái đầu trọc, nặng nề thở dài.
Cháu trai thương mến biến thành lửng mật con lại không được ôm, ông nội tỏ vẻ bản thân cũng rất khổ sở.
"Ta đây liên hệ tên thần kinh họ Sở kia, hắn ta treo điện thoại của ta."
Nếu không Diệp Đại Nguyên soái đã không bực đến mức này.
Mười mấy năm rồi ông cụ không gặp được hình dáng lửng mật con đáng yêu của anh Hoan, nhớ nhung mười mấy năm, mãi mới có lần tiến hóa này nhưng khối vuông thực tế ảo đã đóng lại, thông tin cũng bị cắt đứt.
Không chỉ ôm không được, sờ không tới, ai ngờ muốn nhìn cũng không cho!
Thảm kịch nhân gian cũng chưa thảm như vậy.
Diệp Thượng tướng và Diệp Triều Hoan tỏ ra không thể tin nổi. Diệp Thượng tướng nhanh chóng sốt ruột: "Hay là để con đi vào khối vuông thực tế ảo huấn luyện Hoan Hoan. Dù sao tính cách họ Sở kia cũng quái đản, tinh thần có vấn đề rất nghiêm trọng. Con rất lo cho Hoan Hoan."
Diệp Triều Hoan:... Dối trá!
Diệp Đại Nguyên soái: "Mọi người đều là người một nhà, chân thành lên, bớt diễn đi."
Diệp Thượng tướng: "... Lão phụ, hãy tin con."
Diệp Đại Nguyên soái: "Mày chân thành lên thì ta cho mày vào."
Diệp Thượng tướng: "Con muốn vào hít lửng mật."
Diệp Đại Nguyên soái đánh thằng con không đáng yêu này mấy cái.
Cmn nếu đi vào được khối vuông thì ông già này còn phải sầu như vậy hả?
Giọng điệu Diệp Đại Nguyên soái đau đớn khôn cùng: "Sở thần kinh kia tắt khối vuông thực tế ảo đi rồi, thời gian một năm. Ta đoán có lẽ hắn không định phát sóng trực tiếp nữa đâu."
Mọi người đều không nhìn được, không ôm được, không hít được bé lửng mật nữa rồi.
Trong khoảng thời gian ngắn, thoáng như sét đánh giữa trời quang.
Người Diệp gia sầu như cha mẹ chết.
Tướng quân Ryan xông tồng tộc vào, thấy bầu không khí trầm trọng trong phòng Nguyên soái liền thót tim, mơ hồ nghe thấy ba chữ Diệp Di Hoan, nhận thức được chuyện gì đã xảy ra, trong lòng lập tức trĩu nặng.
Ông không dám đụng vào vết thương của người Diệp gia nữa, liền yên lặng lui ra ngoài, đứng ở cửa mặt ủ mày chau.
Tòa nhà Bộ chỉ huy quân đội còn được mệnh danh là Silver Horn, cả kiến trúc bên ngoài và vật liệu xây dựng đều sử dụng thiết kế khoa học mới nhất, duy chỉ có nội thất bên trong như bàn ghế, cửa đều sử dụng loại gỗ nguyên thủy bình thường.
Bởi vậy, cửa phòng Nguyên soái mới bị đá bay dễ đến thế.
Lúc Nghị sĩ Vương và Bộ trưởng Tô chạy đến, chỉ thấy vẻ mặt bi tráng của tướng quân Ryan đứng ở cửa như đang tưởng nhớ các liệt sĩ.
Tình hình này có vẻ là chuyện lớn rồi.
Hai ông lão đi đến trước mặt tướng quân Ryan, trước tiên giả vờ thương xót vô cùng, sau đó thành công moi ra được tin tức.
Tướng quân Ryan tâm tình bi ai: "Cậu hai nhà họ Diệp..."
Muốn nói lại thôi.
Rất nhiều chỗ hở cho trí tưởng tượng phát huy.
Cậu hai Diệp gia, Diệp Di Hoan. Kẻ vô dụng của Diệp gia, khoảng thời gian trước nghe nói bị trọng thương trong trận thi đấu giữa hai trường quân đội. Chẳng lẽ... không qua khỏi?
Đây là một sự kiện trọng đại.
Hai người lặng lẽ rời đi, chuẩn bị giải quyết cho tốt chuyện của Diệp gia.
Trên thực tế họ vốn chỉ tới hóng chuyện, nhưng Diệp gia rất bênh vực người của mình. Nếu thật sự Diệp Di Hoan xảy ra chuyện, bọn họ cũng không dám tự tìm đường chết. Dù gì cũng già cả rồi, dễ gãy xương, ném một cái, đá một cú, người liền đứt hơi.
Thân binh bên ngoài phòng dựng lỗ tai nghe lén, nghe thấy lời tướng quân Ryan liền khiếp sợ không thôi. Chờ hai ông lão đi rồi mới mồm năm miệng mười dò hỏi.
Tướng quân Ryan bị hỏi đến đần mặt: "Cậu hai nhà họ Diệp... có việc gì à?"
"Không phải đã xảy ra chuyện sao?"
"Không mà... Tôi biết cậu hai nhà họ Diệp là ai đâu."
"... Thế ngài bi ai như vậy làm gì?"
"Tôi luyện tập cho khả năng xấu nhất thôi mà."
Cmn đồ thiểu năng!
- --
Tác giả có lời muốn nói:
Mã đức*: Ừ, tại tao cả.
* Đồng âm đồ, chơi chữ đồ đó
+ Mã đức /Mǎ dé/ (một cái tên phiên âm từ tiếng Pháp, Martel thì phải)
+ Mẹ nó / mā de/
- -- Hết chương 31 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT