Edit: MeanChan

Beta: kimaan

Mắt, mũi và cổ họng là những yếu điểm cần tập trung khi đối phó với con mồi. Trong đó có mắt và cổ họng là điểm chí mạng nhất, còn mũi sẽ chỉ gây ảnh hưởng đến năng lực hành động của con mồi chứ không thể gây ra sát thương lớn hơn.

Đối với những sinh vật carbon khổng lồ mà nói, cắt thủng cổ họng của chúng không phải là cách hay. Nói chung, lớp da của chúng quá cứng không dễ rạch, hình thể lại quá lớn, rất khó để đánh chết trong một đòn.

Cho nên chỉ có thể lựa chọn đôi mắt, đây cũng là nguyên nhân khiến cho anh Hoan lựa chọn tấn công đôi mắt của chúng đầu tiên sau khi vừa vào khối vuông Titan.

Đôi mắt là yếu ớt nhất, không hề có bất kỳ lớp bảo vệ nào. Đồng thời dây thần kinh mắt cũng kết nối trực tiếp với dây thần kinh trung ương, cực kỳ phức tạp. Nếu không kịp thời chữa trị thì khả năng tử vong rất cao do nhiễm trùng mắt, não bộ hoặc mất máu quá nhiều.

Anh Hoan đạp lên lưng con Torvosaurus, cố gắng chạy thật nhanh. Thả người nhảy xuống, tay trái biến thành móng vuốt sắc, dùng sức nắm vào như nắm lấy tảng đá cheo leo trên vách núi. Móng tay bén nhọn cắm vào máu thịt Torvosaurus, mượn tốc độ và trọng lượng cơ thể để trượt xuống, rạch thành một vết thương sâu 5-6 centimet.

Máu thịt vỡ tung ra, con Torvosaurus đang tính dùng bữa này bị đau mà ngửa mặt lên trời thét dài. Đôi đồng tử trong mắt nhanh chóng chuyển động, thấy được con bọ nhỏ treo lơ lửng trên đầu mũi.

Torvosaurus nổi cơn thịnh nộ, nó lắc đầu theo bản năng, sau đó chạy một mạch về phía vách núi, chúi đầu đâm vào đó.

Nếu trực diện đâm trúng, với trọng lượng của Torvosaurus, chỉ sợ anh Hoan sẽ phải thịt nát xương tan.

Khán thính giả sợ hãi kêu lên, thậm chí có người che mắt không dám xem tiếp. Nhưng nhiều hơn cả là những người mở to hai mắt, hưng phấn xem cảnh tiếp theo, một là chứng kiến cảnh máu thịt tung tóe, hai là chứng kiến thêm một lần kỳ tích.

Anh Hoan nhắm mắt làm ngơ vách núi càng lúc càng cận kề sau lưng, giữ vững tư thế ổn định không cố hết sức để trượt xuống. Cổ tay xoay một vòng, dao găm xoay tròn trong không trung theo một quỹ đạo kỳ lạ. Sau đó nương theo lực cánh tay, nhìn qua thì nhẹ nhàng, thực tế là tàn nhẫn cắm sâu vào trong con ngươi to lớn kia.

Trong phút chốc, từng đóa hoa máu nổ tung, máu chảy thành dòng.

Torvosaurus phanh gấp, vì đau mà ngửa mặt lên trời rống to. Thân thể to lớn của nó đụng phải hẻm núi gây ra một tiếng nổ kinh thiên động địa, cát bụi và mảnh vụn rào rào đổ xuống.

Anh Hoan ổn định cơ thể, hai tay cầm chặt dao găm, trực tiếp xoáy một vòng, hoàn toàn phá hủy con mắt phải của Torvosaurus.

Torvosaurus đau đến mức đâm lung tung tứ phía, cái đuôi to khỏe điên cuồng quét ngang, một nhát đi xuống là tảng đá vỡ tan tành. Lại một nhát lao về phía vách núi, đá vụn đổ xuống ào ào như thác.

Tiếng gầm rống, tiếng va chạm dữ dội từ vách núi và cả tiếng đá vụn lăn xuống hòa trộn vào nhau, dệt nên khung cảnh săn thú nhiệt huyết sôi trào.

Bầu máu nóng trong ngực thính khán giả như muốn đốt cháy cả phế phủ, không thể không hò hét cổ vũ anh Hoan cố lên.

【 Trong xã hội của đại lão, kẻ ác không nói nhiều! 】

【 Kỹ năng phá hủy đôi mắt... Diệt gọn! Vì đại thần diệt mắt mà phá vỡ đường dây nóng của cả thiên hà! 】

【 A a a a đại lão mau chịt em!! 】

...

Ryan sửng sốt mãi không dứt, và lại càng kinh hãi hơn khi nhìn thấy hình ảnh anh Hoan.

Nói thật, anh Hoan còn chưa trưởng thành, vốn vẫn trong hình hài thiếu niên. Hơn nữa vẻ ngoài của cậu còn rất lừa đảo, là kiểu mềm mại đáng yêu vô hại điển hình. Dù là ai cũng chỉ cho rằng cậu là bé út được cả gia đình nào đó cưng nựng.

Ai mà đoán được, chỉ cần đưa cho cậu một con dao găm là cậu có thể hung tàn đến mức này. Cố tình lại còn khiến người ta máu nóng sôi sục, không khỏi trầm trồ khen ngợi.

Vừa rồi anh Hoan đột ngột xòe ra móng vuốt, Ryan cũng nhìn thấy tất cả, ông nhận ra đây là một cuồng thú nhân. Nhìn tuổi tác thì có vẻ là một học viên quân sự.

Kỹ thuật vật lộn cận chiến không thua gì huấn luyện viên quân đội, dũng khí lại càng hơn người thường một bậc. Tiếc rằng tố chất thân thể không theo kịp.

Tố chất thân thể bao gồm sức mạnh, tốc độ, sức chịu đựng, độ nhanh nhạy và độ dẻo dai, sự nhanh nhạy và tốc độ của anh Hoan tốt hơn người thường. Nhưng trên thực tế cậu vẫn có thể khiến nó càng tốt, càng nhanh hơn nữa.

Sức mạnh của cậu không đủ, sức chịu đựng cũng không tới nên không thể kéo dài, độ mềm dẻo vẫn trong phạm vi thừa nhận của con người —— chưa khai phá được độ mềm dẻo của động vật.

Nếu sức mạnh, sức chịu đựng, tốc độ và độ mềm dẻo tăng lên, cậu hoàn toàn có thể bỏ qua việc tấn công đôi mắt của Torvosaurus mà chọn cắt thủng yết hầu nó. Đó mới là điểm yếu chí mạng nhất, khác với đôi mắt.

Mắt quả thật là một yếu điểm thậm chí là chí mạng, nhưng tỷ lệ trúng đích không cao lắm, hơn nữa còn cho con mồi thời gian để phản kích lại. Trong thời điểm sinh tử, chỉ một cái chớp mắt cũng đều không thể xem thường.

Tóm lại, anh Hoan là một hạt giống tốt đáng để bồi dưỡng.

Tướng quân Ryan nảy sinh ý muốn thu phục và huấn luyện cậu.

Ông nhanh chóng chụp màn hình chính mặt anh Hoan. Có tấm ảnh này, mang đến các học viện quân sự hỏi một chút chắc chắn sẽ có được thông tin cần tìm.

Hiện tại tâm trạng tướng quân Ryan rất tốt, hạt giống tốt thế này chỉ có thể gặp mà không thể cầu. Ông gặp được trước, nhặt trước, tất nhiên khỏi phải nói là đang hưng phấn đến mức nào.

Chỉ là... gương mặt này trông hơi quen mắt.

Anh Hoan rút dao găm ra, máu tưới cậu đầy đầu. Vài tia máu len theo khoang miệng chảy vào cổ họng, nồng mùi rỉ sắt, mùi vị quen thuộc ẩn giấu trong ký ức khiến cơ thể cậu như vừa được kích hoạt hiệu ứng domino, từ ký ức di truyền bùng nổ đến ký ức tế bào.

Thông tin lại truyền từ tế bào đến trung ương thần kinh, cuối cùng lan ra toàn cơ thể.

Cả người cậu như rong chơi trong ký ức máu tươi, đã từng vinh quang, mỗi một lần trải qua sinh tử trên đại thảo nguyên —— sự bùng nổ tiềm năng kích thích mở khóa các tế bào tiến hóa gen.

Ý thức như bị rút ra khỏi cơ thể, lơ lửng giữa không trung nhìn thể xác —— cơ thể trong suốt, mấy ngàn ngàn tỷ tế bào tạo thành một cơ thể sống dựa trên carbon.

Màu xanh biển, tế bào sống, tế bào do gen điều khiển. Như thể trước đó, gần 99.9% đang ở trạng thái ngủ đông, mà giờ, hiệu ứng domino đang lần lượt giải khóa theo dây chuyền —— hình thái mới được tạo thành, giống loài mới được tạo ra.

Để thích ứng với môi trường khốc liệt, tiến hóa sẽ sản sinh ra giống loài có sức mạnh, sức chịu đựng, tốc độ, cấu trúc, chức năng và trí thông minh ngày càng ưu tú hơn.

Đó chính là bí mật của gen, là bí mật của sự sống thần học.

Ý thức anh Hoan vẫn tỉnh táo, chỉ đứng theo dõi, cảm nhận sự biến hóa trong cơ thể mà chẳng thể nào nhúc nhích một li.

Vì động tác đâm húc của con Torvosaurus, anh Hoan rơi xuống mất kiểm soát. Rốt cuộc Torvosaurus cũng nhìn thấy con bọ nhỏ này, thù hận chiếm cứ cả bộ não to chừng quả óc chó của nó, khiến nó điên cuồng trả thù —— nó nâng bàn chân to lớn lên, định dẫm cho con bọ ti tiện đáng giận này tan xương nát thịt.

Anh Hoan trừng mắt nhìn lên bóng đen đang bao trùm cả cơ thể mình, con ngươi co chặt phản chiếu cái bóng đen kia, và cả tảng đá lớn bấp bênh từ trên đỉnh núi —— cậu dùng toàn lực giật giật ngón trỏ.

Khi bàn chân Torvosaurus và tảng đá đồng thời rơi xuống thì cũng là lúc anh Hoan dùng lực ấn lên thiết bị nhảy không gian mà Sở Tranh cho cậu.

Bụi tung mù trời, đá vụn rào rạc, hẻm núi bị nhấn chìm trong cát vàng. Torvosaurus dẫm trúng mặt đất tạo nên cơn địa chấn ồn ào. Hòn đá tảng trên đỉnh núi cũng rơi xuống, đập nát cái đầu khổng lồ của Torvosaurus, máu thịt giao hòa.

Thân thể cao lớn ngã xuống, cái đuôi mạnh mẽ quét vào vách núi, tảng đá lớn trên đỉnh bấp bênh lăn xuống, nện vào cơ thể Torvosaurus, tạo ra một cái hố to.

Bầu không khí tĩnh lặng bao trùm cả kênh phát sóng trực tiếp.

Rất lâu sau, cát vàng lắng xuống để lộ ra cái chết thê thảm của Torvosaurus.

Phòng phát sóng lại rơi vào tĩnh mịch một lúc, mãi lâu sau mới có người nhỏ giọng hỏi.

【 Chết, chết rồi phải không? Còn đại lão có chết không? 】

【 Không, không biết, chắc chết rồi. Hình như là bị dẫm chết...... Không thấy chạy ra được. 】

【 Lâu vậy rồi mà vẫn không thấy bóng đại lão đâu... chắc bị dẫm chết thật rồi. 】

Phòng phát sóng lại rơi vào im lặng, tất cả đều không thốt nên lời.

Trong bầu không khí nặng nề, một nỗi bi thương lan tỏa.

Thật ra họ không quen biết anh Hoan, nhưng mấy tập phát sóng vừa qua đã khiến họ thích, sùng bái anh Hoan. Một vị đại lão vóc dáng nhỏ ngốc dễ thương nhưng lại dũng cảm sắc bén, coi nhẹ sinh tử, không thích thì xử, không cần lý do, muốn đánh là đánh.

Tùy tiện lại dũng cảm tiến tới, xông pha mà không run sợ.

Đó chính là điều họ theo đuổi, là ý chí tối cao của quân nhân, là cách sống phóng khoáng nhất trên cõi đời, là thái độ sinh tồn tích cực nhất.

Anh Hoan đã cổ vũ rất nhiều người, thu được sự theo đuổi điên cuồng của rất nhiều người.

Có một số người, không cần nói gì, chỉ một động tác cũng đủ để trở thành tín niệm vĩnh hằng mà người khác nguyện đi theo!

Bỗng nhiên có người nơm nớp lo sợ lên tiếng ——

【 Chắc không chết đâu, đây là bức ảnh cuối cùng tôi chụp được. Tôi thường ghi lại quá trình phát sóng trực tiếp của đại lão, kiểu vừa phát sóng vừa quay lại luôn. Sau đó tôi quan sát lại một lần nữa, phát hiện —— 】

【 Câm miệng! Nổ vid lên đây! Tặng kèm #Trứng thối hành tinh người chim#】

【 Bớt lắm mồm đi, nhanh chóng giao nộp bằng chứng chứng minh đại lão chưa chết... Tặng kèm #Ngoan, cho mi cái bông#】

【 Anh giai ơi, đừng nhiều lời. Là đàn ông thì nên nhanh cái tay cái chân lên! Bớt khoe mẽ ở đây, tìm người yêu anh mà khoe ấy. Tặng kèm #Đầu chó#】

【 Anh giai này am hiểu phong cách marketing úp úp mở mở, cắt ngay đoạn quan trọng, khiến người khó lòng dằn nổi, tha thiết khát vọng... Được anh thành công rồi đó, cho anh xèng anh mau chóng gửi vid lên đây! 】

...

Người nọ gửi vid lên, chiếu lại cảnh Torvosaurus dẫm xuống. Trong khoảnh khắc khói bụi tràn ngập đất trời có một giây bị tua chậm, lặp lại nhiều lần, cuối cùng phát hiện ra cảnh anh Hoan biến mất tại chỗ.

【 Thiết bị thực hiện bước nhảy không gian. Chắc là trong khoảnh khắc sinh tử khởi động được thiết bị bước nhảy không gian rồi. 】

【 Đại lão sẽ hạ xuống chỗ nào? 】

【 Chắc là chỗ có Tranh đại nhân ha. 】

【 Không biết có phải tôi bị ảo giác không, trong đoạn cuối cùng hình như cử động của đại lão cứng lại...Tôi gửi cho mọi người một giây tua chậm đó. 】

Người đó phát lại cảnh quay chậm đoạn anh Hoan bị dẫm dưới chân Torvosaurus, mỗi cảnh một giây, gần như là phát lại từng khung hình tĩnh. Đồng thời cũng trả lại sự thật cho tất cả mọi người đang theo dõi.

Trong lúc những người khác suy đoán, tướng quân Ryan đã phát hiện ra điểm bất thường ở anh Hoan.

Tiến hóa.

Thật đúng lúc, cậu tiến hóa gen trong thời khắc nguy hiểm nhất.

Tiến hóa gen của cuồng thú nhân có thể được thúc đẩy nhờ yếu tố nhân tạo. Từ số liệu của Công trình khoa học hy vọng có thể đoán ra được, ranh giới sinh tử chính là điểm mấu chốt kích thích cuồng thú nhân tiến hóa gen.

Tất cả sự sống trong vũ trụ này, dù là động vật hay là thực vật, dù là cơ thể carbon hay là silicon, khoảnh khắc mạng sống gặp đe dọa cũng chính là lúc bộc phát ý chí sinh tồn mạnh mẽ nhất.

Có thể nói rằng, ý chí này chính là tiếng chuông cảnh báo do gen phát ra, thông qua tế bào thần kinh lan truyền ra khắp cơ thể, sau đó tất cả các mô, tế bào, gen toàn lực hợp tác sinh ra biến đổi về chất để cầu một đường sống.

Đương nhiên tiền đề để sinh ra biến đổi về chất là phải có sự tích lũy đủ về lượng, tức là quá trình tích lũy từ tiến hóa cấp một lên cấp hai.

Môi trường mà Công trình khoa học hy vọng dùng để bắt chước thành hoàn cảnh tốt nhất cho cuồng thú nhân tiến hóa gen cùng loại với khu vực thực tế ảo quân sự yêu cầu quyền hạn cao nhất, tức cùng loại với khối vuông Titan anh Hoan đang ở.

Ở mấp mé bờ vực của cái chết chính là khoảng thời gian ngắn nhất để tái tổ hợp ra cơ thể ưu tú nhất, nhưng mức độ nguy hiểm cũng tỷ lệ thuận với lợi ích đạt được.

Tỉ lệ tử vong cao tới 90%.

Bởi vậy, quân đội, chính phủ và cả hoàng gia đã lập Hội đồng liên ngân hà để bác bỏ công trình mô phỏng của Công trình khoa học hy vọng. Thậm chí để phòng ngừa những thí nghiệm điên rồ của Công trình khoa học hy vọng mà giao dự án mô phỏng môi trường cho cả Công trình khoa học hi vọng với Viện Hàn lâm Khoa học và Sinh học.

Sự thức tỉnh của cuồng thú nhân vốn đã hiếm có, tất nhiên Hội đồng liên ngân hà không thể phát điên mà đồng ý với dự án của Công trình khoa học hy vọng. Nhưng cũng không phải là không có ai tham gia vào dự án này, bởi lẽ ba hệ thiên hà trung tâm rất cần có một con dao quân dụng sắc bén!

Những nhiệm vụ nguy hiểm cấp A, những kẻ tàn bạo nằm dưới đáy vực thẳm của cái ác, những kẻ quyền cao chức trọng giẫm đạp lên luật pháp của thiên hà rất cần có một thanh đao quân dụng hung hãn bậc nhất chặt gọn khi không thể xử lý chúng bằng một phương pháp quang minh chính đại.

Làm bạn với đêm đen, nhuốm dòng máu tươi ô nhục, hung hãn vô tình, tàn ác quái đản nhưng lại cần phải biết kiềm chế.

Bí mật chỉ được lưu truyền trong vòng tròn của những người đứng đầu quân đội, Quân đoàn số 10 chính là cây đao này.

Họ vào sinh ra tử, lúc sống không chạm đến vinh quang, chết đi rồi lại quy về cát bụi, không ai mảy may biết đến.

Đây là quân đoàn đã được định sẵn không thể lấy được vinh quang, quanh năm suốt tháng lang thang cùng nguy hiểm dù có chết đi cũng phải xóa không còn một dấu vết.

Nhưng, Quân đoàn số 10 là cây đao của cả ba hệ thiên hà trung tâm!

Đây có thể coi là vinh quang lớn nhất của họ, không thuộc về bất kỳ ai, bất kỳ quyền lợi nào, bất kỳ tổ chức nào, chỉ thuộc về duy nhất thiên hà vĩ đại!

Người của quân đoàn này đều tiến hóa trong môi trường tiến hóa mô phỏng có tỉ lệ tử vong cực cao của Công trình khoa học hy vọng, vì vậy năng lực của họ rất mạnh.

Quân đoàn trưởng của Quân đoàn số 10 là ai, tướng quân Ryan thậm chí còn chẳng biết tên, nhưng ông biết đó là một sự tồn tại ngang hàng với tam Đại Nguyên soái.

Mọi người đồn rằng vị Quân đoàn trưởng kia nhảy dù* vào Quân đoàn số 10. Tướng quân Ryan còn nghe nói rằng Quân đoàn trưởng của Quân đoàn số 10 đến từ vùng thiên thạch hỗn loạn, bãi rác vũ trụ, cũng là căn cứ của tổ chức khủng bố trứ danh.

* Nhảy dù vào ý là đột ngột xuất hiện chiếm cứ vị trí nào đó – thường là vị trí cao. Trước đó người này chưa hề manh nha xuất hiện trong lĩnh vực.

Nhưng đây cũng chỉ là truyền thuyết và chưa từng được chứng thực.

Thứ được chứng thực lại là một sự kiện khác —— Quân đoàn trưởng của quân đoàn này là một tên có bệnh về đầu óc!

Người ta đồn hắn rất thích ném thuộc hạ của mình vào các hành tinh được đánh giá là nguy hiểm cấp A để chơi thử thách sinh tồn, sau đó hắn đứng một bên lạnh lùng xem kịch, thỉnh thoảng lại chơi chiêu hành bọn họ —— cmn không phải bệnh thần kinh mà chính là ỷ vào mác bệnh thần kinh mà thỏa sức biến thái thì đúng hơn!

Tuy rằng ở quân đội có rất nhiều huấn luyện viên cũng huấn luyện tân binh theo kiểu rất biến thái, lấy việc tra tấn người mới làm niềm vui nhưng chưa ai đạt đến trình độ biến thái của tên bệnh thần kinh kia.

Nhưng quân đoàn của người ta cũng không thể đánh đồng với quân đoàn bình thường được, phương thức huấn luyện tất nhiên cũng không thể giống nhau.

Tướng quân Ryan sẽ không bao giờ thừa nhận thật ra ông đã từng có ý định bắt chước tên Sở Tranh thần kinh kia, nếu như thế giới quan của ông chưa từng bị đập đi xây lại trong khoảng thời gian ông đóng quân rèn luyện ở hành tinh Titan.

Bây giờ ông nhìn "đại lão" trong phát sóng trực tiếp này kiểu gì cũng thấy giống như đang bắt chước hoàn cảnh của dự án tiến hóa của Công trình khoa học hy vọng.

Không thể nào? Trừ tên thần kinh Quân đoàn trưởng Quân đoàn số 10 kia thì còn có ai điên được như vậy?

Tướng quân Ryan hiển nhiên đã quên vị Diệp Đại Nguyên soái đã từng một tay nâng đỡ mình lên, ông cụ cũng là một người đàn ông không đi theo con đường bình thường.

- --

Sở Tranh đang bóp lấy bảy tấc của con trăn xanh đập điên cuồng, đập đến mức hắn cũng hăng tiết gà lên. Lúc trăn xanh sùi bọt mép trợn trắng mắt, một quả bóng trắng đen nho nhỏ giáng thẳng từ trên trời xuống.

Nếu như bình thường, Sở Tranh chỉ định nhấc một chân đá bay không hề thương tiếc. Nhưng vừa vô tình ngước mắt lên, hắn đã dùng tốc độ như bị ma nhập vào, không hề đá đi mà còn bắt được. Hắn cầm nó trên tay ước lượng thử, nhẹ không khác gì một quả bóng bay.

Hắn xách lên xem cẩn thận, lông đen tuyền, phần đầu và lưng trắng bạc, bộ lông óng ánh mượt mà, nhìn thôi đã muốn vuốt hai cái. Lại nhìn khuôn mặt của nó, ngăn ngắn be bé vừa ngốc vừa dễ thương.

Tóc nhuộm bạc, cắt đầu đinh, đôi mắt nhỏ đen bóng tròn xoe, cả cơ thể chỉ to tầm cánh tay Sở Tranh, đánh giá: con non.

Tuy rằng không thường gặp nhưng có một đoạn giới thiệu về cái thứ bé nhỏ này trong video về thủy tổ của cuồng thú, lửng mật.

Sở Tranh nhướng mày: "Ôi là trời, trông ngu thật luôn ấy."

Còn nhỏ, không có thịt.

Bắt cho bé ngoan làm thú cưng, không biết ẻm có thích không ta.

Anh Hoan nghe xong liền rũ mắt làm bộ mắt cá chết, khóe miệng banh ra, nụ cười khinh miệt toàn bộ vũ trụ của đại lão hiện ra sống động ngay trước mắt.

Sở Tranh nhìn thấy thì hơi sững sờ.

Anh Hoan lùi lại lấy đà cào mạnh vào mặt Sở Tranh. Sở Tranh vội vàng né đi, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt anh Hoan, cố gắng kiềm chế hành động của cậu.

Nhưng da lông của anh Hoan rắn chắc mượt mà, cơ thể dẻo tới mức có thể xoay tròn 360°, nhắm tới đại bảo bối của Sở Tranh đánh lén. Trong khoảnh khắc đó, ánh mắt cậu sáng rực lên, chỉ chờ xem bộ dạng chim cò gãy cánh, khóc rống kêu rên của Sở thần kinh.

Thật sự trước kia Sở Tranh chưa gặp được thứ gì da mặt dày vô liêm sỉ hơn chính hắn nên không kịp phòng bị, mồ hôi lạnh toát ra đầy trán. Hắn tập trung dùng nửa người dưới né tránh, biểu cảm khuôn mặt vặn vẹo.

Ba dấu móng để lại trên gò má hắn, máu tươi lập tức tràn ra.

Sở Tranh nắm cổ anh Hoan xách ra xa khỏi người mình, anh Hoan vẫn đang uốn éo cơ thể be bé nhe răng trợn mắt tính cắn chết Sở Tranh. Nếu cậu không phải chỉ là con non thì Sở Tranh đã ném cậu văng ra rồi.

Sở Tranh dùng ngón tay cái lau qua vết thương trên gò má, cũng không quá để tâm mà lại quay ra nói với anh Hoan: "Bé ngoan, không ngờ em... Ôi, bé ngoan của tôi đúng là khác biệt thật! Dễ thương..." - liếc thấy anh Hoan lừ mắt đến độ chỉ còn lại tròng trắng và biểu cảm như muốn đấm chết cả vũ trụ - liền đổi giọng: "Uy vũ khí phách!"

"Tìm khắp ba hệ thiên hà trung tâm này cũng không tìm ra ai có hình thú uy phong như bé ngoan em đâu."

Anh Hoan bá đạo ra lệnh: "Gọi anh Hoan!"

Giọng điệu trẻ con ngọng nghịu, kết hợp với biểu cảm muốn lật tung cả vũ trụ, nếu ở trên mặt dã thú trưởng thành thì may ra có thể khiến người ta sợ hãi. Chứ nếu là anh Hoan, chỉ một chữ thôi, cute!

Sở Tranh lập tức nịnh nọt hô to: "Anh Hoan!"

Anh Hoan thôi không giãy nữa, tỏ ra rất hài lòng.

Sở Tranh thấy thế liền sáng mắt, vội vàng ôm anh Hoan trong lòng vuốt tới vuốt lui.

Phần lông trắng bạc kia óng ánh mượt mà, thật là quá xinh cmn đẹp.

Anh Hoan ve vẩy đuôi, không biết có phải do hóa thành hình dáng con non không mà chỉ số thông minh cũng giảm theo không ít. Ít ra, nếu trong hình thái con người, cậu tuyệt đối sẽ không để người ta dùng hai ba câu dỗ đã thôi giận, lại còn cho sờ lông!

Sở Tranh chưa bao giờ biết mình là kẻ cuồng lông nhung thú non, nếu nhóc này được hắn giúp đỡ mà dám đánh lén hắn... giống như đám thuộc hạ láo lếu kia, chỉ thích nhảy nhót thử điểm giới hạn của hắn, sau đó bị đánh gãy chân, lành thương lại tiếp tục dò xét, làm không biết mệt.

Nếu đổi lại là anh Hoan trong hình dạng con người dám dùng những chiêu thức đó, thậm chí là còn mang theo sát khí, có lẽ hắn sẽ vặn gãy tứ chi cậu theo phản xạ... chứ đừng nói đến việc khiến hắn bị thương.

Cho dù Sở Tranh thích anh Hoan, phần lớn đều chiều theo cậu (Sở Tranh tự cho rằng hắn rất bao dung với anh Hoan, mặt to như cái nồi), nhưng sự cảnh giác nhiều năm làm phản ứng cơ thể của hắn chiếm thế thượng phong. Trước khi kịp nhận ra, cơ thể đã tiêu diệt mối uy hiếp mang theo sát khí mất rồi.

Sở Tranh bị thần kinh, đầu óc hắn có vấn đề, thủ đoạn tàn ác. Nhìn như máu lạnh vô tình, trên thực tế cũng là máu lạnh vô tình trong mắt người khác.

Hắn không cần tình cảm, càng không thể để lộ tình cảm ra ngoài. Hắn cũng chẳng cần ai, chỉ cần làm tốt bổn phận của một thanh đao là được.

Sở Tranh đã quen, hắn vui vẻ chịu đựng, cũng chẳng cảm thấy có gì không thích hợp.

Tình cảm vốn là thứ vướng chân, như hắn đã từng nói với Sở Tam, nhạt nhẽo, chỉ là cách đám phế vật tự dùng để làm hài lòng mình. Nhưng kỳ lạ là, khi cảm giác rung động này xuất hiện, hắn lại dễ dàng tiếp nhận không hề bài xích.

Có lẽ trong đời hắn chẳng mấy khi xuất hiện thứ hắn mong muốn, điều khiến hắn hứng thú có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cho nên khi anh Hoan, người khiến hắn rung động xuất hiện, hắn liền dễ dàng tiếp thu, còn mở rộng cửa lòng để anh Hoan thuận lợi dọn vào ở.

Phỏng chừng chẳng có ai giống như Sở Tranh, chẳng chút do dự mà chấp nhận đối tượng khiến trái tim mình rung động.

Dứt khoát gọn gàng.

Quay lại chủ đề, hắn không bẻ gãy tay chân anh Hoan theo phản xạ có thể là do cậu đang ở hình thú.

Vô hại, nhỏ yếu, dễ gần.

Sở Tranh vỗ tỉnh bản thân từ sự kiện nho nhỏ này, hắn định sẽ làm thân thể mình hoàn toàn thích ứng với anh Hoan. Dù là hình thú, hay là hình người, hắn đều hoàn toàn tin ở cậu.

Người khác là tín nhiệm trong lòng, còn Sở Tranh, khi thân thể hắn hoàn toàn tin vào ai đó, cho dù đối phương có muốn giết hắn hắn cũng sẽ mở rộng vòng tay ôm ấp đối phương.

Sự tín nhiệm về thể chất chính là tình yêu của Sở Tranh.

Về phần Sở Tranh, hắn rất sẵn sàng trao cho anh Hoan sự tín nhiệm của mình —— tuy rằng phương pháp yêu đương của cái tên thần kinh này cũng biến thái y như cách hắn huấn luyện thuộc hạ!

Hắn theo đuổi anh Hoan được mới là lạ đó!

Anh Hoan vẫy đuôi, cụp mắt: "Anh Hoan sắp tiến hóa rồi, mi mau chóng giải quyết phiền toái đi."

Ngẩng đầu ưỡn ngực, chân ngắn nhỏ, đầu cắt húi cua nhuộm bạc vừa ngốc vừa đáng yêu, giọng còn mềm mềm ngọng nghịu —— không hôn hôn ôm ôm thì chẳng có động lực gì mà làm việc!

Sở Tranh bĩu môi: "Hôn một cái thì giúp."

Anh Hoan: "..."

Cái thằng thiểu năng này!

Trăn xanh phẫn nộ chồm lên từ phía xa, mẹ nó mới sáng sớm ngày ra đã bị thằng hâm này đá cửa, không hiểu kiểu gì bị treo lên đánh một trận sau đó lại tự ngồi xổm trước mặt nó tự quyết định, tuy rằng nghe không hiểu nhưng ý là từ nay đây chính là địa bàn của hắn.

Cmn thế này ai chịu được?

Đoạt địa bàn cướp nhà cửa, trăn xanh lúc ấy tức điên, cuồng lên đuổi theo đồ điên kia mà đánh. Sau đó không hiểu sao lại bị hắn dẫm lên bảy tấc đấm cho bầm dập, khó khăn lắm mới hít được một hơi, hắn lại quay ra tình chàng ý thiếp với kẻ nào đó!

Mẹ nó một đôi cẩu nam nam! Làm ô uế cơ thể thuần khiết của nó, không phải nhịn nữa!

Vậy nên trăn xanh phát rồ, lại cuồng bạo hóa. Nó cuộn tròn cơ thể, đầu dựng cao nhìn từ trên xuống. Đừng thấy nó to lớn mà lầm, cơ thể nó mềm mại uyển chuyển, có thể xếp chồng lên nhau.

Nó vung cái đuôi khổng lồ vỗ lên cơ thể mình, lớp da nó thô ráp rắn chắc như núi cao. Đuôi của nó sẽ không làm nó bị thương, nhưng đánh lên người Sở Tranh chắc chắn sẽ đánh hắn thành cái bánh nhân thịt.

Sở Tranh ôm anh Hoan, linh hoạt nhảy lên bằng đôi đệm thịt cân xứng, né ra khỏi đợt công kích của trăn xanh, nhanh chóng rút lui.

"Đang thời kỳ mấu chốt trong quá trình tiến hóa của bé ngoan, đi đây. Lần sau lại đến chơi với mi ——"

Trăn xanh: Chơi mẹ mày! Tau tức á.

Bộp!

Anh Hoan bị ném lên một tảng đá lớn trong hang động, cả người hơi váng vất. Quay đầu nhìn lại đã thấy Sở Tranh trong hình thú cười như đồ tâm thần.

Sở Tranh: "Đây là hình thú của em hả?"

Anh Hoan vẫn còn hơi biêng biêng, ngoan ngoãn gật đầu.

Dễ thương đến mức muốn ôm ôm hôn hôn xoa xoa lông.

Nội tâm simp chúa vẻ mặt bình tĩnh - Sở Tranh: "Có biết hình thú sẽ duy trì mấy ngày không? Giờ em có thể thoải mái biến về hình người được không?"

Anh Hoan tỉnh lại, tuy rằng bất mãn với thái độ của Sở Tranh nhưng vẫn biết cân nhắc nặng nhẹ, liền trả lời: "Không biết!"

Cực kỳ đúng lý hợp tình.

Sở Tranh: "Sao em lại không biết?"

Anh Hoan nhìn hắn với ánh mắt nhìn trẻ thiểu năng.

Cả hai đều im lặng.

Hết thảy đều ở không nói gì.

Sở Tranh thở dài: "Đúng là em mà." Còn kẻ khác thì giờ này đã bị đá ra khỏi hang tự sinh tự diệt lâu rồi.

"Tới đây, cho anh trai ôm một cái. Vừa ôm vừa nói cho em nghe, xúc tiến tình cảm giữa hai ta."

Anh Hoan bình thản nhìn Sở Tranh, một lúc lâu sau mới hé môi: "Xì!"

Sở Tranh: "Đồng ý rồi hả? Tôi biết ngay bé ngoan cũng muốn anh trai ôm hôn em một cái, xúc tiến tình cảm giữa hai ta mà."

Nói xong hắn lập tức đi tới bế anh Hoan lên vuốt tới vuốt lui.

Anh Hoan đánh không lại hắn, giãy giụa hồi lâu mà vẫn bị nhốt trong lồng ngực Sở Tranh, bèn túm lấy mấy cái đuôi của hắn vuốt liên hồi, vừa vuốt vừa cắn, cắn đầy một miệng toàn lông lại phun ra phì phì.

Phun xong lại tiếp tục cắn, anh Hoan là lửng có thù tất báo mà.

Sở Tranh ôm chú mật lửng con, cảm giác như có được báu vật cho nên mặc kệ cậu hành hạ mấy cái đuôi của mình. Dù sao hắn cũng đang được hành hạ bộ lông óng ả mượt mà của anh Hoan đây thôi.

"Khi người bình thường biến hình thú thường sẽ biết được hình thú của mình sẽ duy trì bao nhiêu ngày, nhưng cũng có trường hợp ngoại lệ, không phải chuyện gì to tát. Em không biết mình có thể tự do chuyển đổi giữa dạng thú và dạng người có lẽ là do em vẫn chưa quen, cũng không phải chuyện gì lớn. Tôi ở đây, đảm bảo em sẽ không gặp chuyện bất trắc. Nếu tiến hóa thành công, từ nay về sau em sẽ chẳng cần phải tốn nơ ron thần kinh nghĩ cách chơi chết đám khủng long trong khối vuông Titan này. Thấy con nào không thuận mắt thì đấm chết luôn, khỏi cần lý do."

Anh Hoan phun "phì" một cái, mắt trợn trắng: "Anh có thấy phiền hay không hả?"

Sở Tranh: "..." Hiếm khi dịu dàng ân cần được một lần mà.

Sở Tranh lạnh mặt xách theo anh Hoan, vẩy tới vẩy lui trong không trung như đang chơi đồ chơi, vừa lắc vừa đi về phía sâu bên trong hang động.

Anh Hoan giận chết đi được, trừ cái chân bị hắn xách lên, ba cái chân còn lại liều mạng xòe móng vuốt quơ quào, chỉ muốn cào chết Sở Tranh. Tiếc rằng thân quá mỏng, lời quá nhẹ.

"To gan! Làm càn! Dân đen! Buông anh Hoan ra, anh Hoan tha tội chết cho mi!"

Thôi thì miễn cưỡng chỉ đánh gãy ba cái chân của mi.

Sở Tranh dừng bước, lạnh lùng nhìn anh Hoan đang gào thét.

Anh Hoan cảm giác chẳng lành, sau lưng như có nhiệt độ cao áp sát, còn có hơi nước, độ ẩm. Cậu cứng người, chậm rãi, nhẹ nhàng, trộm híp đôi mắt tròn xoe nho nhỏ liếc về phía sau ——

Suối nước nóng.

Lông tơ cả thân dựng đứng cả lên, anh Hoan giãy đành đạch: "Ngoao! Buông anh Hoan ra! Đồ dân đen to gan, thằng thần kinh này, mi dám đối xử với anh Hoan như vậy, anh Hoan sẽ cắn chết mi! Đàn em của anh Hoan rộng khắp toàn bộ đất thảo nguyên, anh Hoan ngoao ngoao hai tiếng có hàng trăm hàng ngàn người nhất hô hậu ủng, mi quỳ xuống xin tha cũng vô dụng! Anh Hoan còn có ông nội ba mẹ anh trai chị gái, nói cho mi biết, đàn em của họ lấp kín toàn bộ vũ trụ, anh Hoan ngoao ngoao hai tiếng liền có hàng ngàn hàng vạn người chơi chết mi ngoao ngoao —— "

Tức đến mức phun cả thành ngữ ra, lý trí biến mất không còn mảnh nào.

Một khi người của nhà họ Diệp đã dùng thành ngữ tức là đã thật sự bị đả kích.

Hơn một nửa số động vật lông dày trên thảo nguyên châu Phi đều ghét nước, cho dù chỉ dính một chút thôi cũng ghét vô cùng. Bởi vì nước sẽ làm ảnh hưởng đến độ nhanh nhạy của chúng, hơn nữa để thích ứng với môi trường khô ráo thiếu nguồn nước, lớp lông mao của chúng sẽ không phát triển, nước dễ khiến chúng bị mất nhiệt và tử vong vì nguyên nhân này.

Trường hợp kể trên thật ra không quá liên quan đến lửng mật, với bộ lông cứng cáp và trí thông minh trời phú giỏi về học tập bắt chước, hoàn toàn có thể bơi lội mà không ngại nước.

Ngoại trừ anh Hoan.

Anh Hoan ghét nước, bởi vì khi vẫn còn là một con lửng mật non mới học đi học bò, anh Hoan đã lảo đảo ra ngoài tìm thức ăn. Sức chiến đấu, độ hiếu chiến và hiếu thắng của một con lửng non là cực kỳ lớn, dù sao, kẻ thù lớn nhất của chúng chính là bố mẹ ruột của mình.

Nếu lửng mật giống đực trưởng thành đang ngủ dở, tỉnh lại đột nhiên muốn đánh nhau thì việc nó cắn chết con non trong ổ cũng không phải chuyện hiếm gặp.

Không sai đâu, ngang ngược vậy đó.

Cho nên có thể hiểu được cái tên chủng tộc chiến đấu trong giới động vật được ra đời như thế nào.

Lần đầu anh Hoan bò ra khỏi ổ đi săn vẫn còn là một con non, gặp được một con trâu rừng trưởng thành liền nghênh ngang chặn đường trâu ta, nhe răng trợn mắt đe dọa. Lửng mật non cho rằng bản thân đứng đầu cả thảo nguyên, ai dè trâu ta không để ý đến cái dúm nho nhỏ chặn dưới chân mình, đá anh Hoan một phát bay thẳng xuống sông.

Từ đó về sau, anh Hoan ghét nước.

Ghét, chứ không phải sợ.

Sở Tranh đè chặt anh Hoan, cũng xuống nước theo, còn rất là ghét bỏ: "Em ầm ĩ cái gì? Cả người toàn là máu đông, thối rùm cả lên, không tắm là muốn lên trời à? Ngoan, anh trai giúp em tắm sạch sẽ."

Lông anh Hoan dựng đứng cả lên nhưng không nhúc nhích nữa. Cứng đờ nổi lềnh phềnh trên mặt nước như là một miếng giẻ, đen bóng, mềm mại, bông bông.

Sở Tranh sững người một lúc, cố kìm lại khát vọng túm lấy anh Hoan xoa lưng. Chắc cảm giác sẽ thích lắm, hắn sẽ xoa đến lúc nào sạch thì thôi.

Anh Hoan nghếch mắt liếc Sở Tranh, rõ ràng không có ý tốt nhưng vẫn án binh bất động.

Sở Tranh gần như chơi trăn xanh cả ngày nay, người đầy bụi đất, hắn chịu không nổi. Hơn nữa so với anh Hoan ghét nước thì hắn lại cực kỳ thích nước, không chỉ có thích, hắn còn có rất nhiều quy tắc tắm rửa, soi mói vô cùng.

Hắn lôi bình tinh dầu, khăn lau, dầu gội, sữa tắm... từ trong kho của Sở Tam ra, xếp chúng gọn gàng bên cạnh một cục đá ở bờ suối, sau đó nhỏ tinh dầu vào nước.

Ngẩng đầu lên đã thấy vẻ mặt lạnh lùng của anh Hoan, Sở Tranh chẳng chút ngại ngùng giải thích: "Lúc tắm nhỏ hai giọt tinh dầu vào nước, tắm xong dùng tinh dầu này mát xa có tác dụng thư giãn cơ bắp. Không dùng dầu gội, sữa tắm sẽ dễ khiến lông tóc bị rối và sinh chấy rận."

Ánh mắt lửng mật vẫn lãnh đạm: "Đồ đàn bà." Thật là ẻo lả.

Sở Tranh khựng lại, sau đó nhanh chóng chộp lấy anh Hoan đang bồng bềnh trong nước đến là sung sướng, giúp cậu tắm sạch —— thân là bạn đời tốt nhất, lúc này hắn phải cung cấp cho cậu dịch vụ "bể tắm yêu thương" mới được.

Anh Hoan hất đám lông ra, gào lên giận dữ, lại mềm mềm nghịu nghịu như trẻ con, không có tính uy nghiêm chút nào. Nhưng lúc cậu ra tay thì không hề lưu tình, cần tàn nhẫn liền tàn nhẫn hết cỡ, cần tấn công vào vừa trí mạng vừa yếu ớt thì liền nhắm thẳng vào chỗ đó tung chiêu.

"Em tính phá hư đại bảo bối của tôi hả?"

"Ngoao ngoao!" Tức đến mức nói không muốn nói gì nữa, chỉ muốn cào chết tên thần kinh này.

"Ôi được rồi, vai đây, thích cắn thì cắn, thích cào thì cào. Em để tôi xoa lông, vuốt vuốt —— cái đ*t!"

"Ngoao!" Chém hỏng mắt mi luôn.

Bên cạnh suối nước nóng, bọt nước văng tứ tung như thể có chiến tranh thiên hà nổ ra.

Cuối cùng, lưỡng bại câu thương*.

* Ý của câu thành ngữ này là chỉ cả hai bên đều bị tổn thương trong cuộc giành giật, chẳng bên nào được lợi cả.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Sở Tranh: Mong đến một ngày bé ngoan sẽ đối xử dịu dàng ấm áp với tôi.

Anh Hoan: Dịu dàng ấm áp? Haha, không tồn tại không tồn tại, anh Hoan không dùng thành ngữ.

- -- Hết chương 29 ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play