*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: MeanChan

Beta: kimaan

Sở Tranh cố đè nén xúc động muốn ôm anh Hoan, xoay người rời khỏi bờ sông, trở lại chỗ cũ.

Hắn ngồi trên cây chờ anh Hoan mang đồ ăn săn được về, sau đó bắt đầu một chương mới của ngày.

Cả thế giới như bị bao phủ trong ánh mặt trời chói lóa, tâm trạng cũng đặc biệt tươi sáng.

Sở Tranh nhịn không được bắt đầu khoe khoang với Sở Tam: "Cậu xem chúng tôi có giống một cặp vợ chồng không? Mỗi ngày đều phải đấu tranh giữa lằn ranh sinh tử mới lấy được đồ ăn quý giá. Bé cưng sẽ chia một nửa số đồ ăn quý giá ấy cho tôi, đó là đồ ăn do cậu ấy dùng mạng đổi lấy, lại tình nguyện chia cho tôi một nửa. Cậu không thấy thế rất lãng mạn sao?"

Sở Tam: "... Thật ra tôi không hiểu lắm."

Sở Tranh: "Là sự lãng mạn của đàn ông đó."

Sở Tam chợt hiểu ra: "Tôi không phải nhân loại, không có giới tính đặc thù."

Cho nên căn bản nó không hiểu cái gọi là sự lãng mạn của đàn ông.

Sở Tranh: "... Đáng ra tôi phải download phần mềm yêu đương lúc cậu cập nhật hệ điều hành."

Sở Tam: "Ngài nói yêu đương là thứ vô dụng tạo ra sự thỏa mãn giả dối để tự an ủi tinh thần."

Thứ vô dụng.

Tự an ủi.

Thỏa mãn giả dối.

Ba cái tát thật vang vả mạnh lên mặt Sở Tranh mà vẫn không để lại chút dấu vết, da mặt hắn dày đến mức thích ứng được với bất kỳ tình huống vả mặt nào.

Sở Tranh ngẩng đầu, lưng dựa vào thân cây, môi nở nụ cười mê người. Sau đó yên lặng đóng nguồn điện của Sở Tam —— thân là một người đàn ông, lúc cần keo kiệt để giữ gìn tôn nghiêm của bản thân thì vẫn phải keo kiệt thôi.

Anh Hoan cởi bỏ cái áo đang cột vào cánh tay, ném lên khiến nó móc vào nhánh cây phía trên. Cái áo rung rung mấy cái, nước dần dần bốc hơi dưới ánh nắng mặt trời.

Anh Hoan cởi trần đi về phía trước vài bước, khi nước trong hồ ngập đến bắp chân, cậu liền khom lưng túm lấy cái đuôi của con Ichthyosaurus chưa trưởng thành nọ dùng sức nâng lên. Eo xoay một cái, ném con thằn lằn cá lên trên bờ.

Sau đó anh Hoan nắm con dao găm bắt đầu chặt cây, chém hai ba nhát thấy chỉ chém ra được một vết cắt nhỏ. Cậu trừng mắt nhìn thân cây, vô cảm mím mím miệng, bỗng xoay người túm đuôi Ichthyosaurus quăng về phía thân cây, quăng hai ba lần thì cây đổ.

Ichthyosaurus: chết rồi mà vẫn không yên.

Bận tới bận lui một lúc, cuối cùng cậu cũng nhóm được lửa, đặt Ichthyosaurus lên giá nướng.

Anh Hoan ngồi bên một tảng đá cao đến ngang người, khoanh chân, đôi tay đặt ở đầu gối, mắt nhìn chằm chằm cá nướng, trông ngoan ngoãn vô cùng.

Thật lâu sau, cá đã chín.

Anh Hoan cắn một miếng, mặt liền đen sì như đít nồi.

Gian nan nuốt một miếng thịt cá, anh Hoan lại trừng mắt nhìn cá nướng tựa như nhìn kẻ thù truyền kiếp. Lần đầu tiên cậu tỏ ra do dự, tâm can cậu giằng xé giữa lựa chọn trả thù Sở Tranh hoặc ép mình ăn hết con cá nướng khó ăn này.

Sở Tranh đợi rất lâu, cuối cùng cũng tỉnh táo lại từ trong mộng tưởng đẹp đẽ của mình. Nhưng hắn không nghĩ đến khả năng khác, hắn cho rằng anh Hoan gặp nguy hiểm.

Lúc ấy khủng long sợ hãi dẫm đạp lẫn nhau, không ít khủng long con bị dẫm chết, chỉ sợ sẽ thu hút rất nhiều kẻ săn mồi. Với thể lực đã bị hao mòn của Diệp Di Hoan mà nói, khó có thể ứng phó.

Đặc biệt trong hồ kia còn có một đám thú săn mồi nguy hiểm khác đang sinh sống, Deinosuchus*.

* Deinosuchus: cá sấu khổng lồ.



Tưởng tượng đến Deinosuchus khiến người ta run cả da đầu kia, vẻ mặt Sở Tranh nghiêm lại, nhảy xuống khỏi cành cây, trong lòng thầm trách cứ bản thân quá đắc ý vênh váo, vậy mà lại không đi theo bảo đảm an toàn của Diệp Di Hoan. Phải biết rằng nơi này chính là khối vuông Titan, là khối vuông của khu vực thực tế ảo quyền hạn cao nhất!

Sở Tranh đi được vài chục bước chợt dừng lại, ngẩng đầu nhìn về một hướng, đôi mắt phiếm ý cười.

Quả nhiên, chốc lát sau anh Hoan liền bước ra từ sau lùm cây.

Anh Hoan xách mấy con cá còi đưa cho Sở Tranh: "Bữa sáng."

Nụ cười tràn ngập tình yêu của Sở Tranh tức khắc đông cứng: "Bữa sáng?"

Anh Hoan thản nhiên gật đầu.

Sở Tranh không tin nhìn ra sau lưng anh Hoan nhưng không hề thấy gì dù chỉ là một con thằn lằn lỡ cỡ.

"Không đủ cho cả hai ta ăn." Sở Tranh tự nhủ, phải biết bao dung với người yêu của mình —— "Em định bỏ đói tôi đến chết đúng không?"

Anh Hoan: "Sao anh biết?"

Sở Tranh: "..." Dù là lời nói dối lấy lệ cũng không muốn nói sao?

Anh Hoan ném mấy con cá còi kia cho Sở Tranh, xoay người đi thẳng: "Thích ăn thì ăn."

Sở Tranh bắt được cá con, trợn mắt nhìn mấy con cá chết không nhắm mắt này mà mặt mày cũng lạnh theo.

Thất sách.

Hôm qua yêu cầu bé yêu chuẩn bị đồ ăn quên không đưa ra vài tiêu chí, ít nhất đảm bảo mỗi bữa cơm đều được ăn no.

Sở Tranh lẳng lặng thở dài, sau đó lại hưng phấn lên.

Đứa nhỏ biết không giết được hắn mà vẫn định dùng mấy trò vặt này trả thù hắn thật là đáng yêu biết bao!

Sở Tranh vui vẻ nghĩ, sau đó nhóm lửa nướng cá ngay tại trận.

Mùi cá nướng thơm ngào ngạt lôi kéo anh Hoan vốn đã no tới đây, tuyến nước bọt không khống chế được tiết ra liên tục.

Sở Tranh cười yêu: "Em muốn ăn hả?"

Anh Hoan lộ vẻ cảnh giác, thân hình bất động.

Hạnh phúc của đời lửng, đánh lộn đứng thứ nhất, đồ ăn ngon xếp thứ hai. Cả hai đều quan trọng không bỏ được cái nào. Báo thù là một trong những con đường đánh lộn, nhưng vì đồ ăn ngon, báo thù vẫn có thể tạm thời dẹp sang một bên.

Vì thế anh Hoan thản nhiên ngồi xuống, gật đầu. Vô cùng tự nhiên duỗi tay muốn lấy con cá nướng Sở Tranh đã nướng xong.

Sở Tranh rụt tay lại khiến anh Hoan vồ hụt. Đối mặt với cái nhìn chăm chú của Hoan đại lão, Sở Tranh dịu dàng cười bảo: "Hai chúng ta thương lượng đi. Về sau em phải săn nhiều đồ ăn hơn một chút, đủ cho hai ta ăn no. Tôi phụ trách nướng."

Anh Hoan suy tư một lúc, nhận ra cái giao dịch này không quá có lợi nên gia tăng điều kiện: "Chiên rán chưng nấu nướng, ít nhất phải đảm bảo được cách chế biến và hương vị."

Sở Tranh vung tay lên: "Được."

Khối vuông Titan là thời đại nguyên thủy lạc hậu nhưng cũng không làm khó được Sở Tranh, người đã chuyển cả cơ giáp vào.

Tuy rằng nói vậy thì không hay lắm, có vẻ Sở Tranh rất dở người nhưng bệnh của hắn là bệnh thần kinh —— cơ giáp nhà người ta chứa toàn là pháo laser súng năng lượng vũ khí kiểu mới, chỉ có cơ giáp của hắn chứa nồi chén gáo bồn đầy cả kho. Cơ giáp của người khác để toàn dịch dinh dưỡng gọn nhẹ, hắn lại tích đủ các loại gia vị.

Anh Hoan thè lưỡi liếm môi, được voi đòi tiên: "Tôi muốn ăn mật ong và ấu trùng ong mật, chiên rán chưng nấu nướng tất cả đều phải thử."

Mật ong và ấu trùng ong mật là tuyệt đỉnh mỹ thực của gia tộc lửng mật.

Sở Tranh nghi hoặc: "Ong mật?"

Anh Hoan sửng sốt một lúc mới nhớ ra thời đại này không có côn trùng. Chỉ có Trùng tộc, kẻ địch của thiên hà.

Nhưng mấy trăm năm trước Trùng tộc đã ký hiệp ước hòa bình với ba hệ thiên hà trung tâm, nếu chưa được phép và không có thị thực thì không được bước vào ba hệ thiên hà trung tâm. Cũng không còn cách nào, năng lực sinh sản của Trùng tộc quá đáng sợ, chúng sẽ hủy hoại hành tinh đến mức không thể đo lường nổi.

Trên thực tế, một bộ phận người dân ở ba hệ thiên hà trung tâm đã từng trải qua chiến tranh Trùng tộc cho đến nay vẫn kiêng kị bọn chúng không thôi.

Vì thế anh Hoan thay đổi cách diễn đạt: "Trùng tộc."

Sở Tranh một lời khó nói hết. Cho dù hắn bị thần kinh nhưng mà khẩu vị cũng không nặng như anh Hoan.

Thật sự vẻ ngoài Trùng tộc cực kỳ không hợp với thẩm mỹ của đại đa số cư dân ba hệ thiên hà trung tâm. Phải biết rằng hiện tại hệ thiên hà được mở ra rộng khắp, dân bản địa của 27 hành tinh có sự sống đều có diện mạo quái dị kỳ lạ, không cần nói cũng biết.

Họ có thể thông hôn với nhau, chỉ duy nhất Trùng tộc là họ không tiếp thu nổi, có thể thấy được vẻ ngoài của Trùng tộc vi phạm giá trị quan kinh khủng đến cỡ nào.

Thế mà Diệp Di Hoan lại coi Trùng tộc là đồ ăn —— người đàn ông mà tổng giám đốc bá đạo coi trọng quả nhiên không giống người thường!

"Trong khối vuông Titan không có Trùng tộc." Một giây trước khi anh Hoan tỏ ra ghét bỏ, Sở Tranh đã đổi giọng: "Khối vuông tiếp theo hẳn là có, chiên rán chưng nấu nướng tôi làm hết cho em."

Anh Hoan vừa lòng, ăn xong hai con cá nướng liền xoay người chạy như bay tới nơi giấu hai con khủng long cách đó không xa, kéo nó về cho Sở Tranh. Mặt đất chấn động, anh Hoan đập đập tay: "Bắt đầu nướng đi."

Sở Tranh: "... Tôi không ngờ đó."

Em bé còn chơi mánh khóe này nha, chút tâm tư ranh mãnh này... cũng siêu đáng yêu luôn á!!

Sở Tranh vui sướng nướng thịt cho bảo bối yêu dấu, vừa nướng vừa kích hoạt Sở Tam, lấy mấy bình gia vị xong lại trở mặt ngắt nguồn điện đi.

Lý do là thế giới hai người không thể bị quấy rầy.

Hắn cũng không nghĩ tới, Sở Tam có được tính là người sao!

Sở Tranh cắt miếng thịt non thơm ngào ngạt, ném về phía sau: "Tiếp lấy."

Anh Hoan ngửa đầu há miệng ngoạm được, sau đó bị bỏng đến nỗi nước mắt rưng rưng nhưng vẫn ngoan cố nuốt miếng thịt xuống. Chớp chớp mắt, dư vị và hương thơm như vẫn đọng trên đầu lưỡi.

"Muốn nữa."

Sở Tranh chẳng quay đầu lại: "Từ từ, lửa còn chưa đủ to."

Anh Hoan nhíu mày, vì miếng ăn mà cố nhịn xuống.

Sở Tranh vừa chờ lửa cháy vừa nói: "Mấy ngày tới em đừng ra hồ, đi sâu vào rừng đi. Nhưng cũng đừng đi vào trung tâm của khu rừng."

Anh Hoan: "Tại sao?"

Sở Tranh: "Hôm nay em gây náo động lớn như vậy, phỏng chừng mấy ngày tới chẳng có sinh vật nào dám ra hồ nữa. Nếu em muốn săn thì cũng chỉ săn được cá. Nhưng em vừa đuổi đồ ăn của chúng đi lại vừa cướp đồ ăn của chúng, kiểu gì tụi nó cũng ghi hận. Đến lúc đó cả đàn cùng đuổi giết em, vậy em có thể sẽ trở thành người đầu tiên được lưu danh sử sách thiên hà vì cách chết kì quái này."

Anh Hoan: "Chúng nó là cái gì... Chín chưa?"

Sở Tranh: "Được rồi được rồi, không phải mới đút cho em một miếng sao? Tiếp này ——" sau đó lại ném một miếng thịt non, chẳng lo ăn phần mình lại tiếp tục vất vả nướng thịt: "Chúng nó là Deinosuchus. Kẻ săn mồi khổng lồ của ao hồ và bờ biển. Chúng là loài lưỡng cư tồn tại bằng cách săn các loài động vật ăn thịt khác. Thường sống quần cư, cho nên đắc tội thứ đó là coi như đắc tội cả đàn."

Nếu nói Ichthyosaurus và Plesiosaur* là bá chủ vùng biển sâu thì Deinosuchus chính là bá vương ao hồ nước ngọt và vùng biển nông. Hình dáng thì giống cá sấu.

* Plesiosaur: thằn lằn đầu rắn, giống con khủng long của Nobita ý.



Anh Hoan nhai thịt mềm, thỏa mãn đến mức cả hơi thở cũng toát vẻ lười biếng.

"Đã biết."

Sở Tranh hỏi cậu: "Hai ngày này em tém tém lại chút, không cẩn thận là mạng cũng mất luôn. Nhớ là nếu chết cũng phải bảo toàn cơ thể mình, nhất quyết đừng để cho mình phải chết không toàn thây."

Anh Hoan chỉ luôn chú ý đến mấy trọng điểm vặn vẹo, cậu hỏi: "Anh muốn cơ thể của tôi à? Để làm gì?"

Sở Tranh cực thích nói chuyện với đứa trẻ thông minh như Diệp Di Hoan, gợi mở chút liền hiểu ngay, vô cùng tâm ý tương thông. Hắn nói: "Nếu em mất mạng, ít nhất giữ lại cái xác hoàn chỉnh để tôi mang về ——"

Dù gì cũng là đối tượng yêu thầm đầu tiên, là đối tượng mình yêu say đắm nên không thể kết thúc lãng xẹt được. Cái chết cũng không thể chia cắt họ —— "Cất giữ cẩn thận."

Anh Hoan thờ ơ: "Ồ, anh có chứng ái tử thi."

Sở Tranh: "Tôi chỉ yêu em."

Anh Hoan cười lạnh: "Có hàng tá người yêu anh Hoan đây."

Đại lão có fan toàn cầu tự tin như vậy đấy!

- -- Hết chương 25 ---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play