Sở Tranh đi bên cạnh anh Hoan nói: "Tìm một nơi nghỉ ngơi. Mặt trời xuống núi rồi."
Anh Hoan ngẩng đầu, những ngọn cây cao vút vẫn ngăn trở ánh sáng mặt trời nhưng điểm sáng giữa các kẽ lá đã dần ảm đạm đi, chứng tỏ mặt trời đã thực sự lặn.
Cậu chưa từng ở trong rừng, nhưng cũng biết dù là thảo nguyên hay là rừng rậm thì ban đêm đều rất nguy hiểm.
Rất nhiều loài động vật đi săn vào ban đêm, một là do tập tính, hai là do chúng nhỏ yếu. Vì nhỏ yếu nên rất dễ trở thành thức ăn của loài thú ăn thịt lớn khi di chuyển vào ban ngày, chúng bắt buộc phải thay đổi thành tập tính vồ mồi vào ban đêm.
Chọn lọc tự nhiên tàn nhẫn vậy đấy, kẻ thích ứng được thì sống sót.
Nhưng nhỏ yếu không có nghĩa là chúng vô hại, ngược lại nhờ sự quen thuộc với màn đêm mà chúng trở thành sát thủ chốn thẳm xanh.
Trừ những ngọn cây cao lớn, lùm cây dưới chân và bụi cỏ đều có độ cao tương đối bình thường, không giống thực vật trên hành tinh Titan. Có lẽ là do cây cao hơn đã cướp đoạt phần lớn chất dinh dưỡng, ánh mặt trời và nước mưa.
Anh Hoan nhìn quanh, hỏi: "Đi đâu đây?"
Không có hang động, cho dù có thì cũng lo rằng đó là địa bàn của kẻ vồ mồi nào đó. Mặt đất là nơi nguy hiểm nhất, lại có khả năng dẫm phải mạch nước ngầm. Cậu ưu tiên việc nghỉ ngơi trên cây, nhưng hình như Sở Tranh rất quen với nơi này.
Cho nên cậu vẫn hỏi ý kiến của hắn.
Sở Tranh: "Cậu đói không?"
Tuy không hiểu vì sao đề tài lại chuyển nhanh như vậy nhưng Diệp Di Hoan vẫn thành thực đáp: "Đói."
Cả ngày đều trốn chạy khỏi cái chết, không hề ăn uống gì. Bụng đói đến hóp lại luôn rồi.
Sở Tranh: "Cậu không mang dịch dinh dưỡng?"
Anh Hoan: "Khó ăn."
Lúc trước cậu đã từng uống thử một túi, nhưng nó hành anh Hoan đến thảm hại.
Thảm kịch nhân gian đại khái chính là như vậy. Không ngờ lại có người phát minh ra thứ mất nhân tính này, may mà Diệp Đại Nguyên soái không bắt cậu phải mang, còn bảo cậu chỗ này chẳng thiếu gì đồ ăn.
Giờ nghĩ lại, quả thật không thiếu đồ ăn.
Nhưng ai mới là kẻ bị ăn thì còn cần phải xem xét lại.
Sở Tranh rất đồng ý: "Biểu tượng cho sự thụt lùi của nền văn minh nhân loại."
Anh Hoan lập tức cảm thấy Sở Tranh cũng khá vừa mắt: "Thế đêm nay ăn gì?"
Thái độ Sở Tranh ôn hòa, lúc không nổi điên thì chính là quân tử, ôn nhuận như ngọc: "Cậu muốn ăn gì?"
Anh Hoan: "Nướng giun cát hoặc Zhucheng Tyrannosaurus đi."
Ngay khi vừa chạm mặt chúng nó, anh Hoan đã nghĩ đến vấn đề này. Kiểu như nướng con nào thì ngon hơn này nọ.
Anh Hoan cảm thấy giun cát và Zhucheng Tyrannosaurus có thể được coi là con mồi của họ, hưởng thụ con mồi sau khi giết chết nó chính là quy tắc của thảo nguyên.
Sở Tranh: "Chất thịt con khủng long đồng đều, non mịn dai giòn, vị rất tuyệt."
Anh Hoan đánh nhịp: "Vậy nướng nó."
Sở Tranh: "Nhưng có lẽ giờ nó chỉ còn cái khung xương."
Anh Hoan: "Thì anh bắt con khác đi... Với anh mà nói hẳn là không khó ha."
Sở Tranh gật đầu: "Không khó. Vậy còn cậu? Bữa tối của tôi đã được giải quyết, còn cậu ăn cái gì?"
Anh Hoan: "..." Mặc dù đã cố gắng ăn nói khép nép nhưng trông vẫn rất giống đại ca ngậm tẩu thuốc: "Tôi ăn không nhiều lắm đâu."
Sở Tranh cười ha hả: "Đừng nghịch, ăn gì tự săn đi."
Anh Hoan vô cảm liếc Sở Tranh, rút dao găm ra: "Tạm biệt."
Sở Tranh ngăn cậu lại: "Tôi nướng tôi nướng, nhưng từ ngày mai cho đến khi rời khỏi module này, cậu phải chịu toàn bộ trách nhiệm cho bữa ăn của hai ta."
Anh Hoan kiêu ngạo: "Ừ."
Sở Tranh bất đắc dĩ nhìn cậu, chế độ bệnh thần kinh mượt mà chuyển sang chế độ bá đạo tổng tài yêu chiều —— tôi phải làm gì với em đây, tiểu yêu tinh ương ngạnh của tôi ơi.
Nội tâm anh Hoan không hề giao động, thậm chí còn hơi tiếc nuối. Cậu muốn chạy, không muốn đối mặt với một tên diễn tinh* bất cứ lúc nào cũng có thể chuyển sang chế độ bá đạo tổng tài để tự thăng hoa.
* Diễn tinh là kiểu đam mê diễn xuất, diễn trong mọi hoàn cảnh.
Sở Tranh: "Vậy được, cậu đi lên chờ tôi. Trước khi mặt trời lặn hẳn, tôi sẽ trở về."
Anh Hoan sửng sốt một chút, ngay sau đó mới kịp phản ứng lại. Cậu nhận ra mình đang đứng trên một khu đất trống rất rộng, cây cỏ xung quanh thưa thớt làm lộ nền đất vàng đen bên dưới. Phía sau là một cái cây lớn, hẳn là rất lâu năm. Tán cây che trời.
Hóa ra Sở Tranh vừa nói vừa dẫn cậu tới nơi nghỉ chân. Cậu cúi đầu, phát hiện mặt cỏ xung quanh rất thưa, mặt đất vàng đen tựa như bị nướng cháy.
Xung quanh vẫn còn một ít cành cây đã cháy đen và cây chết khô, một mặt của thân cây còn có những vết cháy sém dày đặc. Kiểm tra kỹ hơn còn có thể nhận ra xác động vật đã bị đốt thành than.
Có lẽ không lâu trước nơi này đã xảy ra cháy rừng, động vật sợ lửa, hẳn sẽ tự động rời xa. Cho nên mảnh đất nơi đây có thể được coi là nơi an toàn nhất trong cánh rừng này.
Trong lòng anh Hoan rất ngạc nhiên, Sở Tranh rất quen thuộc với cánh rừng nguyên thủy này. Nhưng cậu cũng biết, với năng lực của Sở Tranh, hắn không cần phải trốn ở đây.
Sức mạnh cho phép họ tạo ra lãnh thổ của riêng mình, bất luận con thú nào cũng không dám mạo phạm.
Sở Tranh chọn trốn ở trên cây là vì cậu. Anh Hoan, đã từng làm đại ca một cõi không hề biết sợ, thừa nhận phần nhân tình này.
Tuy anh Hoan không nói gì nhưng đôi mắt đen bóng nhìn thẳng tắp kia trông vừa ngốc nghếch vô tội lại vừa đáng yêu. Như thể cố giữ Sở Tranh lại, truyền đạt lời cảm ơn không tiếng động. Lưu luyến không rời, nhìn thật dễ thương.
Sở Tranh cảm thấy nếu mình không bày tỏ gì thì có khi đứa bé đáng yêu này sẽ trộm khóc khi hắn vừa rời đi. Vì thế hắn nhanh chóng tiến lên, nâng gương mặt của anh Hoan, do dùng sức lớn quá khiến gương mặt cậu bị ép thành mặt bánh bao, dù là ai cũng sẽ không nhịn được muốn hôn lên đó một cái.
Nhưng Sở bá tổng không phải bá tổng bình thường.
Tiểu bảo bối trong mắt hắn lúc này trông mềm mềm mụp mụp đáng yêu vô cùng.
"Hôn một cái, ý nói tôi sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh che chở cậu."
Anh Hoan: "..."
Cmn đồ thiểu năng trí tuệ.
Một lúc lâu sau, Sở Tranh ngượng ngùng rời đi, vừa đi vừa lẩm bẩm: "Không hôn thì thôi, đánh người làm chi?"
Anh Hoan đứng trên cây ngoảnh mặt đi, vô cảm nhìn chằm chằm tay phải của mình. Trong lòng cậu vô cùng tiếc nuối, chỉ tiếc chậm một chút, nếu không "người anh em" của Sở Tranh giờ đã bị phế đi.
Đáng tiếc.
Lúc ấy anh Hoan vừa ra tay, Sở Tranh đã sợ đến mức nhảy vội về sau, lông đuôi dựng đứng hết lên. Sau đó lập tức biến thân từ nửa thú về người thường, hoảng sợ chạy biến.
Anh Hoan không tỏ vẻ gì, khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu trầm tư.
Đến giờ cậu mới có thời gian tĩnh tâm cảm thụ sự biến hóa trong cơ thể, căn cứ theo hệ thống cuồng thú của ba hệ thiên hà trung tâm, hẳn là cậu đang tiến hóa gen. Chỉ là quá trình này cần có thời gian tích lũy, đến thời khắc nào đó sẽ bùng nổ.
Cậu hơi lo lắng vì thời điểm tiến hóa gen rất cần có Công trình khoa học hy vọng hiệp trợ, mô phỏng hoàn cảnh tốt nhất. Nói cho cùng, tất cả các sinh vật phải thích ứng được với sự thay đổi của môi trường sống trong quá trình tiến hóa, mà phương hướng tiến hóa của gen cũng bị môi trường ấy dẫn dắt.
Cái gọi là hiệp trợ tức là sẽ đề ra một phương án thích hợp, sau đó dẫn dắt gen tiến hóa thành loại cuồng thú mạnh nhất.
Thật ra anh Hoan không nghĩ nhiều về chuyện mình sẽ bị dẫn dắt thành loại cuồng thú gì. Không thể nghi ngờ, cậu có cảm giác đồng nhất mạnh mẽ với loài lửng mật.
Chỉ có lửng mật mới là chủng tộc mạnh nhất vũ trụ này!
Cậu chỉ lo sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra trong quá trình tiến hóa.
Và cả...
Anh Hoan cầm dao găm, ý chí vừa chuyển, dao găm đã lập tức tách rời ra rồi tái tổ hợp một lần nữa. Lần này thứ xuất hiện trong tay cậu là một khối Rubik nhỏ màu đen, gồm có sáu mặt, mỗi mặt đều có chín ô vuông.
Đang lật qua lật lại khối Rubik, anh Hoan đột nhiên dừng lại. Cậu nhìn một ô vuông in hình con dao găm, giả thuyết đề ra ước chừng đã được khẳng định.
Khối Rubik không phải chỉ có thể mở khóa cùng một loại vũ khí lạnh và vũ khí nóng, chẳng qua mọi người không thể cùng lúc học sử dụng nhiều loại vũ khí nên mới chỉ giải khóa một loại vũ khí lạnh và vũ khí nóng. Điều này khiến cho mọi người lầm tưởng rằng khối Rubik chỉ có thể mở hai loại vũ khí này.
Trên thực tế, phỏng chừng là mỗi khối vuông có thể giải khóa một loại vũ khí. Một khối Rubik có 54 khối vuông thì ít nhất có thể giải khóa 54 loại vũ khí.
Nguyên lý có lẽ là sử dụng sự phân giải và tái tổ hợp của phần tử để thay đổi hình thái của vật chất. Nghe thì dễ, nhưng làm thế nào để khống chế hình thái của vật chất sau khi phần tử tái tổ hợp là một vấn đề rất lớn.
Khối Rubik, quả nhiên loại sản phẩm đen này chỉ có Công trình khoa học hy vọng mới có thể sáng tạo ra được.
Trước kia Diệp Di Hoan không thể tiến hóa gen vì thế mới bỏ rất nhiều công sức để học tập và nghiên cứu về các vấn đề liên quan. Anh Hoan trực tiếp dung hợp đoạn ký ức kia, cực kỳ bình tĩnh phân tích.
- --
Lúc này, trong diễn đàn Holodeck mọi người đang tranh luận rất sôi nổi.
【 Dù thế nào đi nữa, chỉ có hành tinh Titan mới có Zhucheng Tyrannosaurus và giun cát. Huống hồ mọi người cũng thấy người đó hoàn toàn không cuồng thú hóa hay khởi động cơ giáp, cậu ta thật sự là người thường. Tranh đại nhân sẽ không nói dối. 】
【 Ôi, có phải cậu bị bại não không? Hành tinh Titan là nơi nào, nguy hiểm bao nhiêu cậu không biết hả? Quân đội đóng quân ở đó cũng không dám đối đầu trực diện với "dân bản địa" đâu! Quân đội gặp phải Zhucheng Tyrannosaurus và giun cát đều phải trốn đấy! Nếu cậu ta là một người thường thì sao mà sống nổi? Còn có thể chạy thoát ra khỏi miệng của hai con quái vật kia? Anh bạn à, đừng sùng bái thần tượng mà bỏ quên hiện thực nha. Có vẻ như cậu bị thiểu năng trí tuệ rồi đó. 】
【 Bản thân anh vô dụng thì cũng đừng suy bụng ta ra bụng người. Chẳng lẽ phát sóng trực tiếp cũng biết tự cắt ghép? Những buổi livestream trước đây của Tranh đại nhân cũng là giả chắc? Tôi ha ha vào mặt nha, hẳn các anh là bọn thủy quân bên Tinh Quang phái tới. Mỗi ngày chỉ biết soi mói bôi đen người khác, nhưng người ta còn nổi tiếng hơn cả Thần Tinh kìa! Có bản lĩnh thì làm một buổi phát sóng trực tiếp thử thách sinh tồn đi, chỉ biết trốn sau lưng châm ngòi thổi gió, đồ trà xanh ghê tởm. 】
Tinh Quang là một nền tảng phát sóng trực tiếp nổi tiếng ở ba hệ thiên hà trung tâm, Thần Tinh là hoa đán hàng đầu của nền tảng này.
【 Các người đi mà ầm ĩ với nhau, tôi ôm bảo bối Thần Tinh vô tội nhà tôi chạy trước. 】
【 Tôi chỉ muốn nói một lời công bằng. Thật ra trước đây tôi thuộc lực lượng dự bị của quân đội, đã từng đến hành tinh Titan đóng quân một thời gian, được tận mắt thấy một cao thủ tiến hóa cấp 7 điều khiển cơ giáp quân sự cấp A chiến đấu cùng giun cát. Tuy rằng lúc ấy chém được giun cát nhưng chiếc cơ giáp quân sự cấp A kia phải về xưởng sửa chữa lại. Bởi vì con giun cát nọ dùng phương pháp treo cổ con mồi để treo cổ cơ giáp, hơn nữa thứ nọc độc nó phun ra có tính ăn mòn mạnh kinh người, ăn mòn ra một lỗ lớn trên chiếc cơ giáp kia. Chỉ đối phó với một mình con giun cát kia đã phải thắng hiểm, huống chi còn thêm con Zhucheng Tyrannosaurus cân tài cân sức với con giun cát kia. Nếu là người thường thì đã không thể nào thoát ra khỏi miệng chúng rồi. 】
【 Bản lĩnh nói dối không chớp mắt không cần giỏi vậy đâu! Rốt cuộc anh có xem hết phát sóng trực tiếp không? Cứ cho người kia đã thức tỉnh gen cuồng thú, gen tiến hóa đi, nhưng lúc đối phó với khủng long và giun cát cậu ta có cuồng thú hóa đâu? Có sử dụng cơ giáp đâu? Hay sử dụng bất kỳ loại vũ khí gì? Anh nói là một vị cao thủ đánh với con giun cát, nhưng trong phát sóng trực tiếp là khủng long và giun cát cùng giành giật đồ ăn. Người trong phát sóng trực tiếp lợi dụng quan hệ đối kháng giữa khủng long và giun cát mới có thể thoát khỏi cái chết. 】
【 Không sai. Mọi người đều biết, mãnh thú sẽ chém giết lẫn nhau để cướp được đồ ăn. Tuy rằng đoạn cuối của phát sóng đột ngột bị cắt đứt nhưng mọi người cũng thấy khủng long và giun cát đang giết hại lẫn nhau, không rảnh bận tâm đến con mồi mà. 】
Nói xong, cư dân mạng này đăng đoạn video ngắn ghi lại khung cảnh trước khi phát sóng trực tiếp kết thúc.
Khung cảnh đẫm máu đầy nguyên thủy vẫn khiến tất cả mọi người như nín thở.
Đột nhiên, có người chú ý đến một điểm quan trọng ——
【 Ơ? Đó có phải là dao găm do khối Rubik mở khóa ra không? 】
Mọi người đều biết, chỉ người đã thức tỉnh hình thái cuồng thú mới luôn đem theo khối Rubik bên mình.
Bởi vậy, cuộc tranh luận lại bắt đầu nóng lên.
Trong khi đó đã có người nhận ra anh Hoan từ video vừa được đăng lên.
- -- Hết chương 17 ---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT