“Vậy sao anh Hùng lại cắt đứt quan hệ với chú hai và những người khác!” Trương Ái Quốc vẻ mặt nghi ngờ, những gì anh nói rất có lý, nhưng những gì anh làm lại khiến cho người ta cảm thấy thật khó hiểu.
Trương Hùng nhìn về phía xa xăm, trong lòng ngổn ngang rất nhiều suy nghĩ, cuối cùng chỉ nói: “Việc của anh khác với em, không nên xem nó là cùng một chuyện được!”
Cha mẹ anh ta là người sáng suốt, mặc dù đôi khi làm việc không đủ tàn nhẫn, nhưng lại là người yêu thương con cái, tình yêu của chú dì dành cho Trương Ái Quốc so với hai người anh sinh đôi của mình, chỉ có hơn chứ không có kém, mà anh chỉ có thể hâm mộ!
“Quên đi, anh giải thích em cũng không hiểu được đâu, tốt nhất là vẫn nên ăn bánh bột ngô đi!”
Trương Ái Quốc vẻ mặt khổ sở hận thù, ánh mắt nhìn bánh bột ngô trong tay như đang nhìn kẻ thù g.i.ế.c cha, bụng thì réo lên vì đói, nhưng miệng thì đang hồi tưởng về món bánh bao trắng mà mình đã ăn trước đó, thật ngon và tỏa ra mùi thơm của trứng gà.
Ừm, không đúng, mùi trứng đến từ đâu ra thế? Trương Ái Quốc nhún mũi và nhìn xung quanh để tìm nguồn gốc của mùi thơm phát ra.
Không tìm thấy gì, nhưng anh ta nhìn thấy Hứa Mỹ Lam đi tới với một cái giỏ trúc trên vai, Trương Ái Quốc nhìn chằm chằm vào cái giỏ trúc trong tay Hứa Mỹ Lam, đôi mắt anh ta sáng lấp lánh.
Hứa Mỹ Lam không nói gì, chỉ liếc nhìn Trương Hùng một cái, rồi đặt rổ trúc trước mặt hai người, xoay người rời đi.
Trương Hùng vẻ mặt buồn cười nhìn bóng lưng của một cô gái nhỏ nào đó đang chạy chối chết, cô gái nhỏ này chắc chắn là đang rất xấu hổ!
“Này,…....” Còn chưa kịp kêu lên, người đã đi rất xa rồi! Trương Ái Quốc sững sờ, có chút bối rối không hiểu vì sao.
Quay lại nhìn, thì thấy Trương Hùng đã vén tấm khăn trên giỏ trúc lên. “Có chuyện gì vậy, hai người cãi nhau à? Có phải hay không!”
Động tác Trương Hùng cầm lấy củ khoai lang dừng lại một chút, anh nở một nụ cười nửa miệng rồi liếc mắt nhìn Trương Ái Quốc. Trong mắt anh ẩn ẩn phát ra tín hiệu nguy hiểm, nắm c.h.ặ.t t.a.y lại.
“Thế nào, em muốn bị đánh à!”
“Ha ha, em đùa thôi, anh Hùng đừng cho là thật, chúng ta mau xem chị dâu mang đồ ăn gì cho anh ăn trưa đi!” Trương Ái Quốc quen nhìn sắc mặt người, thấy Trương Hùng sắc mặt không ổn, sống lưng liền phát lạnh, vội vàng dùng ánh mắt bát quái chuyển đề tài khác.
Vì buổi trưa thời gian quá gấp, nên cô đã hấp mười củ khoai lang và năm quả trứng, cô chỉ giữ lại một củ khoai lang và một quả trứng cho mình, còn lại đưa hết cho Trương Hùng.
Khi Trương Ái Quốc nhìn thấy những quả trứng trong rổ, anh ta không thể dời mắt ra được, miệng ứa ra nước miếng, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn Trương Hùng.
“Anh Hùng!” Giọng nói giống như đang làm nũng, vì một quả trứng gà, Trương Ái Quốc làm tất cả mọi cách, ngay cả mặt mũi anh ta cũng không cần.
Thật ra điều này cũng không trách anh ta được, thời buổi này trứng gà là hàng hiếm, trong thôn mỗi nhà hai người nuôi một con gà, tính tròn lại thì ba người vẫn chỉ được nuôi một con gà, mà gia đình năm người có thể nuôi ba con gà.
Trừ bỏ những con gà nặng dưới hai cân, có thể nuôi nhiều hơn để đề phòng c.h.ế.t yểu, còn lại đều phải tuân theo quy định hai người nuôi một con gà.
Mà thật không kéo, nhà Trương Ái Quốc có ba người, chỉ có thể nuôi một con gà, một con gà mẹ mỗi ngày chỉ có thể đẻ nhiều nhất một quả trứng, làm sao Dương Quế Hoa có thể cam lòng mà ăn nó, mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào m.ô.n.g con gà và trông cậy vào nó đẻ trứng để đổi muối.
Hiện tại người dân so sánh những con gà này như một ngân hàng, câu này quả thật không sai chút nào, ở nông thôn nơi chỉ có công điểm mới đổi lấy tiền, người dân khi muốn mua một thứ gì đó, đa số đều mang trứng đến Cung Tiêu Xã đổi.
Rất ít có người bỏ tiền mua, đó cũng là lý do tại sao Dương Quế Hoa lại luôn tiết kiệm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT