Trong túi truyền ra một tia hơi nóng, Hứa Mỹ Lam mở túi ra, bên trong có mười mấy cái bánh bao trắng cùng trứng gà luộc, buổi sáng ba người còn chưa ăn gì, bọn họ định đi lên huyện sớm một chút để mua đồ ăn rồi lên xe ăn. Nhưng hiện tại đã có rất nhiều bánh bao hấp và trứng gà như vậy, bọn họ cũng không cần phải tiêu nhiều tiền chi cho uổng phí!

Hứa Mỹ Lam đưa bốn cái bánh bao cho Trương Hùng và chú Đổng rồi bảo họ ăn trước. Nghĩ nghĩ, cô đưa một cái cho người lái xe bò phía trước, cuối cùng tự mình cầm lấy một cái bánh bao ăn lên!

Trời phía đông lộ ra màu trắng, phía chân trời dần sáng, tốc độ xe bò cũng chậm rãi tăng lên, mấy người họ ăn uống no đủ, trong bao quần áo của Dương Quế Hoa đưa cho cô bên trong chỉ còn dư lại mấy quả trứng gà, còn mấy thứ khác đã bị ăn sạch rồi.

Sau khi ăn xong, Hứa Mỹ Lam ôm hành lý ngủ suốt quãng đường ra bến xe trong huyện.

Xuống xe, ba người vội vàng lên chuyến xe sớm nhất đi hướng thành phố L, chỉ có nơi đó mới có chuyến tàu đi thẳng đến Kinh Thành.

Mùi trong xe rất nồng, Hứa Mỹ Lam cảm thấy có chút không khoẻ nhăn mũi nhỏ của mình lại.

Mất hơn ba tiếng đồng hồ ngồi trên xe sóc nảy bọn họ mới đến bến xe buýt ở thành phố L. Hứa Mỹ Lam một đường cau mày, sắc mặt tái nhợt, xe vừa dừng lại cô liền lao xuống xe chạy đến bên đường nôn ra!

Trương Hùng và chú Đổng nhanh chóng chuyển hành lý ra khỏi xe, Trương Hùng lấy ấm đun nước ra và rót một cốc nước cho Hứa Mỹ Lam, với vẻ mặt lo lắng, “Em không sao chứ?”

Sau khi nôn xong, Hứa Mỹ Lam có chút suy yếu, lấy nước súc miệng, Trương Hùng đỡ cô ngồi xuống ở tảng đá lớn bên cạnh.

Bởi vì Hứa Mỹ Lam đã xuống xe nên không ngửi thấy mùi khiến người ta muốn ói nữa, nôn xong cảm thấy nhẹ người hơn rất nhiều.

Sau khi nghỉ ngơi một lúc, họ trở lại nhà ga ga tàu hỏa với hành lý trên lưng. Nhà ga của thành phố L rất gần bến xe, ngay bên kia đường là cổng của nhà ga. Khi đi vào ga xe lửa, nó náo nhiệt hơn nhiều so với bến xe. Mấy người để hành lý ở khu chờ, Trương Hùng một mình đi mua vé tàu, bây giờ đã gần giữa trưa, trước mỗi cửa sổ phòng vé đều có một hàng dài xếp hàng.

Trương Hùng cau mày, nếu cứ tiếp tục như vậy, đến lúc tới lượt anh thì sẽ đến thời gian tan làm mất!

Trương Hùng nhìn xung quanh đánh giá một phen, thấy cửa sổ ở phía xa nhất cũng mở, nhưng không có ai xếp hàng, tấm biển trên cửa sổ viết “Khu vực bán vé đặc biệt” bằng chữ to.

Trương Hùng suy nghĩ một lúc, đi thẳng đến khu vực mua vé đặc biệt, lấy cuốn sổ nhỏ màu xanh lục mà thư ký An đưa cho anh và Hứa Mỹ Lam, đưa cho người bán vé.

Người bán vé là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy có người đến thì thần sắc của ông ta không kiên nhẫn, nhưng khi nhìn thấy tờ giấy chứng nhận màu xanh lục thì lập tức mỉm cười.

“Xin chào, đồng chí muốn mua vé đi đâu?”

Trương Hùng đối với sắc mặt thay đổi của người bán vé cũng không có ý kiến ​​gì, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi muốn mua ba vé tàu sớm nhất đi Kinh Thành.”

Người bán vé nghe vậy cũng không hỏi Trương Hùng bất kỳ thông tin nào khác, nhanh chóng đưa cho anh ba vé tàu giường nằm.

Trương Hùng thanh toán tiền, lấy đồ của mình, nhìn hai từ “Giường nằm” được viết trên vé, nhướng mày và nghĩ rằng cuốn sổ xanh này thực sự có tác dụng.

Chuyến sớm nhất đến Kinh Thành khởi hành lúc hai giờ rưỡi chiều, vẫn còn không ít thời gian, nên ba người họ chuẩn bị đi kiếm tiệm cơm nào gần đây ăn cơm.

Đưa hành lý cho kho chứa đồ, đưa năm xu phí giữ đồ và lấy biên lai, ba người liền rời khỏi nhà ga tàu hoả.

Thành phố L mặc dù không phồn hoa như Kinh Thành, nhưng vẫn là một tuyến thành phố cấp hai, đặc biệt là những nơi như ga tàu hoả, bến xe, lại càng hỗn tạp!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play