“Cháu mau đem đồ xách về nhà đi!”

“Chú, không được đâu, cháu chỉ là người chạy việc thôi, chú không muốn nhận thì đi nói chuyện với Mỹ Lam đi, được rồi, đồ đã giao xong rồi, cháu phải về nhà giúp Mỹ Lam nấu ăn!”

Trương Hùng xua xua tay, bước chân chạy nhanh rời đi.

Lưu lại hai người nhìn chiếc túi trên mặt đất, vẻ mặt xấu hổ, không biết qua bao lâu Trương Quốc Hưng nhẹ nhàng thở dài, ông ấy nói với Dương Quế Hoa, “Quế Hoa à, chúng ta đem đồ vào nhà thôi!”

Bọn họ đang còn rối rắm không biết buổi trưa lấy cái gì ăn, Trương Quốc Hưng còn đang suy nghĩ có nên mượn hàng xóm một ít hay không. Bây giờ lương thực đã có, cũng không cần rối rắm nữa!

Trương Quốc Hưng cầm chiếc túi lớn hơn một chút và bước vào nhà, trong khi Dương Quế Hoa xách một chiếc túi nhỏ hơn, nhưng bà ấy đã hét lên một tiếng khi vừa xách chiếc túi lên.

Trương Quốc Hưng sửng sốt, vội vàng quay đầu lại nhìn: “Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì!”

Dương Quế Hoa chỉ tay vào chiếc túi nhỏ bà vừa xách lên, mở ra trước mặt Trương Quốc Hưng, “Anh tự mình nhìn đi!”

Trương Quốc Hưng theo bản năng nhìn vào, thấy những quả trứng gà được đóng gói rất đẹp mắt ở trong túi, bên cạnh còn có một bọc đường đỏ.

Lúc này Trương Quốc Hưng cũng im lặng!

Món quà lớn như vậy cầm vào cảm giác như bị phỏng tay, nhịn không được hỏi vợ của mình.

“Mấy thứ này em nói chúng ta có nên nhận nó hay không đây?” Dương Quế Hoa cũng đang rối rắm, nhưng cuối cùng vẫn là cắn răng một cái, “Nhận! Đây là tấm lòng của Tiểu Hùng và Mỹ Lam, làm sao chúng ta có thể không nhận được, cả hai đều là những đứa trẻ tốt, chúng ta phải ghi nhớ kỹ tình thương này!” Không ai ở thôn Trương Gia ngoại trừ gia đình chú cả biết về việc Trương Hùng và Hứa Mỹ Lam mua nhà cả, bởi vì bọn họ vội vàng chuyển nhà, nên hiện tại bọn họ đang thu dọn hành lý.

Thật ra trong nhà cũng không có cái gì để phải thu dọn, lần này không có xe đi nhờ đến Kinh Thành, chỉ có thể đến nhà ga ngồi xe, trên đường còn phải đổi xe một lần.

Các vật dụng lớn khác không thể mang theo, chỉ được mang theo một số vật dụng nhỏ thiết yếu.

Chẳng hạn như chăn gối và quần áo, giày, tất cho một năm bốn mùa, đồ ăn thức uống, bình đun nước và những thứ linh tinh khác. Nhưng chăn gối bây giờ vẫn còn cần phải dùng, chờ đến buổi sáng ngày đi lúc đó thu dọn cũng chưa muộn!

Mặc dù cô có không gian, mang tất cả đồ đạc trong nhà đi cũng không thành vấn đề, nhưng nhiều đồ vật như vậy một lúc đều biến mất, cũng không biết giải thích như thế nào!

Thôi kệ, có thể mang bao nhiêu thì mang bao nhiêu, quan trọng là lúc đóng gói đồ đạc đừng để bọn họ nhìn thấy, sau đó tự mình mang một ít vào trong không gian, đợi đến khi lên đến Kinh Thành thừa dịp bọn họ không chú ý liền lấy ra.

Cảm thấy đây là một ý kiến ​​hay, Hứa Mỹ Lam tìm cớ đuổi Trương Hùng ra ngoài, rồi một mình đóng cửa phòng lại thu dọn hành lý.

Trên đường không chú ý làm rơi mất một thứ, Hứa Mỹ Lam cúi xuống nhặt, lúc này một mùi thơm thoang thoảng bay vào mũi, cô hít sâu một hơi thật mạnh, không có cảm giác sai, đúng thật là có mùi hương, cô liền mở mắt ra cẩn thận tìm kiếm, cuối cùng nhìn thấy một thanh gỗ nằm trong góc ở tủ kéo ngăn thứ năm.

Cầm lấy thanh gỗ còn có hơi nặng, đưa lên trước mũi ngửi, quả nhiên mùi thơm mình vừa ngửi thấy được đúng là phát ra từ đây!

Nhưng thanh gỗ này nhìn quen quen, trong đầu cô đột nhiên chợt lóe lên một hình ảnh, đây không phải là thứ mà cô vô tình nhặt được khi ngã xuống ở trạm thu mua phế liệu sao.

Tuy rằng không biết đây là loại gỗ gì, nhưng trực giác nói cho cô biết, đây là một thứ tốt, hiện tại cô không có thời gian nghiên cứu, Hứa Mỹ Lam liền ném nó vào trong không gian.

Khi tất cả những thứ có thể đóng gói đã được đóng gói, Hứa Mỹ Lam có chút đau đầu, chỉ riêng hành lý của cô và Trương Hùng đã có ba túi lớn, không tính một số đồ vật mà cô lén bỏ vào trong không gian.

Nhiều đồ đạc như vậy, lên xuống xe cũng có một chút bất tiện.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play