Bọn họ hai người nhìn cũng chưa nhìn một cái, chỉ chuyên tâm cướp đoạt đồ vật rồi chạy trốn, một tia tình thân cuối cùng cũng đều bị quét sạch, trong lòng bà ấy chỉ còn lại oán hận!
Trước đây, vì mấy đứa cháu trai cháu gái, bà ấy đã nhẫn nhịn hết lần này đến lần khác, phân phát đồ tốt cho bọn họ, đứa con út của bà ấy cũng đã nói không biết bao nhiêu lần rồi, nhưng trước nay bà ấy vẫn chưa từng nghe theo!
Chỉ cần nghĩ đến điều này, trong lòng của Dương Quế Hoa lại đau như d.a.o cắt, vô cùng khó chịu!
Trương Quốc Hưng lẳng lặng nhìn Dương Quế Hoa khóc lóc và trút giận, trong lòng bất mãn, khi nói đến sự phẫn hận, lại đối với ông ấy đ.ấ.m đá mấy cái để trú giận.
Trong lòng tràn đầy bi ai, chỉ nhìn một cách đơn thuần cái sân bừa bộn như vầy, là biết hai người kia đã làm quá mức rồi, điều khiến ông an tâm chính là vợ của mình vẫn còn tâm trạng trút giận ở đây, điều đó có nghĩa là tính mạng của cậu con út của mình không gặp nguy hiểm.
Thật ra, ngay từ khi con cả và đứa con thứ hai ép phân gia, ông nên sớm hiểu ra, hai người đó đều không cứu được nữa! Cho dù có dốc hết tâm can vì họ, thì cuối cùng đến một lúc nào đó bọn họ cũng sẽ cắn lại mình một phát, này không, điều đó đã thành sự thật! Đáng tiếc cho tới bây giờ ông ấy mới hiểu được đạo lý này!
Tuy nhiên, vẫn còn chưa muộn, ông vẫn còn sức khỏe, còn nuôi được vợ của mình và đứa con trai út!
Sau một trận khóc lóc vô cớ gây rối, cuối cùng Dương Quế Hoa cũng trút được hết những nỗi uất ức trong lòng ra ngoài. Cũng dần dần nín khóc, nhưng sau khi cơn xúc động qua đi, khi nghĩ đến rất nhiều người chứng kiến hành động vừa rồi của mình, đột nhiên bà ấy có chút hối hận, cái mặt này coi như mất sạch cả rồi!
Thật may là bà ấy giữ được vẻ mặt kiên định, không hề tỏ ra xấu hổ, sau khi lau nước mắt, Dương Quế Hoa nghiêm túc nhìn Trương Quốc Hưng nói: “Hôm nay, trước mặt anh Đổng, Hứa Mỹ Lam và Tiểu Hùng, tôi Dương Quế Hoa, từ nay về sau cả đời này sẽ không bao giờ qua lại với hai con thú đó nữa. Từ nay về sau, tôi cũng chỉ có một mình Ái Quốc là đứa con trai, Quốc Hưng, nếu anh muốn nhận bọn họ làm con, vậy thì em sẽ sống một mình với Ái Quốc!” Lúc này, Hứa Mỹ Lam vừa mới phát số kẹo còn sót lại cho hai đứa trẻ và dẫn chúng ra ngoài cửa. Vừa trở về liền nghe được những lời nói dứt khoát đó của Dương Quế Hoa, trong lòng cô kinh ngạc một chút, khi có người ngoài ở đây lại không cho Trương Quốc Hưng mặt mũi, có vẻ như chú của cô sẽ không vui. Nghĩ về điều này, Hứa Mỹ Lam theo bản năng nhìn về phía Trương Quốc Hưng.
Quả nhiên, vẻ mặt đang đau lòng của Trương Quốc Hưng khi nhìn về phía Dương Quế Hoa, chỉ trong chớp mắt, sắc mặt liền tối sầm lại khi nghe bà ấy nói những lời này và mắng Dương Quế Hoa, “Nói bậy bạ cái gì vậy, anh làm sao có thể nỡ bỏ rơi hai người các ngươi để chọn hai đứa con bất hiếu đó!”
Sau đó ông ấy khẽ thở dài, cầm lấy bàn tay của Dương Quế Hoa, giọng điệu nhẹ nhàng ôn nhu: “Quế Hoa, nhiều năm như vậy, em còn không biết tính anh hay sao. Ở trong lòng anh, em so với mấy tên tiểu tử kia còn quan trọng hơn nhiều. Sau này đừng nói những lời chọc ngoáy trái tim anh như thế nữa!”
Mới vừa rồi Dương Quế Hoa cũng là nhất thời nóng nảy, nên đã nói ra những lời cay độc đó, vừa nói ra xong bà ấy đã hối hận rồi.
Hai vợ chồng bọn họ đã đùm bọc nhau hơn ba mươi năm, cùng nhau vượt qua những năm tháng khó khăn, mối quan hệ của bọn họ từ lâu đã vượt qua tình cảm gia đình, trở thành sự dựa dẫm lẫn nhau!
Đã nhiều năm như vậy, hai người đã sớm thói quen từ lâu, Trương Quốc Hưng chưa từng nói lời ngọt ngào nào với bà ấy, không ngờ hôm nay lại bị bà ấy nói kích như thế, mà liền thông suốt!
Những người phụ nữ bằng tuổi bà ấy, cũng đã từng bị đàn ông đánh mắng, nhưng chỉ có bà ấy, nhiều năm như vậy Trương Quốc Hưng đối với bà không động một ngón táy. Thỉnh thoảng thấy bà ấy mệt mỏi, ông ấy còn mang nước rửa chân đến cho bà, bà làm sao nỡ lòng rời xa một người đàn ông như vậy!
“Quốc Hưng!” Dương Quế Hoa nhẹ nhàng dựa mặt vào n.g.ự.c Trương Quốc Hưng, vẻ mặt cảm động!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT