Thật ra, quyết định này được đưa ra sau khi anh thương lượng với Hứa Mỹ Lam, ông ấy là ân nhân của anh, nếu ông ấy có gia đình thì không sao.
Nhưng ông ấy không có con và ở một mình, hiện tại sức khỏe của ông ấy vẫn còn tốt, về sau sức khoẻ của ông ấy sẽ dần dần yếu đi, lúc đó để ông ấy sống một mình Trương Hùng thật sự không an tâm.
Từ khi Trương Hùng bị thương, chú Đổng liền lấy cớ dạy Trương Hùng học, trừ một số người trong thôn cần khám bệnh, thời gian còn lại đều ở trong sân nhà bọn họ, thậm chí khi ăn cơm chiều ông ấy còn làm này làm kia rất lâu mới chịu về.
Khi từ nhà của Trương Hùng trở về, là lúc tâm trạng của chú Đổng buồn bã nhất. Tâm tư của chú Đổng, Trương Hùng đã sớm đoán ra tám chín phần rồi.
Giờ phút này, đầu óc của chú Đổng mơ hồ, trong đầu chỉ có một ý nghĩ “Trương Hùng muốn nhận ông ấy làm cha nuôi!” Nghe những lời này, ông ấy ngồi im một chỗ thẫn thờ như người mất hồn.
Hứa Mỹ Lam và Trương Hùng liếc nhìn nhau, trong lòng đều có chút thấp thỏm, Trương Hùng thì không cần phải nói, liền nói Hứa Mỹ Lam kiếp trước là một đứa trẻ mồ côi, từ khi có ký ức cô đã sống trong cô nhi viện, khi đi học cô nhìn thấy mấy đứa trẻ được cha mẹ mình đến đón.
Trên khuôn mặt vô thức toát ra nụ cười cưng chiều, tràn đầy sự ấm áp, đều có thể làm Hứa Mỹ Lam phải ghen tị trong một thời gian dài, khi đó cô cũng rất háo hức tưởng tượng rằng một ngày nào đó sau khi tan học cô sẽ gặp lại cha mẹ ruột của mình, bước chân nhanh nhẹn đến đón cô.
Đáng tiếc, ngày này qua ngày khác, năm này qua tháng nọ, mộng tưởng này đã không bao giờ thành hiện thực. Mãi sau này lớn lên, cô đã học được rất nhiều, biết được chính mình đã ảo tưởng quá nhiều, cha mẹ ruột của cô sẽ không bao giờ xuất hiện!
Nhưng khát vọng nhỏ nhoi về tình cảm gia đình, vẫn luôn bị cô đè xuống đáy lòng, trải qua thời gian và không gian thay đổi, đời này có cha mẹ nhưng cũng như không có, lại càng không thể cảm nhận được tình cảm gia đình từ họ.
Khi cô nghĩ rằng mình sẽ không có duyên với tình cảm gia đình, thì cô đã gặp được chú Đổng, tuy ban đầu hai người không tiếp xúc nhiều nhưng ấn tượng của Hứa Mỹ Lam về chú chỉ dừng ở mức “người đàn ông này thật nông nỗi*”.
**[Nông nỗi: Hời hợt, thiếu suy nghĩ, thiếu sâu sắc, chỉ có bề ngoài.] Nhưng trải qua mấy ngày này tiếp xúc thường xuyên, chú Đổng có thể coi là một người có kiến thức rất rộng rãi, khi bọn họ có vấn đề không hiểu, chú Đổng chỉ cần nói vài câu là hai người có thể hiểu ngay, hơn nữa chú Đổng đối xử với cô và Trương Hùng rất tốt. Như người ta thường nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn của một người. Tốt hay xấu chỉ cần quan sát mắt họ là có thể biết được ngay.
Hứa Mỹ Lam đã nghiêm túc quan sát hai mắt của chú Đổng, mặc dù toàn là tang thương*, nhưng đôi mắt đó chứa đầy tình yêu và sự bao dung dành cho Trương Hùng và cô.
**[Tang thương: tiều tuỵ, khốn khổ đến mức gợi sự đau xót, thương tâm.]
Ngay lúc đó, Hứa Mỹ Lam dường như thấy rằng niềm khao khát có một người cha mà cô đã kìm nén rất nhiều năm thiếu chút nữa bùng phát ra.
Cũng bởi vì như vậy, khi Trương Hùng nói muốn chú Đổng làm cha nuôi của bọn họ, Hứa Mỹ Lam đã không phản đối.
“Chú Đổng, chú cân nhắc kỹ chưa. Chúng ta còn cần thêm một chút thời gian để tiêu hóa nó!”Tiếng nói của Trương Hùng đột nhiên vang lên tai chú Đổng, làm cho đầu óc có vẻ hơi hỗn độn của ông ấy thoáng chốc tỉnh táo lại.
Trong phút chốc, đôi mắt hơi có chút tang thương bùng lên một tia sáng, ông ấy nói, “Các cháu thật sự muốn nhận chú làm cha nuôi, sẽ không hối hận?”
“Đúng vậy, chúng cháu đã suy nghĩ về điều này rất lâu, hiện tại mới ra nói!”
Trương Hùng thấy thầy của mình đã bình tĩnh lại, anh nhẹ nhàng thở phào một hơi, rồi vội vàng giải thích.
Chú Đổng đưa mắt nhìn Hứa Mỹ Lam, cô gật đầu thật mạnh, sợ rằng nếu chậm một giây, chú Đổng sẽ lại mất bình tĩnh.
Được đến hai người khẳng định, chú Đổng đột nhiên cười phá lên, trong tiếng cười có buồn có vui. Có lẽ chỉ có bản thân ông ấy mới biết được lúc nà trong lòng mình đang suy nghĩ cái gì, không thể kiềm chế được, khóe mắt chua xót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT