Bây giờ có một người có thể dễ dàng điều trị triệu chứng dị ứng Penicillin, điều này làm cho nhu cầu cấp bách cần nhân tài viện trưởng Lục, làm cho ông ta có thêm một tia hy vọng, không nghĩ một nhân tài như vậy lại lưu lạc ở bên ngoài. Vì vậy, ông ta muốn mời chú Đổng đến bệnh viện để có thể chữa bệnh cứu nhiều người.
Viện trưởng Lục có ý tốt nhưng lại đánh giá thấp tính khí nóng nảy của chú Đổng. Y thuật của chú Đổng cao như vậy nhưng ông ấy vẫn chưa nổi tiếng lắm. Nguyên nhân chính là do ông ấy lười, không muốn bị gò bó. Bây giờ ở một cái thôn nhỏ như này, ngày ngày chữa nhưng căn bệnh đau đầu nhức óc cho người dân. Nếu không có những lục đục đó, không biết ông sẽ sống tự tại đến mức nào.
Chú Đổng cười nửa miệng liếc nhìn mấy người bọn họ một cái, “Khuyên các người một câu, không cần rình rập tôi, hiện tại tôi ở đây rất thoải mái, các người đừng mang thêm phiền phức đến cho tôi!”
Viện trưởng Lục bị cái liếc mắt kia của chú Đổng làm cho chột dạ, ông ta thừa nhận chính mình có chút tính toán, thời gian bầu chọn viện trưởng bệnh viện huyện sắp đến, chỉ cần trước đó có thể tìm được một bác sĩ có y thuật lợi hại ở bệnh viện huyện, vị trí viện trưởng này ông ta có thể ngồi vững, một chút ích kỷ nhỏ nhoi của ông ta lại bị một cái liếc mắt nhìn thấu.
Viện trưởng Lục làm viện trưởng lâu rồi, nhiều ít nhiều cũng có chút xấu tính, cũng may mà ông ta không phải là người xấu, còn giữ thể diện, sau khi bị chú Đổng trách mắng một hồi, ông ta cũng tự cảm giác thấy không thể ở lại đây thêm được nữa.
“Nếu bác sĩ Đổng không muốn, chúng tôi cũng không ép buộc. Thời gian cũng không còn sớm, trong bệnh viện lại còn rất nhiều việc phải làm. Chúng tôi cũng không tiện ở lại đây lâu, chúng tôi xin phép đi về.”
Nói xong, ông ta bước ra ngoài không quay đầu lại. Lục Gia và Lục Giảm thấy vậy, hai mắt liếc nhìn nhau, cũng vội vàng đi ra ngoài.
Tề Lôi sờ sờ bụng đói của mình, trong lòng bất đắc dĩ, bữa cơm hôm nay xem ra là ăn không được rồi! ”Vậy hai người nói chuyện trước đi, tôi ra đưa họ về!”
“Đi sớm về sớm, chờ cậu trở về ăn cơm!” Chú Đổng không chút bủn xỉn cho ông ấy một ánh mắt, khiến Tề Lôi có chút đắc ý.
“A, được!” Ông ấy vui vẻ đồng ý một tiếng, nhanh chóng chạy ra khỏi cửa.
Chú Đổng nhìn bóng lưng Tề Lôi chạy ra ngoài, cau mày hỏi Trương Hùng: “Người này có phải là có chút ngốc không?”
Trương Hùng ít nhiều cũng biết một chút ý nghĩ của Tề Lôi, nghe vậy nhịn không được ‘ phụt ’ một cái cười thành tiếng. Đúng lúc này, Hứa Mỹ Lam thận trọng bước vào, hai tay cầm một chiếc bát lớn. “Thuốc đang còn nóng anh tranh thủ uống đi. Chú Đổng giúp cháu đỡ anh ấy dậy đi.”
Mãi đến khi Trương Hùng uống hết bát thuốc, Hứa Mỹ Lam mới nhận ra trong phòng chỉ có chú Đổng và Trương Hùng.
“Bọn họ đi hết rồi, chú Tề chở mấy người đó về, lát nữa sẽ trở lại ngay thôi.”
Giống như nhìn ra nghi vấn của Hứa Mỹ Lam, Trương Hùng mở miệng giải thích.
“Ồ, vẫn còn thời gian, nếu không em nấu thêm một món ăn. Hai ngày nay chú Tề đã lo lắng cho chúng ta rất nhiều, vừa lúc em có mua rượu vàng, buổi trưa làm chú Đổng uống với ông ấy một ly.”
Vừa nghe nói có rượu, chú Đổng liền vểnh tai lên. Hứa Mỹ Lam vừa nói xong, như sợ cô đổi ý chú Đổng liền vội vàng đồng ý ngay.
“Được, được, Mỹ Lam cháu yên tâm, chú nhất định sẽ giúp cháu tiếp khách chu đáo!”
Thấy hai người bỏ qua anh nói vài câu đã sắp xếp xong xuôi, Trương Hùng chỉ cảm thấy thật sâu ác ý thổi qua cơ thể mình.
Tuy nhiên, anh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh nhìn chú Đổng nói, “Thầy, chỉ là rượu vàng thôi, độ mạnh chắc chắc sẽ không cao, con có thể nhấp vài hớp được không?”
Phải biết rằng, bình thường anh không có sở thích lớn nào, thứ duy nhất anh thích chính là uống rượu. Mặc dù anh thích uống rượu, nhưng anh không phải là loại người sau khi uống rượu say xỉn sẽ nổi điên đánh vợ.
Mặc dù anh có thể chất ngàn ly không bao giờ say, nhưng không ai biết được thể chất đặc biệt này của anh, bởi vì anh có thể giả vờ!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT