Yêu càng nhiều hận càng sâu.

Lúc trước Kỷ Nhiên yêu Dạ Lăng Hàn bao nhiêu, hiện tại hận bấy nhiêu.

Cậu không có bất cứ dục vọng nào đối với Dạ Lăng Hàn, mỗi ngày làm tình đều lẩm bẩm làm cho xong việc.

Nhưng Dạ Lăng Hàn lại cực kì si mê Kỷ Nhiên, dù người ở bên cạnh nhưng hắn luôn không thấy đủ.

Muốn giữ, yêu...... Không cho cậu rời khỏi mình.

Để tránh động đến em bé nên Dạ Lăng Hàn không có làm quá mạnh.

Sau một lần ôn nhu làm tình, hắn bế Kỷ Nhiên đến suối nước nóng.

Vì Kỷ Nhiên đang mang thai nên Dạ Lăng Hàn chỉ để cậu ngâm một lát rồi bế ra.

Dạ Lăng Hàn lau khô cơ thể cho Kỷ Nhiên, đắp chăn rồi hôn lên trán cậu một cái nói: "Anh có một số việc cần bàn với Vân Tử Thu và Tề Châu, em mau ngủ trước đi. Anh sẽ quay lại sớm."

Kỷ Nhiên có chút buồn ngủ, híp mắt gật gật đầu: "Anh mau đi đi."

Bộ dạng lười biếng của cậu giống như con mèo nhỏ vừa ăn no xong, trông cực kì đáng yêu.

Dạ Lăng Hàn luồn tay vào trong áo bóp nắn ngực Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên bị hắn sờ mó đến khó chịu, né tránh nói: "Anh mau đi đi!"

Dạ Lăng Hàn cười tà một tiếng, đè cậu ra hôn một lúc lâu mới lưu luyến rời đi.

Kỷ Nhiên hết bị hắn sờ lại đến hôn, cơn buồn ngủ cũng hoàn toàn biến mất, cậu nằm trên giường một lúc sau đó dịch đến mép giường.

Từ đầu gối xuống đã mất khả năng di chuyển, nhưng từ đầu gối đi lên vẫn có cảm giác.

Kỷ Nhiên có thể tự ngồi lên xe lăn, cậu khoác thêm áo, di chuyển xe lăn ra khỏi phòng.

Dạ Lăng Hàn để cậu tự do, bên người không có bất cứ bảo tiêu nào, chỉ có một người phục vụ hỏi cậu muốn đi đâu, sau khi nghe xong liền đưa cậu đến chỗ của Dạ Lăng Hàn.

Kỷ Nhiên gõ cửa, nhìn Dạ Lăng Hàn nói: "Một mình em không ngủ được."

Ngữ điệu của cậu không có bất cứ ý tứ làm nũng hay uỷ khuất nào, nhưng lại khiến Dạ Lăng Hàn thấy áy náy.

Hắn hối hận vì đã để Kỷ Nhiên ở trong phòng một mình.

Hắn bước nhanh đến bế cậu lên: "Sao em mặc ít quần áo thế này?"

Kỷ Nhiên lắc đầu cười nói: "Em không lạnh."

"Vậy cũng không được! Giờ em đang có bầu đó."

Dạ Lăng Hàn đặt cậu lên đùi, cởi áo khoác khoác lên người Kỷ Nhiên.

Hắn chỉ mặc một cái áo sơmi, thời tiết mùa này vẫn còn hơi lạnh.

Vân Tử Thu chỉnh điều hòa cao hơn, trêu chọc nói: "Dạ thiếu quả thật biết đau lòng cho người khác."

Dạ Lăng Hàn vuốt tóc Kỷ Nhiên, đưa cho cậu một quả quýt.

Kỷ Nhiên nhận quýt từ từ lột vỏ.

Dạ Lăng Hàn nhìn về phía Tề Châu: "Cậu nói tiếp đi."

Ba người có phải đang nói chuyện phiếm đâu, mà là đang bàn chính sự đấy!

Tay của Tề Châu và Vân Tử Thu đột nhiên cứng ngắc, trên bàn có vài văn kiện, có bảo mật thương nghiệp không thể tiết lộ cho người ngoài.

Thấy Dạ Lăng Hàn không có ý muốn đưa Kỷ Nhiên ra ngoài, Tề Châu có chút chần chừ.

Dạ Lăng Hàn sao lại không cảnh giác Kỷ Nhiên vậy?

Chẳng lẽ không sợ cậu đem cơ mật tiết lộ ra ngoài?

Nhìn thấy băn khoăn của Tề Châu, Dạ Lăng Hàn nói: "Không có việc gì, cậu cứ nói đi!"

Tề Châu kinh ngạc mà nhìn hắn, muốn nói lại thôi: "Này......"

"Có phải em ở đây không tiện hay không? Em về phòng ngay đây."

Kỷ Nhiên cọ thân mình muốn rời khỏi đùi của Dạ Lăng Hàn lại bị hắn đè lại: "Đừng nhúc nhích! Không có bảo em đi đâu."

"Nhiên Nhiên không phải người ngoài." Dạ Lăng Hàn hơi nhướng mày: "Tiếp tục nói đi, có chuyện gì tôi chịu trách nhiệm."

Ba người đang bàn về hạng mục mới nhất của Dạ gia với việc tranh cử nghị viên.

Nếu Dạ Lăng Hàn không thèm để ý, Vân Tử Thu với Tề Châu cũng chẳng nề hà gì nữa.

Ba người tiếp tục bàn chính sự, Dạ Lăng Hàn không giấu giếm bất cứ điều gì, hoàn toàn coi Kỷ Nhiên không tồn tại.

Có thể nói sẽ nói, không dè chừng gì cả.

Kỷ Nhiên giống như không để ý đến việc họ đang thảo luận, chỉ lo ăn trái cây với điểm tâm, an tĩnh như không có ở đó.

Nhưng thật ra lúc ba người không để ý, Kỷ Nhiên đem toàn bộ nội dung cuộc thảo luận ghi nhớ trong đầu.

Trí nhớ của Kỷ Nhiên rất tốt, nhìn văn kiện trong tay của Dạ Lăng Hàn ghi nhớ, một chữ cũng không bỏ sót.

Cậu ngồi trên đùi Dạ Lăng Hàn một tiếng liền, Kỷ Nhiên bắt đầu thấy hơi mệt, tạm ghé vào vai Dạ Lăng Hàn nhắm mắt ngủ.

Dạ Lăng Hàn nói chuyện thêm nửa tiếng mới kết thúc công việc.

Hai người về phòng, thừa dịp Dạ Lăng Hàn đi tắm Kỷ Nhiên gửi đoạn ghi âm với nội dung văn kiện cho Vân Tùng.

Dạ Lăng Hàn yên tâm về Kỷ Nhiên như vậy là do hắn biết Kỷ Nhiên không có bối cảnh gì có thể làm hại được hắn.

Hiện tại hắn đã nắm chặt Kỷ Nhiên trong tay rồi, không sợ cậu gây ra bất cứ sóng gió gì.

Nhưng mà, Dạ Lăng Hàn không có dự đoán được, người hắn không phòng bị nhất lại sẽ cho hắn một nhát chí mạng.

Một tháng sau, tổng tuyển cử bắt đầu.

Tất cả những người tranh cử nghị viên của Dạ gia đều bị trượt, hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Dạ gia.

Đều là cơ mật nội bộ lại thất bại trong gang tấc.

Lúc Dạ gia còn chưa lấy lại tinh thần, chính phủ lại cho bọn họ thêm một kích, không trúng thầu công trình xanh hoá.

Liên tiếp thất bại, khiến thị trường chứng khoán dần ngã.

Nhưng mà, mới chỉ là bắt đầu.

Mấy nhà cung ứng hợp tác với Dạ gia muốn rút lui, tình nguyện bồi thường số tiền vi phạm hợp đồng kếch xù kia.

Công xưởng Dạ gia bị bắt ngừng sản xuất, hàng hoá đưa ra nước ngoài bị đình trệ, một ngày tổn thất đến cả ngàn vạn.

Dạ Lăng Hàn ngày nào cũng ở công ty bận tối mắt tối mũi.

Căn cơ Dạ gia thâm hậu, không đến mức lập tức phá sản, nhưng cũng bị tổn thất nghiêm trọng.

Tăng ca thêm vài tiếng ở công ty, Dạ Lăng Hàn mệt mỏi bước vào trong nhà.

Râu dưới cằm hắn mọc lún phún, ánh mắt còn trầm lạnh hơn trước đây, trong con ngươi ngập tràn áp lực.

Hắn bước vào phòng ngủ, nhìn thấy Kỷ Nhiên đang đọc sách.

Dạ Lăng Hàn đi đến, cúi đầu nhìn chằm chằm cậu.

Như thể lần đầu nhìn thấy cậu vậy, nhìn đến cực kì cẩn thận.

Lại cũng như chưa từng nhìn thấy cậu, dùng một ánh mắt soi xét nhìn thật kĩ cậu.

Kỷ Nhiên thả sách xuống, ngẩng mặt nhìn hắn: "Chuyện ở công ty sao rồi anh?"

Nhiên Nhiên, là em làm sao?

Những lời này vừa tới bên miệng lại bị nuốt trở lại.

Kỷ Nhiên không quyền không thế không bối cảnh, sao có khả năng khiến Dạ gia long trời lở đất như này được.

Dạ Lăng Hàn cảm thấy cái hoài nghi của chính hắn thật buồn cười, hắn thu hồi ánh mắt mệt mỏi, nở một nụ cười nhạt: "Cũng khá ổn rồi."

"Thế thì tiếc quá!" Đáy lòng Kỷ Nhiên tiếc hận không thôi, còn tưởng rằng lúc này có thể đánh sập một nửa giang sơn của Dạ gia, không ngờ rằng lại có thể xử lí được.

Tâm tư của cậu rung chuyển, nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi.

Kỷ Nhiên nhấn chuông gọi người giúp việc đến.

Kỷ Nhiên nói: "Cô hãy pha một ly sữa bò đến đây! Chuẩn bị nước ấm trong phòng tắm nữa nhé."

Người giúp việc pha sữa bò mang đến, Kỷ Nhiên đưa cho Dạ Lăng Hàn: "Anh mau uống, gần đây chắc anh đã uống không ít cà phê đi, như vậy không tốt cho cơ thể đâu."

Dạ Lăng Hàn nhận sữa bò chậm rãi uống.

Mấy ngày nay, Dạ gia đã trải qua một biến cố rất lớn, có thể chống chọi được đúng là may mắn.

Thời điểm bản thân gian nan nhất, Dạ Lăng Hàn đã nghĩ rằng nếu hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng vậy Kỷ Nhiên phải sống sao bây giờ? Đứa bé trong bụng em ấy phải làm sao?

Giây phút ấy Dạ Lăng Hàn mới chân chính cảm nhận được Kỷ Nhiên quan trọng với hắn đến nhường nào.

Người giúp việc chuẩn bị nước ấm xong xuôi, Dạ Lăng Hàn tắm rửa đi ra, tinh thần đã tốt lên rất nhiều.

Lần này đi ngủ, hắn không có giống gấp gáp không chờ nổi để làm tình với Kỷ Nhiên như trước kia, mà chỉ ôm cậu vào trong lòng.

Hai người cứ như vậy ôm nhau ngủ một đêm.

Bắt đầu từ ngày hôm đó, Dạ Lăng Hàn càng đối xử với Kỷ Nhiên tốt hơn.

Bụng Kỷ Nhiên càng ngày càng to, tiểu gia hỏa trong bụng cực kì hoạt bát.

Lúc mang thai được năm tháng, Kỷ Nhiên đã nhìn thấy cơ thể của con, tuy rằng có thể thấy bé con không giống cậu lắm, nhưng cơ thể nhỏ bé ấy lại khiến cậu có một loại cảm giác kích động khó tả.

Là một Alpha bị bắt biến thành Omega mang thai, đối với Kỷ Nhiên là một sự nhục nhã rất lớn.

Nhưng giây phút nhìn thấy bảo bảo, cậu lại cảm thấy may mắn khi trời cao đã cho cậu đứa bé này.

Trải qua biến cố lớn, Dạ Vân Bình gần đây đều vội vã đi công tác, ông ta cũng biết Kỷ Nhiên sắp sinh nên không can thiệp vào chuyện của hai người.

Có chuyện gì để sinh xong rồi nói.

Dạ Vân Bình biết, Kỷ Nhiên mang thai con trai.

Tuy rằng gia thế của Kỷ Nhiên không tốt, nhưng nói như thế đi chăng nữa thì đứa bé ấy cũng là cháu đích tôn của Dạ gia.

Cho dù Dạ Vân Bình rất bất mãn với Kỷ Nhiên, nhưng vẫn rất mong chờ đứa cháu này.

Ngày dự sinh chỉ còn cách nửa tháng nữa, Dạ Lăng Hàn không đến công ty nữa, ngày nào cũng ở bên Kỷ Nhiên.

Hôm nay vừa ăn cơm chiều xong thì Kỷ Nhiên thấy bụng hơi khó chịu, cảm giác căng trướng bên dưới bụng dần ập đến.

Ngay lập tức cậu nói với Dạ Lăng Hàn nói: "Em...... bụng em khó chịu quá, không biết có phải sắp sinh không?"

Dạ Lăng Hàn lập tức khẩn trương lên: "Em đừng nhúc nhích, để anh đi lấy xe."

Xe phi nhanh đến cửa, Dạ Lăng Hàn bế Kỷ Nhiên đặt vào ghế phụ.

Vừa nói khó chịu, bụng của Kỷ Nhiên lập tức đau hơn, cậu duỗi tay vuốt ve bụng, trấn an đứa nhỏ nghịch ngợm bên trong.

Trước khi đến bệnh viện, Kỷ Nhiên đã báo cho Vân Tùng nói có thể cậu sắp sinh rồi.

Vân Tùng đã chuẩn bị hoàn hảo, chỉ chờ đến ngày Kỷ Nhiên sinh thôi.

Kỷ Nhiên thật sự sắp sinh, cậu bị đưa đến phòng mổ.

Không phải Omega thật sự nên Dạ Lăng Hàn không dám để Kỷ Nhiên sinh thường, cuối cùng chọn sinh mổ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, cửa phòng giải phẫu mãi không mở.

Ước chừng qua hơn hai tiếng, Dạ Lăng Hàn bắt đầu mất kiên nhẫn.

Quá an tĩnh!

Tiếng trẻ con khóc cũng chưa thấy nữa!

Theo lý thuyết, lâu như vậy hẳn là đã sinh xong rồi chứ?

Thời gian cứ dần trôi đi, sắc mặt của Dạ Lăng Hàn ngày càng khó coi, khi hắn chuẩn bị đứng dậy mở cửa phòng phẫu thuật ra thì cửa đột ngột đẩy từ bên trong ra.

Mặt bác sĩ đầy kinh hoảng lao tới, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn nói: "Dạ thiếu, tình hình của thiếu phu nhân không tốt. Đứa bé....đứa bé với phu nhân,

chỉ có thể chọn một."

Trong đầu của Dạ Lăng Hàn bỗng đùng một tiếng, dường như tất cả sức lực đều bị rút cạn kiệt.

"Ông...... ông nói cái gì?"

Bác sĩ nói quá trình sinh mổ gặp rất nhiều vấn đề, Dạ Lăng Hàn một chữ đều nghe không vào, hắn lạnh giọng ngắt lời nói: "Lớn bé đều phải giữ hết! Nếu không tôi giết ông đấy!"

"Dạ thiếu, tình hình rất nguy cấp, chỉ có thể cứu một người."

Lời bác sĩ nói vừa rồi trùng hợp truyền đến tai của Dạ Vân Bình và Đoạn Dịch Chân vừa mới tới.

Đoạn Dịch Chân bước nhanh lên trước, vội vàng nói: "Giữ đứa nhỏ! Đương nhiên là phải giữ đứa nhỏ! Đó là cháu của tôi đấy!"

Dạ Vân Bình cũng nghĩ giống vậy: "Bắt buộc phải giữ được đứa bé!"

"Nếu Kỷ Nhiên có bất trắc gì, các người đừng mong sống tốt."

Giọng nói của Dạ Lăng Hàn không lớn, nhưng mỗi chữ đều lộ ra tàn nhẫn.

Hốc mắt hắn đỏ bừng, khuôn mặt khiến cho người ta vô cùng sợ hãi, hắn nhìn chằm chằm bác sĩ, gằn từng chữ một: "Giữ lớn! Đứa nhỏ có thể không cần, nhưng Kỷ Nhiên cần phải bình an vô sự."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play