Hiện tại không biết đang là mấy giờ, ngoài cửa sổ mây đen giăng kín trời.

Phía chân trời xa xa có một tia sét đánh xuống, rạch tan mây đen.

Đùng!

Ngoài cửa sấm rền đinh tai nhức óc.

Dạ Lăng Hàn cảm thấy tiếng sấm kia đang bổ vào đỉnh đầu của hắn, hồn phách của hắn chấn động không thôi.

Hắn ngây ra nhìn trợ lý thở không ra hơi trước mặt, hắn muốn hỏi trợ lí rất nhiều vấn đề nhưng lời nói bị nghẹn ứ trong cổ họng, một chữ cũng không thể chen ra.

Suy nghĩ với tinh thần đều quay vòng quanh câu nói vừa rồi của trợ lý: "Hôm nay thuyền đánh cá trên biển tìm thấy một thi thể, là cậu Kỷ!"

"...... Là cậu Kỷ!"

Cậu Kỷ!

Kỷ Nhiên!

Không!

Không có khả năng!

Dạ Lăng Hàn phục hồi tinh thần, túm lấy cổ áo của trợ lý lắc mạnh, hung dữ hỏi: "Cậu nói cái gì? Mẹ nó vừa nãy cậu nói cái gì?"

Trợ lý bị biểu tình hung dữ của hắn dọa, run run rẩy rẩy không dám nói lời nào.

"Nói chuyện! Vừa rồi cậu nói cái gì? Thi thể bên bờ biển là ai? Là ai?"

"Hắn không phải Kỷ Nhiên! Không có khả năng là Kỷ Nhiên! Cậu đã nhìn kĩ chưa?"

Dạ Lăng Hàn đã mất khống chế, trên trán của hắn nổi gân xanh, khuôn mặt cực kì khủng bố.

"Dạ...... Dạ thiếu, cậu bình tĩnh một chút."

Chu Tân đi tới khuyên nhủ: "Còn chưa nhìn thấy người, nói không chừng đó là không phải là cậu Kỷ đâu."

"Không phải là em ấy! Không có khả năng là em ấy!"

Dạ Lăng Hàn lao nhanh ra ngoài, vừa đi vừa nói chuyện: "Em ấy sẽ không làm sao cả! Đứa bé cũng sẽ không có chuyện gì."

Chu Tân sợ xảy ra chuyện nên vội vàng đi theo Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn đang không khống chế được cảm xúc, Chu Tân không dám để hắn lái xe, nhưng Dạ Lăng Hàn đã nhanh hơn một bước.

Chu Tân muốn đi cùng nhưng Dạ Lăng Hàn không cho phép.

Hắn đánh xe ra khỏi gara, một đường như bão táp đi đến cục cảnh sát.

Trong nhà xác ở cục cảnh sát, hắn nhìn thấy thi thể kia.

Thi thể đã bị biến dạng hoàn toàn, căn bản không thể nhìn ra dung mạo.

Dạ Lăng Hàn chỉ nhìn thoáng qua, trong lòng như sóng cuộn biển gầm, cực kì khó chịu.

Cảnh sát phụ trách vụ này nói: "Dạ thiếu, thi thể này tìm thấy ở chỗ đá ngầm gần đây. Thi thể được sóng cuốn đến đó, bị đập mạnh nên mới biến thành như này. Dựa theo tình hình hiện tại thì chỉ còn cách xét nghiệm DNA để xác định danh tính người chết."

Bàn tay của Dạ Lăng Hàn siết chặt, hắn nhìn chằm chằm vào cái xác kia.

Trong lòng có một giọng nói đang nói: Đây không phải Kỷ Nhiên!

Dạ Lăng Hàn quay đầu lại nhìn về phía cảnh sát, trầm giọng hỏi: "Hắn chết như thế nào?"

Cảnh sát nói: "Qua suy đoán lúc đầu, hẳn là tự sát. Chẳng qua vẫn phải kiểm nghiệm thêm."

Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn tối sầm lại, môi mỏng nhấp thành một đường.

Rất lâu sau mới chậm rãi nói: "Gọi cho ba mẹ của Kỷ Nhiên, bảo bọn họ đến kiểm tra DNA."

*

Trong một nông trại ở ngoại ô cách xa thủ đô, Kỷ Nhiên đang ở đây.

Thời điểm kiểm tra thai sản hôm đó, Vân Tùng để cậu trốn trong nhà vệ sinh, sau đó được nhân viên dọn dẹp cải trang dùng xe đẩy ra khỏi bệnh viện.

Bọn họ qua mặt được đám bảo tiêu, trên đường Vân Tùng còn đổi xe liên tục, khiến hacker động chạm một ít để không ai tra được lộ trình.

Kỷ Nhiên được an toàn đưa đến khu nghĩ dưỡng này, Vân Tùng nói tuần sau có thể quay về Vân Lai quốc.

Chỉ cần rời khỏi Long Tê, Dạ Lăng Hàn có một tay che trời cũng không vươn được đến tận Vân Lai.

Kỷ Nhiên ngồi ở trong nhà đang đọc một quyển sách.

Vân Tùng trở về, đi đến bên cạnh Kỷ Nhiên: "Thiếu gia, mọi việc diễn ra rất thuận lợi, qua hai ngày nữa chúng ta có thể trở về nước."

Kỷ Nhiên thả sách xuống, ngước mắt nhìn ông, nở một nụ cười: "Chú Vân, vất vả cho chú rồi!"

"Kỷ Nhiên, cháu đừng khách sáo như vậy!" Vân Tùng cảm khái nói: "Cháu có thể quay về là rất tốt rồi! Về đến nhà là không còn ai dám đối xử tệ với cháu nữa."

"Dạ Lăng Hàn không có động tĩnh gì ạ?"

Kỷ Nhiên ngưng trọng nói: "Chú Vân, Dạ Lăng Hàn là người cố chấp điên cuồng. Cháu sợ hắn sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy."

"Cháu cứ yên tâm! Ta đã tìm được một thi thể rất giống với cháu, Dạ Lăng Hàn không thể phân biệt được."

Vân Tùng nói: "Bệnh viện với Cục Công An ta đã sắp xếp đâu vào đấy, có kiểm tra DNA cũng không sợ bị phát hiện. Dạ Lăng Hàn không biết cháu không phải con của Kỷ Tông Quốc với Lý Tuệ Trân, chỉ cần xét nghiệm xong chắc chắn hắn sẽ cho rằng cháu đã chết."

Kỷ Nhiên nhẹ nhàng thở ra.

Cậu nhìn chân trời phía xa, cảm thấy tự do thật sự quá tốt!

Trước khi rời đi, Vân Tùng chuẩn bị tất cả thỏa đáng, xác nhận rằng Dạ Lăng Hàn không gì khả nghi, đoàn người bắt đầu đi về hướng Vân Lai quốc.

Vân Lai quốc với Long Tê đại lục cách nhau khoảng biển.

Thuyền đã được chuẩn bị sẵn sàng.

Lúc chạng vạng, ba chiếc xe đi ra khỏi khu nghĩ dưỡng, hoà vào làn đường.

Kỷ Nhiên ngồi trên chiếc xe thứ hai, bên cạnh cậu có một bảo tiêu.

Vân Tùng ngồi ở ghế phụ.

Hai chiếc xe trước sau đều có bảo tiêu xem xét tình hình trên đường.

Thời tiết hôm nay rất tốt, hoàng hôn nhuộm đỏ rực bầu trời, cảnh ở ngoại thành thật sự rất bắt mắt.

Kỷ Nhiên nhòm qua cửa sổ, nhìn hoa cỏ đang dần bị cậu bỏ lại sau phía sau.

Lúc Vân Tùng hơi nghiêng đầu nhìn qua thấy Kỷ Nhiên đang mỉm cười.

"Thiếu gia, cháu từng đến Vân Lai quốc bao giờ chưa?"

"Chưa từng ạ!" Tâm trạng của Kỷ Nhiên rất tốt, khó tránh khỏi nhiều lời vài câu: "Lúc còn đang đi học rất ít ra ngoài, chỉ có dịp đến H quốc một lần thôi ạ."

"Bốn mùa ở Vân Lai quốc đều như mùa xuân, cảnh sắc cực kì đẹp."

Vân Tùng mỉm cười nói: "Toà nhà của Vân gia rất cổ kính, có một trăm năm lịch sử. Tuy có sửa một chút bên trong nhưng vẫn giữ được hình thái cổ kính, quanh nhà được chạm trổ điêu khắc cực kì tinh xảo. Ta nghĩ nhất định cháu sẽ rất thích nó."

Kỷ Nhiên rất thích các đồ vật cổ xưa, nghe thấy Vân Tùng nói như vậy thì rất hứng thú hỏi: "Chú Vân, chú nói thêm về Vân gia đi ạ."

Vân Tùng nói rất nhiều chuyện liên quan đến về căn nhà cho Kỷ Nhiên, sau đó lại kể về Vân Lang với Sở Giao.

Sở Giao là vợ của Vân Lang, là mẹ ruột của Kỷ Nhiên.

Sở Giao có một người em gái—— Sở Nhuế, bà là phu nhân của tổng thống đương nhiệm ở Vân Lai quốc.

Kỷ Nhiên không thể nghĩ tới bản thân lại có một người dì có thân thế khủng như vậy.

Vân Tùng nói: "Thiếu gia, nếu Nhuế phu nhân biết cháu đã quay về nhất định sẽ rất vui vẻ. Nhiều năm như vậy bà ấy vẫn luôn nhớ đến sự việc năm đó. Lần này trở về...."

Rầm!

Một tiếng vang lớn đánh gãy lời của Vân Tùng.

Kỷ Nhiên chưa kịp hồi phục tinh thần đã ngã chúi về phía trước.

Tài xế ra sức dẫm chân ga.

Nếu không phải có dây đai an toàn Kỷ Nhiên đã đụng phải ghế đằng trước rồi.

Vân Tùng chưa kịp để ý tình hình đã quan tâm đến Kỷ Nhiên: "Thiếu gia, cháu không sao chứ?"

Kỷ Nhiên lắc đầu: "Cháu không sao."

Cậu nhìn về chiếc xe phía trước bị một chiếc xe màu đen khác đâm phải

Vân Tùng cũng thấy, ông nhanh chóng nói: "Bảo vệ cậu chủ!"

Một chiếc xe màu đen bất thình lình xuất hiện đập vỡ không khí yên bình.

Bảo tiêu rút súng, bảo vệ Kỷ Nhiên.

Vân Tùng dùng tai nghe nói với tài xế xe trước: "Cho người xuống nhìn xem!"

Đang ở trên quốc lộ mỗi xe một hướng, chiếc xe phía trước đột nhiên đụng vào như thế thật sự rất lạ.

Nếu chỉ là tai nạn xe cộ bình thường, Vân Tùng sẽ không để lộ mặt.

Tài xế xuống xe nhìn xem, nói với người đó cái gì đó.

Khoảng cách có hơi xa, Kỷ Nhiên không nghe được.

Vân Tùng dùng tai nghe nghe, thật sự là sự cố, đang tranh luận muốn bồi thường.

Vân Tùng nói với tài xế: "Không cần dây dưa lâu, mau rời khỏi đây!"

Tài xế nói với đối phương vài câu, nói là không cần phải bồi thường.

Tài xế quay trở lại trong xe, chuẩn bị khởi động ô tô.

Đối phương cũng quay lại xe.

Nhưng tài xế mới vừa khởi động ô tô, xe của đối phương đột nhiên đâm về phía của anh.

Rầm!

Chiếc xe bị đụng lùi về một phía, tài xế với bảo tiêu bị vây trong xe không ra được.

Chiếc xe kia phóng về hướng xe của Kỷ Nhiên, chỉ còn chút nữa thôi là đâm phải xe của cậu.

Vân Tùng vội hét lên: "Lùi về phía sau! Lùi về phía sau!"

Tài xế đổi hướng!

Chiếc xe màu đen như điên lao tới.

Cùng lúc đó, lại có thêm mấy chiếc xe màu đen đến gần, lấp kín con đường phía trước với đường lui.

Xe của Kỷ Nhiên bị vây quanh.

Nhìn một loạt ô tô màu đen, tâm trạng của Kỷ Nhiên dần trùng xuống.

Cậu biết, Dạ Lăng Hàn đã tìm thấy cậu!

Dạ Lăng Hàn đi ra từ trong một chiếc xe màu đen, chậm rãi đi về phía cậu.

Kỷ Nhiên ngồi trong xe, nhìn người đàn ông đang tới gần bỗng cảm thấy xung quanh tối đi rất nhiều.

Cậu quay đầu lại, nhìn về phía Vân Tùng: "Chú Vân, tạm thời cháu không thể cùng chú quay trở về Vân Lai rồi."

Vân Tùng siết chặt nắm tay, đáy mắt lộ ra giận dữ: "Thiếu gia, nhất định hôm nay ta sẽ đưa cháu về."

Kỷ Nhiên giữ lấy bả vai Vân Tùng, lắc đầu với ông.

Cậu rũ mắt mỉm cười, nụ cười giống như cây tùng không bị quật ngã chỉ bởi gió tuyết.

"Cháu trở về kiểu này, chẳng phải chạy trối chết về hay sao. Vừa khổ sở vừa khó coi. Đường đường là thiếu gia Vân gia, lại mang cái tiếng bị truy bắt quay về nhà? Sao có thể như thế được ạ?"

"Thiếu gia!" Vân Tùng bất an gọi cậu.

"Chú Vân, sau khi cháu xuống xe, mọi người hãy nghĩ cách rời đi! Đừng để Dạ Lăng Hàn tra được thân phận của cháu, đây là việc duy nhất nhờ chú làm. Trong bụng cháu có con của Dạ Lăng Hàn, hắn có phát điên cũng sẽ không động tay chân với cháu đâu ạ."

Tay Kỷ Nhiên đặt trên cửa xe, tăng thêm ngữ khí: "Chú Vân, lần này là đến quá vội vàng, không có chuẩn bị kĩ lưỡng. Nhưng cháu tin rằng, lần sau nhất định cháu có thể trở về nhà cùng với chú."

Kỷ Nhiên xuống xe, Vân Tùng nhìn bóng lưng kiên quyết của cậu, siết chặt nắm tay.

Bảo tiêu nói: "Vân tiên sinh, làm sao bây giờ?"

"Giờ chúng ta vẫn còn ở địa bàn của Dạ Lăng Hàn, không có cách nào chống lại hắn." Vân Tùng cắn răng: "Đi trước đã! Lại tìm cách khác đưa thiếu gia về."

Sau khi Kỷ Nhiên xuống xe liền đi về phía Dạ Lăng Hàn.

Cậu đứng trước mặt Dạ Lăng Hàn, đón nhận ánh mắt rét lạnh của hắn.

Dạ Lăng Hàn hơi mỉm cười, nụ cười mang theo hàn ý: "Nhiên Nhiên, em cũng nghịch ngợm quá! Tại sao lại chạy đến tận đây chơi?"

Kỷ Nhiên nhìn qua rất nhiều nụ cười của Dạ Lăng Hàn, nhưng nụ cười hôm nay là đáng sợ nhất.

Cậu biết, lần này cậu đã triệt triệt để để chọc giận Dạ Lăng Hàn.

Cũng may trong bụng cậu có em bé, ít ra Dạ Lăng Hàn cũng sẽ không ra tay với cậu.

Nhưng mà, Kỷ Nhiên thật sự đã xem nhẹ sự tàn nhẫn của Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn đối với ai cũng tàn nhẫn! Cho dù là hắn thích Kỷ Nhiên đi chăng nữa!

Ngón tay hắn xoa nắn gương mặt xinh đẹp của Kỷ Nhiên, biểu cảm ở đuôi mắt khiến người ta bất an.

"Nhiên Nhiên, lời của tôi em quên hết rồi hay sao? Tôi đã nói rồi, em còn chạy nữa tôi đánh gãy chân em."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play