Nghe thấy Dạ Lăng Hàn hỏi đến vấn đề này, trái tim Kỷ Nhiên đập thình thịch.

Theo bản năng Kỷ Nhiên nhìn về phía viện trưởng, ngón tay vì khẩn trương mà cuộn tròn lại.

Viện trưởng đưa báo cáo kiểm tra cho Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, cậu xem qua đi."

Dạ Lăng Hàn nhận giấy, lật vài tờ, lông mày nhíu chặt.

Hắn liếc mắt nhìn về phía Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên lập tức hoảng hốt ngoảnh mặt đi không dám nhìn với hắn.

"Báo cáo này là sao? Chẳng lẽ không phải mang thai?"

Dạ Lăng Hàn nói xong khiến Kỷ Nhiên ngạc nhiên không thôi.

Kết ấn trên cổ tay cậu đã đổi màu, cậu hẳn là đang mang thai chứ?

Sao bệnh viện lại không kiểm tra ra?

Chẳng lẽ thuốc của Thịnh Duy Thanh đưa có khả năng che giấu mang thai?

Trong đầu Kỷ Nhiên hỗn loạn, trong lòng Dạ Lăng Hàn lộn xộn, biểu cảm của hai người khó coi.

Kỷ Nhiên còn chưa có lấy lại tinh thần, viện trưởng lại nói ra một câu như sấm rền, khiến Kỷ Nhiên há hốc mồm.

"Dạ thiếu, có một chuyện tôi bắt buộc phải nói với cậu và Kỷ thiếu, cậu Kỷ đây không có khả năng sinh sản."

Trong đầu Kỷ Nhiên ong một tiếng, cả người cứng đờ.

"Không thể sinh con?" Mặt mày của Dạ Lăng Hàn lãnh xuống âm độ, khiến người ta sợ hãi.

"Đúng vậy, không thể sinh được." Ngữ khí của viện trưởng cực kì nghiêm trọng: "Kỷ thiếu không phải Omega chân chính, chỉ là thông qua thuốc để thay đổi thể chất. Cơ thể cậu ấy không có buồng trứng, đương nhiên sẽ không có khả năng mang thai"

"Vớ vẩn!" Dạ Lăng Hàn phẫn nộ hét.

Khuôn mặt hắn xanh mét, túm cổ áo viện trưởng kéo đến trước mặt: "Kiểm tra em ấy một lần nữa cho tôi!"

"Dạ thiếu, đây là bệnh viện chuyên, tuyệt đối không khám sai. Hơn nữa đây chỉ là kiểm tra bình thường, không có khả năng nhầm lẫn."

Dạ Lăng Hàn biết rõ, bệnh viện không thể đưa kết quả sai. Chỉ là hắn không thể chấp nhận kết quả như vậy.

Hắn vẫn luôn muốn khiến Kỷ Nhiên sinh con cho hắn, càng không tiếc hết thảy để có thể khiến cậu biến thành Omega.

Hiện tại đã biến thành Omega, nhưng lại không thể mang thai.

Nắm tay của Dạ Lăng Hàn siết thành nắm đấm, hắn cảm thấy tất cả những gì hắn làm thật sự quá buồn cười.

Không khí trong phòng ngưng trọng khó thở.

Lúc đi ra khỏi bệnh viện, Dạ Lăng Hàn vẫn không nói gì.

Tâm Kỷ Nhiên loạn cào cào, trong đầu quanh quẩn câu nói "không thể mang thai" kia của viện trưởng.

Nếu cậu không thể mang thai, tại sao kết ấn lại chuyển màu đỏ?

Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên vào lòng: "Nhiên Nhiên, em đừng sợ. Em nhất định có thể mang thai! Trong nước không được thì ra nước ngoài, tôi không tin em không thể biến thành một Omega thực thụ!"

Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn hoảng loạn.

Dạ Lăng Hàn chẳng qua muốn cậu sinh con cho hắn thôi, không phải tình yêu, chỉ là do tính chiếm hữu quấy phá.

Kỷ Nhiên mặt không cảm xúc mặc Dạ Lăng Hàn ôm.

Xe ô tô hoà vào làn đường, càng đi càng xa.

Sau khi tiễn Dạ Lăng Hàn đi, viện trưởng đẩy cửa đi vào một căn phòng.

Một người đàn ông ngồi trong đó, tầm gần năm mươi tuổi.

Viện trưởng đến gần người đàn ông nọ, cung kính nói: "Vân tiên sinh, tất cả đều đã thu xếp ổn thoả."

Vân Tùng hỏi: "Việc này có khiến Dạ Lăng Hàn nghi ngờ không?"

"Không có" Viện trưởng nói: "Nhưng có thể cậu ấy sẽ đưa Kỷ thiếu đến bệnh viện khác kiểm tra."

"Mặc kệ cậu ta có kiểm tra như nào đi nữa, kết quả cũng như nhau thôi."

Ngữ khí của Vân Tùng chắc chắn: "Cậu ta chắc chắn sẽ không tra được cái gì."

"Vân tiên sinh, tuy rằng hiện giờ Dạ Lăng Hàn không tra được gì cả nhưng cũng sẽ không lừa được lâu." Viện trưởng lo lắng nói: "Chờ thêm hai ba tháng nữa bụng của Kỷ thiếu to hơn, việc mang thai sẽ bị bại lộ."

"Không đến hai ba tháng, tôi sẽ đưa cậu ấy về Vân gia."

Vân Tùng nói: "Liên hệ đến các bệnh viện lớn, khiến cho bọn họ không được để lộ tin tức Kỷ thiếu mang thai."

"Tôi sẽ làm ngay."

Sau khi ông nói xong lại có chút lo lắng: "Vân tiên sinh, trong nhà đang hơi loạn. Nếu để Kỷ thiếu về ngay lúc này không hợp lý lắm, hơn nữa cậu ấy còn đang mang thai, trở về đối mặt với những rắc rối đó sẽ ảnh hưởng đến thân thể cậu ấy."

"Việc trong nhà tôi sẽ nhanh chóng giải quyết, đại khái tầm hai ba tháng là có thể xử lí sạch sẽ những người đó."

Vân Tùng trầm giọng nói: "Sẽ không có ai có thể uy hiếp đến thiếu gia."

Viện trưởng thả lỏng: "Vậy Kỷ thiếu bên này tôi sẽ chú ý tin tức."

"Ông an bài một vài người bảo vệ thằng bé. Nhưng nhất định phải âm thầm thôi."

Vân Tùng siết chặt tay: "Không cần kinh động đến đám người kia, nếu không Kỷ Nhiên sẽ gặp nguy hiểm."

Vân gia là gia tộc lớn nhất nước Vân Lai, ở nước Vân Lai một tay che trời.

Vân Lai quốc rất gần với đại lục Long Tê, hai nước chỉ cách nhau một con sông.

22 năm trước, thiếu phu nhân hạ sinh một tiểu thiếu gia. Người trong Vân gia cực kì vui vẻ, đầy tháng của thiếu gia đã mở một buổi tiệc lớn.

Nhưng trong buổi tiệc đêm đó, tiểu thiếu gia đột nhiên mất tích.

Thiếu phu nhân nhớ thương con trai, bệnh đến không dậy nổi.

Vân gia phái rất nhiều người đi tìm tiểu thiếu gia nhưng vẫn không thể tìm được.

Thiếu phu nhân nhớ thương thành bệnh mãi không khá hơn, một năm sau đã qua đời.

Gia chủ Vân gia— Vân Lang đã sắp xếp thân cận của mình — Vân Tùng đi tìm con trai nhỏ, một lần tìm này mất tới 20 năm.

Hai năm trước, Vân Tùng nhận được tin tức nói Kỷ Nhiên nhà họ Kỷ ở thủ đô rất có thể là thiếu gia Vân gia bị mất thích — Vân Dật.

Vân Tùng vội vàng đi đến thủ đô, ở trong tối quan sát Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên lớn lên quả thật rất giống phu nhân, Vân Tùng cho người kiểm tra DNA, quả thật Kỷ Nhiên chính là Vân Dật.

Lúc Vân Tùng chuẩn bị đi gặp Kỷ Nhiên, Vân Lai quốc báo tin đến, Vân Lang bị ám sát, hiện đang trên bờ vực sinh tử.

Vân Tùng lập tức về nước, nhưng chỉ kịp tới gặp mặt lần cuối.

Trước khi chết Vân Lang có dặn dò, các chi thứ của Vân gia vẫn luôn không an phận, luôn muốn tranh quyền, hiện tại đừng đưa Vân Dật về đây.

Khi nào Vân gia yên ổn hẵng đưa cậu trở về.

Thân là một người ba, Vân Lang để lại cho con trai một mạnh đất lớn.

Sau khi Vân Lang mất, Vân Tùng dựa theo di chúc bắt đầu tiêu diệt thành phần bất hảo.

Nhưng Vân gia rắc rối phức tạp, có không ít mối quan hệ có lợi và hại dây dưa với nhau.

Vân Tùng suy cho cùng chỉ là người ngoài, rất nhiều việc xử lí khó khăn.

Xử lí xong đã mất tận hai năm.

Tình hình Vân gia ổn định hơn, Vân Tùng mới dành thời gian quay lại thủ đô.

Lần này quay lại, ông không thể ngờ rằng Kỷ Nhiên bị Dạ Lăng Hàn ép mang thai.

Vì để bảo vệ Kỷ Nhiên, Vân Tùng mới giấu nhẹm tin cậu mang thai xuống.

Chỉ là bây giờ Vân Tùng không có khả năng đưa Kỷ Nhiên trở lại Vân gia, chỉ đành tính toán thời gian để cậu tạm thời ở lại đây.

Nếu lúc này Kỷ Nhiên trở về Vân gia, những người kia chắc chắn không bỏ qua cho cậu.

Nói không chừng, kết cục sẽ giống với Vân Lang.

*

Mấy ngày sau, Dạ Lăng Hàn như bị ma nhập, kéo Kỷ Nhiên đi tất cả các bệnh viện khác kiểm tra.

Nhưng kết quả đều như nhau, Kỷ Nhiên không thể mang thai.

Đi từ trong bệnh viện ra, sắc mặt của Dạ Lăng Hàn đặc biệt khó coi.

Bọn họ đã đi hơn mười cái bệnh viện rồi.

Dạ Lăng Hàn thất thểu đi trước, Kỷ Nhiên đi theo phía sau.

Đi được vài bước, Dạ Lăng Hàn đột nhiên dừng lại, đấm mạnh vào gốc cây bên cạnh.

Thân cây rung động, lá cây rơi xuống, khuôn mặt Dạ Lăng Hàn như quỷ Tu La.

Lúc Kỷ Nhiên đi đến, Dạ Lăng Hàn ghì cậu trên cây, nhìn cậu chằm chằm nói: "Em thật là vô dụng, đến con cũng không sinh được!"

Mặt Kỷ Nhiên vô biểu tình nhìn hắn không nói gì.

Có thể sinh con hay không cậu là người rõ ràng nhất.

Ngày hôm qua cậu đã trộm thử thai, kết quả đúng là cậu đang mang thai.

Nhưng mỗi bệnh viện cậu đến đều nói cậu không thể mang thai khiến cậu mê mang không hiểu.

Sau đó cậu biết, nhất định là có người giở trò sau lưng. Còn là ai thì cậu không rõ.

Dạ Lăng Hàn thả Kỷ Nhiên ra, đi nhanh về phía ô tô.

Kỷ Nhiên vừa lên xe thì nghe thấy Dạ Lăng Hàn nói với tài xế: "Đến cục Dân Chính."

Trong lòng Kỷ Nhiên giật mình, môi mỏng mím chặt.

Cậu biết Dạ Lăng Hàn đến cục Dân Chính làm gì, hẳn là muốn ly hôn với cậu.

"Kỷ Nhiên, em không thể mang thai, hai ta ở bên nhau cũng chẳng có kết quả gì. Không bằng sớm ly hôn một chút."

Dạ Lăng Hàn đã nghĩ kĩ, không thể cứ tiếp tục lãng phí thời gian trên người Kỷ Nhiên như vậy được.

Nếu cậu không thể sinh, chi bằng ly hôn sớm một chút.

Như vậy có thế cho người nhà Cam gia một sự công bằng.

Trong lời nói của Dạ Lăng Hàn không có bất cứ khác thường gì: "Cam Duệ mang thai, tôi phải kết hôn với cậu ta."

Kỷ Nhiên chẳng nói gì, đi theo hắn đến cục Dân Chính.

Bọn họ kết hôn còn không đến hai mươi ngày đã đi làm thủ tục ly hôn.

Quá trình ly hôn rất thuận lợi, chỉ hơn mười phút sau đã cầm trên tay hai tờ giấy ly hôn.

Đi ra khỏi cục Dân Chính, Kỷ Nhiên nói: "Chúng ta đã ly hôn, sau này không hẹn gặp lại."

"Em dọn về biệt thự ở đi, có thời gian tôi sẽ đến gặp em."

Dạ Lăng Hàn nói xong khiến Kỷ Nhiên không thể tin nổi mà trợn tròn mắt: "Anh nói gì cơ!"

"Tuy chúng ta ly hôn nhưng quan hệ vẫn như trước đây."

Dạ Lăng Hàn nói như thể chuyện đương nhiên: "Giờ em quay về đấy đợi tôi, tôi xử lí xong xuôi việc với Cam Duệ sẽ quay về tìm em."

"Dạ Lăng Hàn, tôi và anh đã ly hôn!"

Kỷ Nhiên cầm hai tờ giấy ly hôn gằn từng chữ một: "Nếu anh còn là đàn ông thì đừng có dây dưa không rõ với tôi. Cam Duệ đang mang thai, anh kết hôn với cậu ta đi, chúng ta đường ai nấy đi."

Dạ Lăng Hàn nhìn chằm chằm vào mắt Kỷ Nhiên, cười lạnh: "Tôi sẽ không để em đi đâu hết! Thành thật một chút không đừng trách tôi giam em lại!"

Tay Kỷ Nhiên siết thành nắm đấm, khuôn mặt phủ kín sương lạnh: "Dạ Lăng Hàn, anh vẫn còn là con người hay sao?"

Chát!

Dạ Lăng Hàn giơ tay tát lên mặt của Kỷ Nhiên.

Hắn đem tất cả tức giận kìm nén trong bệnh viện về trút hết lên Kỷ Nhiên: "Em có tư cách gì mà nói tôi? Nếu như em cố gắng một chút mà biến thành Omega, việc sẽ không đi đến nước này. Tôi kết hôn với em, phí bao công sức làm nhiều chuyện đến như vậy. Nhưng em thì sao? Đến con còn không biết sinh!"

Mặt của Kỷ Nhiên bị đánh nghiêng về một bên, cậu rũ đầu không kêu lên một tiếng.

Số lần đau lòng quá nhiều sẽ chẳng còn thấy đau nữa!

Cứ thế mà bị giam cầm lại.

Dạ Lăng Hàn cầm giấy ly hôn ném lên trên bàn phòng khách, nhìn Dạ Vân Bình nói: "Ba, con đã ly hôn với Kỷ Nhiên."

Dạ Vân Bình cầm giấy nhìn qua, phát hiện đúng là giấy ly hôn.

"Sao tự nhiên nghĩ thông rồi?"

Dạ Lăng Hàn trầm giọng: "Kỷ Nhiên không thể sinh con."

Tin tức này khiến Dạ Vân Bình rất cao hứng nhưng sắc mặt của Dạ Lăng Hàn lại rất khó coi.

Buổi tối hôm nay Dạ Lăng Hàn uống rất nhiều rượu.

Sau khi nốc hai bình vang đỏ, hắn lái xe như bay về biệt thự.

Kỷ Nhiên vừa mới nôn thốc nôn tháo trong nhà vệ sinh xong cửa phòng đã bị đá văng, thấy Dạ Lăng Hàn mặt đen sì đứng ở cửa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play