Ngày trước phát tình, Kỷ Nhiên đều dùng ý chí chống lại cơn nóng.

Hiện tại cậu đã hoàn toàn bị dục vọng khống chế, thân thể đòi hỏi kêu gào.

Đặc biệt là khi Dạ Lăng Hàn ôm cậu, tin tức tố trên người nam nhân khiến cậu điên cuồng không thôi.

Kỷ Nhiên đã hoàn toàn mất lý trí, lúc Dạ Lăng Hàn đặt cậu lên giường, Kỷ Nhiên đã nhào tới quấn quít lấy hắn.

Cậu như một ngọn lửa, mà Dạ Lăng Hàn chính là một khối băng giúp cậu thoải mái.

Sà vào cơ thể rắn chắc của người đàn ông, Kỷ Nhiên thoải mái đến híp mắt lại.

Đôi mắt mê ly óng ánh nước khiến Dạ Lăng Hàn khó thở, cúi đầu hôn lên môi của Kỷ Nhiên.

"Bây giờ, em không còn chỗ trốn nữa đâu."

Lời nói bá đạo của hắn khiến Kỷ Nhiên tỉnh táo trong nháy mắt.

Cậu nỗ lực kéo lại một chút ý chí, nhìn kĩ người trước mặt.

Là Dạ Lăng Hàn!

Kỷ Nhiên cả người cứng đờ, dùng sức đem đẩy hắn ra: "Không!"

Hắn không muốn bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu!

Nếu bị đánh dấu, cả đời này cũng không thể rời khỏi hắn.

Sức lực không biết từ đâu ra, Kỷ Nhiên đấy được Dạ Lăng Hàn, bò khỏi giường.

Nhưng chẳng được bao lâu, chân đã mềm nhũn, bước còn chẳng xong.

Dạ Lăng Hàn chẳng mất chút sức ôm Kỷ Nhiên dậy, đè lên tường.

"Còn muốn chạy?"

Dạ Lăng Hàn nhìn thấy rõ kháng cự trong mắt Kỷ Nhiên, ánh mắt trở nên lạnh lẽo: "Ghét tôi đến như vậy sao? Em không muốn để tôi đánh dấu sao?"

"Không muốn!" Mặc dù ý thức của Kỷ Nhiên rất mơ hồ, nhưng trong đầu chỉ có một ý niệm ở vờn quanh, cậu lớn giọng nói: "Tôi không muốn anh đánh dấu tôi! Tôi ghê tởm anh! Chán ghét anh!"

Đôi mắt Dạ Lăng Hàn nhen nhóm lửa giận, đốt sạch lý trí của hắn.

Hắn xé tung quần áo của Kỷ Nhiên: "Em có tư cách gì mà chán ghét tôi? Ghê tởm tôi? Tôi bằng lòng đánh dấu em, chính là đang ban ơn cho em đấy!"

"Buông tay ra!" Kỷ Nhiên muốn hất tay Dạ Lăng Hàn ra, nhưng tay hắn giống như kìm sắt, căn bản không thể gỡ.

Kỷ Nhiên bị chọc giận, đôi mắt ửng hồng, lại đá hắn cái nữa.

Cả người Dạ Lăng Hàn như bọc tường đồng vách sắt, tay chân Kỷ Nhiên đánh lên chẳng hề hấn gì đến hắn, ngược lại còn khiến bản thân đau thêm.

Bị Kỷ Nhiên ầm ĩ làm phiền, Dạ Lăng Hàn dứt khoát cầm cổ tay cậu túm chặt lại: "Em nháo chưa đủ sao?"

"Em kết hôn với tôi thì phải để tôi đánh dấu!"

Dạ Lăng Hàn bị Kỷ Nhiên nháo đến bực bội, hắn vòng tay khoá chặt tay cậu, mặc kệ cậu giãy giụa cúi xuống hôn cậu.

"Tôi muốn ly hôn với anh!"

"Em dám!"

Hắn ném Kỷ Nhiên lên giường, mặc cậu phản kháng bắt đầu đâm vào.

Mắt Kỷ Nhiên mở lớn, trong mắt toàn là tuyệt vọng.

Cậu đã giãy giụa, đã phản kháng, nhưng vẫn không thay đổi được gì.

Nhất định phải làm được, Dạ Lăng Hàn muốn hôm nay nhất định phải đánh dấu Kỷ Nhiên!

Một dòng nhiệt chảy vào trong cơ thể, Kỷ Nhiên như bị điện giật, không khống chế nổi run lên.

Đồng thời cảm giác kì diệu đó bắt đầu lan trong cơ thể, là một cảm giác cực lạ chưa bao giờ có.

Nhưng cảm giác kì diệu này đối với Kỷ Nhiên không phải sung sướng, mà là tận cùng của tuyệt vọng.

Dạ Lăng Hàn tiến gần đến người Kỷ Nhiên, giữ bàn tay cậu, lật cổ tay của Kỷ Nhiên lên.

Nhìn vết cắn nơi tuyến thể màu xanh trên cổ tay trắng nõn của Kỷ Nhiên, trong lòng Dạ Lăng Hàn cực kì khoái chí.

Từ giờ trở đi, Kỷ Nhiên chân chân chính chính là của hắn.

Chỉ có hắn nói không cần Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên mới có thể rời đi.

Không còn có người nào có thể động vào Kỷ Nhiên, Kỷ Nhiên cũng chẳng thể đi đánh dấu bất kì đứa nào khi không phát tình cả.

Thoả mãn cười, Dạ Lăng Hàn ôm Kỷ Nhiên cực chặt.

Kỷ Nhiên giãy giụa, nhưng Dạ Lăng Hàn quấn giữ chặt tay chân cậu, không cho cậu nhúc nhích.

"Còn nháo cái gì?"

Dạ Lăng Hàn cúi đầu hôn má cậu: "Ngoan ngoãn, nếu không tôi sẽ trói em lại đấy!"

"Cút!"

Nếu trong tầm tay có dao, Kỷ Nhiên thật muốn đâm cho hắn một nhát, là đâm thẳng vào ngực hắn đấy!

"Miệng lưỡi sắc bén!"

Dạ Lăng Hàn giữ cằm Kỷ Nhiên, ép cậu quay đầu: "Tôi thấy em vẫn còn khoẻ lắm, làm thêm lần nữa nhé? Hôm nay là ngày phát tình của em, là thời gian tốt nhất để thụ thai, chúng ta làm thêm vài lần nữa, như vậy em có thể mang thai rồi."

Kỷ Nhiên giãy giụa lợi hại hơn: "Buông ra! Tôi sẽ không sinh con cho anh!"

"Việc này không phải do em quyết định!"

Dạ Lăng Hàn lại sấn tới, bắt đầu trận làm tình mới.

Đến tận chiều hôm sau cửa phòng ngủ mới được mở ra, Dạ Lăng Hàn vẻ mặt ăn no bước ra.

Trái ngược với biểu tình thanh thản của hắn, Đoạn Dịch Chân bà Cam Duệ dưới tầng sốt ruột không thôi.

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn cuối cùng cùng chịu ra ngoài, Đoạn Dịch Chân khiển trách hắn: "Còn biết đường dậy! Ta còn tưởng con chết mê chết mệt trong đấy, đem việc trong nhà với công ty quẳng ra sau đầu rồi!"

"Hai ngày này thân thể của Nhiên Nhiên không tốt, con phải chăm sóc em ấy."

Dạ Lăng Hàn đi vào phòng bếp, dặn người hầu chuẩn bị đồ ăn với thuốc mỡ.

Hôm qua hắn làm có hơi mạnh, khiến Kỷ Nhiên bị thương.

Không nặng lắm, nhưng sợ Kỷ Nhiên lại dỗi hắn rồi sinh sự.

Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn cẩn thận quan tâm Kỷ Nhiên, Cam Duệ hoảng sợ, cậu ta đảo mắt một cái, nhỏ giọng nói với Đoạn Dịch Chân: "Bác gái, chiều nay có lịch hẹn khám, cũng sắp đến giờ rồi, cháu lên tầng thu dọn đồ một chút."

"Từ từ đã." Đoạn Dịch Chân nắm tay Cam Duệ nói: "Để A Hàn đưa con đi."

"Không cần đâu ạ!" Cam Duệ ngoài miệng nói không cần, nhưng mắt vẫn dè dặt nhìn Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu có việc! Cháu tự đi là được."

"Sao có thể!" Đoạn Dịch Chân nói: "Con mang thai lâu như vậy, nó cũng không đưa con đi lần nào, lần này nhất định phải đi."

"A Hàn, con đưa Tiểu Duệ đi kiểm tra thai nhi đi." Đoạn Dịch Chân trầm mặt: "Đừng có chỉ lo Kỷ Nhiên, đừng quên, trong bụng của Tiểu Duệ là đứa nhỏ của con đấy! Con đối xử tốt với Tiểu Duệ một chút đi!"

"Không rảnh."

Dạ Lăng Hàn không thèm liếc Cam Duệ, cầm thuốc người hầu đưa, xoay người đi lên tầng.

Vừa đi đến giữa cầu thang liền gặp Dạ Vân Bình.

Sau khi biết Dạ Lăng Hàn đã đánh dấu Kỷ Nhiên, ông ta chỉ cảm thấy Dạ Lăng Hàn đối xử với Kỷ Nhiên quá tốt.

Nếu tiếp tục mặc kệ Dạ Lăng Hàn bảo vệ Kỷ Nhiên như vậy....

"Ba!" Dạ Lăng Hàn chào hỏi qua loa, chuẩn bị đi qua Dạ Vân Bình.

"Đứng lại!" Dạ Vân Bình quát lớn: "Mau thay quần áo đưa Tiểu Duệ đi khám!"

"Ba! Kỷ Nhiên bị thương rất nặng, cần con chăm sóc!"

"Có người hầu chăm sóc nó!"

"Người hầu sẽ để ý đến em ấy sao?"

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn nổi lên một tầng băng, khiến mặt hắn âm trầm: "Ba, con biết ba và mẹ không thích em ấy, nhưng con với Kỷ Nhiên đã kết hôn, Kỷ Nhiên trên danh nghĩa là vợ của con. Hai người muốn dạy quy củ cho em ấy, hình như không biết điểm dừng. Có cần thiết phải dạy đến gần chết như thế không?"

Dạ Vân Bình giận tím mặt: "Anh đang trách tội?"

"Nếu lần này Kỷ Nhiên đang phát tình bị lũ chó má kia làm nhục, con sẽ không chỉ nói vài câu đơn giản như vậy đâu."

"Mày còn muốn sao nữa? Giết ta, giết mẹ mày?"

"Sẽ không như ba nới đâu, nhưng, cũng sẽ chẳng đơn giản như vậy."

"Anh quả thật muốn lên trời rồi! Vì một tên hạ tiện như vậy, mà dám nói chuyện hỗn xược với cha mẹ!"

Sắc mặt của Dạ Vân Bình xanh mét, tức giận đến cả người phát run.

Dạ Lăng Hàn vỗ bờ vai của ông ta: "Ba, chú ý thân thể, đừng nóng giận! Đã về hưu thì nên an an tĩnh tĩnh mà hưởng thụ, không cần phải tức giận. Chờ đến khi Kỷ Nhiên sinh cháu cho ba, ba mẹ liền ở nhà mà chăm cháu. Việc của con và Kỷ Nhiên, không cần hai người nhọc lòng."

Dạ Vân Bình đối diện với đôi mắt âm trầm của Dạ Lăng Hàn, cả người chấn động.

Ngay lúc này, ông ta đột nhiên phát hiện, Dạ Lăng Hàn đã không phải đứa trẻ chịu sự khống chế của ông ta như trước kia nữa, bất tri bất giác đã trở thành người lạnh lùng quyết đoán.

Khí thế của Dạ Vân Bình lập tức giảm đi: "Anh lớn rồi, cánh cũng đã cứng! Ta không quản được anh!"

"Ba, ba đừng nói như vậy. Chúng ta là người một nhà. Chuyện khác không nói, riêng chuyện của Kỷ Nhiên, con tự quyết định!"

Dạ Lăng Hàn đứng trên cầu thang nhìn Cam Duệ đang ngồi trong phòng khách, lời nói mang theo cảnh cáo hết sức rõ ràng: "Cam Duệ, cậu hẳn là biết tính tình tôi không tốt, tốt nhất đừng có giở thủ đoạn thêm một lần nào nữa, nếu không đừng trách tôi không nhẹ tay."

Cam Duệ như bị sét đánh, sắc mặt trắng bệch.

Lời này của hắn là có ý gì? Có phải anh ta biết việc mình phái bảo tiêu đến lúc Kỷ Nhiên phát tình?

"Dạ thiếu, tôi......"

Cam Duệ muốn giải thích, nhưng Dạ Lăng Hàn chẳng rảnh nghe, đi nhanh lên tầng.

Dạ Vân Bình không có ngăn Dạ Lăng Hàn, ông ta biết, chính mình cũng không ngăn được.

Nặng nề thở dài, sắc mặt càng thêm ngưng trọng.

Không thể cứ mặc kệ Dạ Lăng Hàn chiều Kỷ Nhiên như vậy mãi được, nếu không, sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện.

Dạ Lăng Hàn cầm thuốc mỡ mở cửa phòng ngủ ra, thấy Kỷ Nhiên không có trên giường.

Lúc hắn rời đi, Kỷ Nhiên vẫn còn đang ngủ, chẳng lẽ tỉnh rồi?

Thảm dày hút hết tiếng chân, lúc Dạ Lăng Hàn đi vào không có phát ra âm thanh nào.

Kỷ Nhiên trong phòng tắm không nghe thấy động tĩnh gì.

Cậu mở một ngăn tủ ra, lấy ra một lọ thuốc nhỏ sau đống đồ dùng hàng ngày.

Thuốc bên trong đều là thuốc tránh thai, cậu đã mua trước khi đến đây ở.

Vẫn luôn giấu ở chỗ này, sợ sau này bị Dạ Lăng Hàn đánh dấu sẽ mang thai.

Kỷ Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới sẽ sinh con cho Dạ Lăng Hàn, cậu cũng sẽ không khiến bản thân trở thành công cụ sinh sản.

Dốc thuốc ra, đang chuẩn bị bỏ vào miệng, một bàn tay duỗi đến nắm chặt cổ tay cậu.

Giọng nói lạnh lẽo của Dạ Lăng Hàn vang trên đỉnh đầu: "Em ăn cái gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play