Bầu trời mây đen kéo đến, phía chân trời có một tia chớp xẹt qua, như một thanh gươm bạc nháy mắt chém tan đám mây đen.

Ầm!

Một tiếng sấm sét, khiến bốn phía đều rung lên.

Những hạt mưa lớn rơi xuống, va vào cửa sổ phát ra tiếng tí tách.

Nhiệt độ trong phòng ngủ ngày càng thấp, mà thân thể Kỷ Nhiên lại ngày càng nóng lên.

Kích thích phát tình đã phát huy tối đa tác dụng, hiện tại người cậu như một cái lò lửa, trong máu lại như đang có hàng vạn con kiến gặm nhấm đến ngứa ngáy khó chịu.

Kỷ Nhiên siết chặt nắm tay, không để bản thân phát ra bất cứ âm thanh nào.

Mồ hôi thấm ướt áo cậu, khăn trải giường đẫm một mảng nước, Kỷ Nhiên cực kỳ thống khổ, không chỉ có thân thể, tâm càng đau đớn hơn gấp trăm lần.

Ý thức của cậu ngày càng mơ hồ, bên trong đầu là một mớ hỗn độn, hiện lại một màn trong quá khứ.

"Nhiên Nhiên, cùng anh sống bên nhau, anh sẽ khiến em trở thành người hạnh phúc nhất thế giới này."

"Sau này chúng ta sẽ kết hôn, em sẽ danh chính ngôn thuận trở thành một nửa kia của anh."

"Thế giới của anh từ nay về sau chỉ có mình em thôi, em chính là duy nhất."

"Anh yêu em! Trọn đời trọn kiếp, đến chết không phai nhoà."

"Kỷ Nhiên, đến con em cũng không thể sinh, dựa vào cái gì mà đòi ở bên cạnh tôi."

"Bỏ dao xuống, chỉ cần tiêm thuốc hợp thành này vào em có thể biến thành Omega vì tôi mà sinh con."

"Kỷ Nhiên, em là cái thá gì chứ! Trong mắt tôi em chẳng qua chỉ là một thứ đồ chơi thôi!"

"Cùng anh kết hôn! Chúng ta bắt đầu lại một lần nữa."

"Trong bụng cậu ta là con của tôi! Tôi tưởng em sẽ không để ý."

......

Giọng nói của Dạ Lăng Hàn cứ quanh quẩn trong đầu, lúc thì thâm tình, khi thì lạnh nhạt, còn có tàn nhẫn, bá đạo...Trái tim Kỷ Nhiên đau như bị ngàn con dao chọc ngoáy.

Cậu thật sự không thể chịu nổi tra tấn về cả thể xác lẫn tinh thần cùng một lúc như vậy, đầu không ngừng đập vào đầu giường.

Rầm ——

Rầm ——

Rầm ——

Từng tiếng đập vang lên trong phòng.

Người giúp việc nghe thấy tiếng động, muốn vào phòng xem xét tình huống, lại bị một bàn tay giữ chặt cánh tay của cô, kéo người giúp việc qua một bên: "Tôi khuyên cô tốt nhất không nên nhiều chuyện."

Tiểu Cẩm lo lắng nói: "Thiếu phu nhân hình như đang rất khó chịu! Tôi đi lấy thuốc ức chế của Dạ thiếu để lại đem qua."

"Hình như cô đang nhầm lẫn? Thiếu phu nhân là Cam Duệ, không phải Kỷ Nhiên."

Tiểu Giai khinh thường mà trợn mắt: "Tốt nhất cô đừng có để ý đến anh ta! Dạ thiếu đâu có thích anh ta, nếu thích thì đã không bỏ mặc anh ta đi chăm sóc thiếu gia Cam gia ngay đêm tân hôn như này!"

"Chỉ là ——"

Tiểu Giai cắt ngang lời Tiểu Cầm: "Dạ thiếu tiêm thuốc kích phát tình cho anh ta, sau đó rời khỏi biệt thự, còn không phải là đang trừng phạt anh ta sao. Ngày trước thật sự coi bản thân là chủ, còn nghĩ Dạ thiếu không thể bỏ anh ta được. Tôi thấy anh ta chính là ra vẻ! Nếu anh ta muốn ra vẻ, vậy khiến anh ta ra vẻ một cách thống khoái đi."

Tiểu Cầm bị Tiểu Giai mạnh mẽ kéo đi, trở lại phòng người giúp việc đóng cửa lại.

Mưa càng lúc càng lớn, sấm sét ầm ầm.

Một tia chớp cắt ngang bầu trời, chiếu sáng cảnh tượng trong phòng.

Giấy dán tường kiểu Âu đã loang lổ vết máu, một người cuộn lại ở góc tường, cả người phát run lên.

Trên mặt Kỷ Nhiên máu hoà lẫn mồ hồi chảy xuống, theo ngọn tóc tong tong chảy xuống.

Lòng bàn tay bị bấm chặt máu thịt lẫn lộn, nhưng đau đớn cũng không thể ngăn cản được luồng nhiệt từng đợt kéo đến kia.

Dùng tay tự xử đến mỏi nhừ nhưng vẫn không có tác dụng, trong cơ thể đói khát kêu gào.

Cậu thật sự không chịu được, mở cửa phòng ngủ xông ra ngoài.

Kỷ Nhiên muốn tìm người giúp việc lấy thuốc ức chế, cậu nghiêng nghiêng ngả ngả đi xuống dưới tầng, nhưng thân thể yếu ới, trượt chân một cái lăn từ trên tầng xuống dưới nhà ăn.

Rầm ——

Thân thể Kỷ Nhiên đụng phải góc cầu thang, một trận đau đớn truyền đến, sau đó lịm đi.

Trong phòng VIP của bệnh viện.

Dạ Lăng Hàn đang làm dịu kích động của Cam Duệ.

Đôi mắt Cam Duệ đỏ bừng, lông mi vẫn còn đang vương nước mắt: "Dạ thiếu, thật xin lỗi! Tôi cũng không hiểu tại sao lại bị ngã, may là còn không ảnh hưởng đến đứa nhỏ, bác sĩ nói chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục."

"Về sau chú ý một chút." Dạ Lăng Hàn có chút thất thần, liên tục để ý thời gian.

Cam Duệ vờ như không nhìn thấy việc hắn đang muốn rời đi, nói lo cho bản thân: "Dạ thiếu, anh có thể ở lại chăm sóc tôi không? Bác sĩ nói, thời gian đầu mang thai phải có bố đứa nhỏ bầu bạn, như vậy mới có thể khoẻ mạnh lớn lên."

Việc làm bạn này, Dạ Lăng Hàn cũng có nghe bác sĩ đề cập qua, hắn cũng không có phản đối.

Suy cho cùng thì đứa bé trong bụng của Cam Duệ chính là người thừa kế tương lai của Dạ gia, có đứa bé này, bố hắn mới có không lải nhải bên tai hắn suốt ngày được.

"Tôi sẽ thường xuyên quay về."

Dạ Lăng Hàn đứng dậy: "Tôi có việc phải đi trước! Có việc gì thì nói với hộ sĩ."

Sau khi đến bệnh viện, hắn cứ cảm thấy không yên lòng.

Trong đầu vẫn luôn hiện ra ánh mắt bi thương của Kỷ Nhiên lúc hắn rời đi, ánh mắt đó khiến hắn lo lắng.

"Dạ thiếu ——"

Ngón tay Cam Duệ vươn ra, giữ chặt tay áo của Dạ Lăng Hàn, dè dặt hỏi: "Anh muốn đi đâu vậy?"

"Chuyện của tôi không cần cậu nhọc lòng. Lo tốt bản thân đi, bảo vệ đứa nhỏ trong bụng cậu cho tốt, đừng có xảy ra việc như hôm nay nữa." Dạ Lăng Hàn cảnh cáo nhìn Cam Duệ: "Nếu không giữ được đứa bé, cậu cũng đừng nghĩ sẽ sống yên ổn."

Mặt Cam Duệ lập tức trắng bệch, đôi mắt đáng thương ngập nước mắt hiện ra chút tức giận nhìn chằm chằm nam nhân, đáy mắt tràn ngập uỷ khuất, bộ dáng như không thể lên tiếng bảo vệ bản thân, khiến Dạ Vân Bình cùng Đoạn Địch Chân vừa mới bước vào cửa cực kì phẫn nộ.

"Muộn thế này rồi anh còn định đi đâu nữa!"

Dạ Vân Bình lạnh giọng quát lớn: "Cam Duệ suýt chút nữa là sinh non anh có biết hay không? Chuyện thằng bé mang thai là chuyện lớn như vậy, sao anh không nói với người trong nhà? Nếu người thừa kế của Dạ gia có mệnh hệ gì, anh gánh nổi trách nhiệm này không?"

"Bố, chuyện cậu ta mang thai con cũng vừa mới biết được."

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn không đổi nói: "Về sau con sẽ chú ý."

"Thái độ của anh là thế nào đây? Tiểu Duệ mang thai đấy, anh hạn chế chút đi."

Đoạn Dịch Chân huých Dạ Lăng Hàn, đẩy con trai đến trước mặt Cam Duệ: "Nhanh lên, chăm sóc Tiểu Duệ cẩn thận."

"Bác gái, Dạ thiếu có việc gấp, đàn ông lấy sự nghiệp làm trọng, cháu không sao đâu ạ."

Cam Duệ dè dặt nhìn Dạ Lăng Hàn, bộ dáng "Hắn muốn nói nhưng không dám mở miệng."

"Nó thì có thể có chuyện gấp gì giờ này? Cả ngày chỉ biết chạy lung tung bên ngoài!"

Đoạn Dịch Chân ấn Dạ Lăng Hàn ngồi gần mép giường: "Chăm sóc Tiểu Duệ cho tốt, thằng bé vừa vừa mang thai, vẫn cần người bầu bạn. Mặc kệ có chuyện gì, xử lý sau đi. Chờ sau khi Tiểu Duệ ngủ, con mới có thể đi."

Có ba mẹ xen vào, Dạ Lăng Hàn chỉ còn cách ở lại trông Cam Duệ.

Cam Duệ nằm trên giường ngủ, Dạ Lăng Hàn ngồi ở mép giường cúi đầu xử lý việc công ty.

Cảm thấy Cam Duệ hẳn là đã ngủ rồi, Dạ Lăng Hàn vừa định rời đi, một bàn tay vươn tới, giữ chặt ống tay áo hắn.

Âm thanh mềm mại của Cam Duệ cất lên: "Dạ thiếu, anh muốn đi đâu a?"

Dạ Lăng Hàn vừa mới quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt ướt đẫm của Cam Duệ, lại ngồi xuống.

Hắn lại ngồi xuống ghế: "Cậu mau ngủ đi, tôi sẽ không đi đâu cả."

Mắt Cam Duệ cong lên, cười đến cực kì xinh đẹp, cười thoả mãn.

Dạ Lăng Hàn nhìn thấy gương mặt tươi cười của cậu, liền nhớ lại ngày đó đi đăng kí kết hôn, Kỷ Nhiên cũng chưa cười một cái, vẫn là Cam Duệ tốt hơn.

Thông tình đạt lý, ôn nhu nghe lời, mấu chốt là rất ỷ lại hắn, tin tưởng hắn.

Không giống Kỷ Nhiên cả ngày mặt mũi lầm lì, giống như ai đang nợ em ấy không bằng.

Dạ Lăng Hàn càng ngày càng thấy lời của bố hắn đúng, người thực sự xứng đôi với hắn, có thể sinh con cho Dạ gia cũng chỉ có thể là Cam Duệ.

Chờ đến khi Cam Duệ hoàn toàn ngủ say, Dạ Lăng Hàn mới rời khỏi phòng bệnh.

Vừa bước ra khỏi cửa, trực tiếp đụng phải Dạ Vân Bình.

Dạ Vân Bình nhìn hắn, không một tiếng động giơ tay đánh hắn.

Dạ Lăng Hàn tránh né, nhíu mày: "Bố, sao bố lại đánh con?"

Dạ Vân Bình chỉ vào hắn, ngón tay run rẩy không ngừng: "'Mày......Mày thế mà lại đăng kí kết hôn với Kỷ Nhiên! Rốt cuộc mày đang nghĩ cái gì vậy? Người như vậy sao xứng đáng làm thiếu phu nhân của Dạ gia?"

"Thì ra bố đang nói đến vấn đề này." Dạ Lăng Hàn không chút để ý nói: "Chỉ là kết hôn mà thôi, lại chẳng phải buộc với nhau cả đời. Nếu như em ấy không nghe lời giống như trước, con sẽ cân nhắc ly hôn."

Ở trong lòng của Dạ Lăng Hàn, hai tờ giấy kết hôn kia không thể trói buộc hắn.

Không biết tại sao Kỷ Nhiên một hai cứ phải kết hôn, nếu em ấy muốn kết, cứ thoả mãn ý muốn là được chứ gì?

"Chơi bời là được, sao lại kết hôn? Cam Duệ làm sao bây giờ? Hiện tại nó đang mang thai đấy! Mấy tháng nữa là sẽ sinh người thừa kế cho Dạ gia, chẳng lẽ mày muốn đứa bé sinh ra không danh không phận?"

Dạ Vân Bình thật sự không thể ngờ rằng Dạ Lăng Hàn lại đưa Kỷ Nhiên đi đăng kí kết hôn, đã kết hôn xong, nói cái gì cũng đều vô nghĩa. Hiện tại điều cần làm là bắt hắn ly hôn với Kỷ Nhiên, sau đó kết hôn với Cam Duệ.

Dạ Lăng Hàn biết tính tình của Kỷ Nhiên, cho cậu một tờ giấy kết hôn, đổi lấy một Kỷ Nhiên ngoan ngoãn, đợi Kỷ Nhiên để hắn đánh dấu, sau đó sinh em bé đó mới là mục đích thật sự của Dạ Lăng Hàn.

"Chẳng lẽ Cam Duệ không biết sinh con sao? Vì cái gì cứ một hai phải là Kỷ Nhiên sinh con?"

Dạ Vân Bình nói: "Nếu muốn có thêm vài đưa con, có thể tìm Omega khác."

"Con và Kỷ Nhiên ít nhiều cũng đã bên nhau nhiều năm như vậy, trong phút chốc không thể bỏ được."

Dạ Lăng Hàn cười ngả ngớn: "Tạm thời giữ lại bên cạnh, khi nào chán bố có bắt con giữ lại con cũng không làm. Tính tình ương ngạnh như kia, để làm tình nhân bên cạnh chơi còn có thể, nuôi trong nhà đúng là không đủ tư cách."

"Mày biết như thế là được!" Dạ Vân Bình bớt giận một chút, cảnh cáo nhìn về phía Dạ Lăng Hàn: "Chuyện mày và Kỷ Nhiên kết hôn, đừng có mà tiết lộ ra ngoài. Còn nữa, khiến Kỷ Nhiên ngậm miệng chặt một chút, đừng tưởng có thể kết hôn với mày là muốn làm gì thì làm."

"Con biết rồi!"

Dạ Lăng Hàn nói: "Bố, sao bố còn chưa về nghỉ ngơi?"

"Cam Duệ vẫn còn ở bệnh viện, sao tao yên tâm được?" Dạ Vân Bình trầm giọng nói: "Mấy ngày nay ở lại bệnh viện đi, chăm sóc nó cho tốt!"

"Con và Kỷ Nhiên vừa mới kết hôn, con không thể ở lại chăm cậu ta được."

Dạ Lăng Hàn vẫn nhớ đến việc đánh dấu Kỷ Nhiên, không nhanh khiến Kỷ Nhiên mang thai, không chừng một ngày nào đó tiểu gia hoả này không nghe lời lại chạy mất!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play