Trên màn hình, ba con thú cùng lúc lững thững đi về phía của Thịnh Duy Thanh.
Vết thương của anh rất nghiêm trọng, hai chân không đứng thẳng được, không thể tránh khỏi tấn công của mấy con hổ, trước ngực bị cào mấy phát, máu tươi nhanh chóng chảy xuống....mùi máu tươi mới kích thích lũ hổ, chúng điên cuồng đi đến gần.
Thịnh Duy Thanh không đứng vững được, lũ hổ đã vây quanh anh——
"Không được ——" Kỷ Nhiên rốt cuộc cũng không kìm nén được, thét ra tiếng.
Không thể liên luỵ Thịnh Duy Thanh! Không thể để anh chết! Không thể cứ liên lụy những người vô tội khác.
Kỷ Nhiên hoảng loạn, ngẩng đầu hôn lên môi Dạ Lăng Hàn: "Dạ Lăng Hàn, tôi xin anh!"
Kỷ Nhiên vừa hôn vừa cầu xin hắn làm Dạ Lăng Hàn rất thoả mãn. Hắn bấm nút điều khiển, màn hình tắt phụt!
Trước khi màn hình tắt, cậu vẫn nhìn thấy đàn hổ há miệng lao đến phía Thịnh Duy Thanh—
Kỷ Nhiên không thể khống chế được bản thân đang run rẩy, cậu siết tay cực chặt, đôi mắt đỏ bừng.
"Dạ Lăng Hàn, tôi cầu xin anh! Xin anh hãy bỏ qua cho Thịnh Duy Thanh! Về sau anh muốn tôi làm gì, tôi sẽ nghe theo anh hết!"
Dạ Lăng Hàn rất vừa lòng với câu trả lời của Kỷ Nhiên, kéo cậu đến gần, ôm vào trong ngực ——
Một dòng điện nhỏ xẹt qua cổ Kỷ Nhiên, trước mắt Kỷ Nhiên tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Dạ Lăng Hàn đỡ lấy cậu, bế ngang lên, đi nhanh lên phòng ngủ trên tầng.
Đi được vài bước, hắn quay đầu lại nhìn về phía ba người Kỷ gia ngồi ngây như phỗng bên bàn ăn, cong môi cười: "Hãy từ từ thưởng thức! Ăn hết đồ trên bàn cho tôi, đừng lãng phí!"
"Chắc chắn rồi! Dạ thiếu, chúng tôi ăn liền đây!!" Kỷ Tông Quốc run tay cầm đũa, gắp từng miếng thịt bỏ vào miệng.
Lý Tuệ Cầm và Kỷ Hưng Chí cũng phản ứng lại, cúi đầu ăn như điên.
Một màn máu me vừa rồi đánh mạnh vào tâm trí của bọn họ, bọn họ biết rõ, nếu Dạ Lăng Hàn muốn xử lý bọn họ, còn dễ hơn nghiền nát ba con kiến.
"Nhớ kỹ! Kỷ Nhiên không phải người mấy người có thể tuỳ tiện đánh đập! Về sau đừng bao giờ xuất hiện trước mặt cậu ấy."
Dạ Lăng Hàn cúi đầu nhìn dấu tay đỏ ửng trên mặt Kỷ Nhiên, ánh mắt lạnh băng liếc Kỷ Tông Quốc. Bị ánh mắt uy hiếp nhìn đến, Kỷ Tông Quốc sợ đến mức giơ tay tát cho bản thân một cái, nghĩ lại một cái không đủ, liền tát thêm một cái nữa.
Sau đó mới run run rẩy rẩy mở miệng nói: "Dạ thiếu, là tôi sai! Cậu đừng nóng giận! Đừng chấp tiểu nhân như tôi, đừng chi li tính toán!"
Lúc đánh Kỷ Tông Quốc dùng sức, gương mặt sưng đỏ, nói chuyện đều động đến khoé miệng đang chảy máu, đau đến nhe răng.
Thấy vậy, sắc mặt Dạ Lăng Hàn mời hoà hoãn được một ít, lại ném một câu: "Từ từ mà ăn!" Rồi ôm Kỷ Nhiên lên lầu.
Sau khi Dạ Lăng Hàn rời đi, không khí trong phòng ăn mới dễ thở một ít.
Kỷ Tông Quốc ngồi phịch xuống ghế, cảm giác vừa sống sót sau tai nạn.
Sau lưng ông ta đã ướt đẫm mồ hôi, lúc này mới nhận ra bị dọa sợ đến mức mồ hôi tuôn như suối.
Chiếc đũa trên tay Lý Tuệ Cầm vẫn run rẩy không ngừng, bà ta run cầm cập nói nhỏ: "Ông...ông nó à, Dạ thiếu rốt cuộc có ý gì? Cậu ta rốt cuộc là thích hay không thích Kỷ Nhiên? Tôi không thể hiểu được."
Đừng nói Lý Tuệ Cầm không hiểu, Kỷ Tông Quốc cũng không hiểu: "Nghĩ nhiều thế làm gì! Dạ thiếu tâm tư ra sao bà có thể đoán được à? Mau ăn cơm!"
Lý Tuệ Cầm không dám hỏi nhiều, bắt đầu ăn đồ ăn trên bàn.
"Bít tết này hình như quên bỏ gia vị." Kỷ Hưng Chí cắn một miếng, phát hiện nhạt phát sợ, chắc chắn không cho gia vị.
Mấu chốt là, lúc cắt ra thịt vẫn còn tơ máu bên trong.
Không có gia vị, còn rất tanh, không thể nuốt xuống được.
Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Cầm cũng nhận ra, không chỉ mỗi bít tết, các món khác cũng nhạt thếch, khác với gan ngỗng vừa rồi bọn họ ăn. Lý Tuệ Cầm thử từng món một, phát hiện chỉ có mỗi gan ngỗng có bỏ gia vị.
"Kỳ quái, sao mỗi gan ngỗng được bỏ gia vị? Tôi đi bảo người hầu thêm muối.
Lý Tuệ Cầm kêu người hầu: "Mấy người nấu ăn kiểu gì vậy, đồ ăn không có tí mùi vị gì. Mau đi lấy gia vị đến đây!"
Người hầu mặt không cảm xúc rời đi, lúc trở về, trong tay không phải là gia vị mà là một đĩa lớn bít tết.
Người hầu đặt đĩa bít tết trên bàn ăn, lạnh lùng nói: "Dạ thiếu có lệnh, mấy người phải ăn sạch sẽ chỗ đồ ăn này. Ăn không hết thì đừng nghĩ đến việc ra khỏi cửa biệt thự."
Nói xong, cũng không quay đầu lại đi luôn!
Khuôn mặt của Lý Tuệ Cầm cứng lại,
nhìn trước mặt ước chừng tầm mười mấy cân thịt bò, bà ta cảm giác được dạ dày đang nổi sóng dữ dội.
Kỷ Tông Quốc cầm đũa, nếm thử đồ ăn trên đĩa, tất cả đều không bỏ gia vị!!
Rốt cuộc ông ta cũng đã hiểu ra, Dạ Lăng Hàn đang trừng phạt bọn họ.
Nhưng rốt cuộc bọn họ đã làm sai điều gì mà chọc giận vị đại thiếu gia này?
Chẳng lẽ là vì Kỷ Nhiên?
Nhưng không phải Dạ Lăng Hàn bảo bọn họ làm cho Kỷ Nhiên nghe lời sao?
Ba người không đoán ra tâm tư của Dạ Lăng Hàn, nhưng không dám không nghe lệnh của hắn.
Thịt bò không có mùi vị ăn rất khó chịu, nhưng lại không thể không ăn.
Cuối cùng, Kỷ gia ba người miệng đầy máu tươi, đều muốn nôn hết chỗ thức ăn vừa nãy.
Nhìn trước mặt vẫn còn một nửa đồ ăn, Lý Tuệ Cầm sắp khóc.
Kỷ Hưng Chí gào lên: "Con không ăn! Con thật sự ăn không nổi nữa!"
Kỷ Tông Quốc cũng vậy, nhưng ông ta biết nếu không làm theo lời Dạ Lăng Hàn hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, có thể mất đi cả tính mạng.
Ông ta cắn răng nói: "Ăn không được cũng phải ăn, chẳng lẽ con...muốn là thức ăn cho hổ?"
Nhớ đến cảnh vừa rồi, Lý Tuệ Cầm với Kỷ Hưng Chí cầm đũa tiếp tục ăn.
Oẹ ——
Kỷ Hưng Chí không chịu được nữa, nôn đầy đất.
Nó ôm bụng, nằm sõng soài trên ghế khóc lóc: "Ba, con thật sự không ăn được nữa!"
Lý Tuệ Cầm cũng rất khổ sở, vẻ mặt đau khổ nói: "Ông nó à, chúng ta đi cầu Dạ thiếu đi! Thật sự không thể ăn nữa, ăn xong sẽ chết luôn mất!"
Kỷ Tông Quốc do dự một lát, vừa định đứng lên, vài người hầu đi đến bên bọn họ.
"Dạ thiếu có nói qua, không ăn hết thì không được rời khỏi."
Người hầu nói: "Ăn không hết chúng tôi có thể hỗ trợ."
Cái gọi là hỗ trợ, chính là cường ngạnh nhét vào mồm bọn họ.
Nhà ăn phát ra âm thanh kêu rên cùng xin tha.
*
Hôn hôn trầm trầm mơ màng, Kỷ Nhiên thấy Thịnh Duy Thanh bị đàn hổ cắn xé ăn tươi, máu me làm người ta sợ hãi.
Cậu hét to bật dậy.
Vừa hoàn hồn, liền nhìn thấy nam nhân bên cạnh. Tên ác ma này!
"Thịnh Duy Thanh sao rồi?"
Kỷ Nhiên xốc chăn lên, xiêu vẹo chạy ra cửa.
"Hắn không chết."'Lúc cậu chạy gần đến cửa, giọng nói của Dạ Lăng Hàn mới chậm rãi vang lên.
Kỷ Nhiên xoay người lại, đối diện với ánh mắt âm trầm của Dạ Lăng Hàn: "Chẳng qua, hắn có thể sống tiếp hay không, còn phụ thuộc vào thái độ của em."
"Anh muốn tôi phải làm gì?" Giọng nói Kỷ Nhiên không có cảm xúc gì: "Tôi đã nói rồi, tôi sẽ nghe lời anh."
"Như vậy mới ngoan!" Dạ Lăng Hàn rất vừa lòng thái độ của Kỷ Nhiên, đến bế cậu đi ra lan can tầng hai.
Đứng từ trên nhìn xuống một màn khốc liệt trong nhà ăn, hắn hôn má Kỷ Nhiên cười khẽ hỏi: "Bảo bối, em có hài lòng không?"
Nhìn ba người Kỷ gia bị người hầu nhét đầy thịt bò vào miệng, Kỷ Nhiên mím môi không nói gì, biểu tình còn cực kỳ lạnh nhạt.
Đây là cái gọi là người nhà, không đáng để cậu thương xót.
Dạ Lăng Hàn ngậm tai cậu nói: "Người của tôi, chỉ có tôi được chạm vào, người nào dám động đều phải trả giá đắt."
Nếu là trước đây, khả năng lớn Kỷ Nhiên sẽ cảm động lắm, nhưng giờ thì không.
Dạ Lăng Hàn nhìn khuôn mặt không có bất cứ vui buồn gì, bỗng mất hứng: "Khiến em cười một chút hình như hơi khó."
Kỷ Nhiên ghé mắt nhìn Dạ Lăng Hàn, ánh mắt đen láy không một tia vui mừng, nhưng khoé miệng lại cong lên, mỉm cười với hắn.
Nhìn gương mặt tươi cười này, Dạ Lăng Hàn cảm giác Kỷ Nhiên giống như một con rối gỗ, đầy giả dối gượng ép cười với hắn.
Tưởng rằng đã ngoan, không nghĩ đến vẫn ương ngạnh như vậy!
Chẳng qua, cũng chẳng ương ngạnh được bao lâu!
Ánh mắt Dạ Lăng Hàn tràn ngập áp bức, nhìn cậu một lúc sau đó liền cười.
"Nhiên Nhiên, chừng nào thì em phát tình nhỉ?"
Khuôn mặt Kỷ Nhiên cứng đờ, tay nắm chặt.
"Không biết sao? Vậy thì cứ từ từ chờ, tôi có rất nhiều kiên nhẫn cho em!"
Thật sự hắn rất kiên nhẫn, từ hôm đó đến giờ vẫn chưa động vào Kỷ Nhiên, vẫn luôn cùng cậu sống tâm bình khí thuận.
Kỷ Nhiên biết, Dạ Lăng Hàn muốn chờ cậu phát tình, sau đó mới ăn sạch cậu.
Không phải là Omega thật sự, ngày phát tình của Kỷ Nhiên không cố định.
Vào một ngày mát trời, nhiệt độ khô nóng quen thuộc đột nhiên xuất hiện trong cơ thể Kỷ Nhiên.
(Có ghi là "mười hai thiên hậu" tớ không biết nghĩa, tra gg thì thấy kiểu sóng nước mát mẻ ấy, nên tớ dịch tạm là ngày mát trời, ai biết thì nói tớ sửa nhé. Danke!)
Dạ Lăng Hàn đã quen thuộc với mùi tin tức tố của Kỷ Nhiên, ngửi được mùi hương ngọt nị đó làm cả người hắn hưng phấn.
Dạ Lăng Hàn đi vào trong phòng, tìm được Kỷ Nhiên cuộn tròn ở góc giường.
Kỷ Nhiên cả người run rẩy, khuôn nhiễm màu hồng phấn, máu nóng trong người Dạ Lăng Hàn sôi sục.
Hắn không có vội đánh dấu Kỷ Nhiên, mà chỉ dùng giọng nói khàn đặc do hưng phấn nói: "Nhiên Nhiên, chỉ cần em cầu xin, anh sẽ đánh dấu em!"
Kỷ Nhiên rất khó chịu, thân thể ngứa ngáy, đặc biệt là nơi ấy, rất muốn được đâm vào trong.
Thời điểm Omega phát tình, Alpha muốn đánh dấu thì tin tức tố trên người đặc biệt nồng.
Kỷ Nhiên bị tin tức tố của Dạ Lăng Hàn làm cho nóng hừng hực, cậu rất khó chịu.
Cố gắng kìm nén để không nhào qua ôm chân Dạ Lăng Hàn xin hắn đánh dấu, Kỷ Nhiên cắn chặt môi.
Cậu không thể thua trước mặt Dạ Lăng Hàn.
Kỷ Nhiên lúc này đã nóng đến điên dại, Dạ Lăng Hàn cũng sắp không nhịn nổi nữa, cả người hắn như muốn bùng phát hết ra, nhưng vẫn kìm nén không chạy đến đánh dấu Kỷ Nhiên.
Hắn muốn đợi Kỷ Nhiên cầu xin hắn!
Cả thân thể lẫn linh hồn của cậu đều phải phụ thuộc vào hắn!
Môi bị gặm cắn đến vương máu, nhưng đau đớn rất nhanh đã bị cơn tê dại trong cơ thể thay thế. Đáy lòng kêu gào muốn được âu yếm nhưng miệng vẫn mím chặt không thốt một câu.
Không thể cầu xin!
Cậu không thể cúi đầu trước Dạ Lăng Hàn được!
Bị đánh dấu với cầu xin đánh dấu là hai khái niệm hoàn toàn khác nhau.
Kỷ Nhiên cố chấp muốn giữ lại một chút tôn nghiêm cuối cùng!
Tuy rằng cậu biết chút tôn nghiêm ấy sớm đã không còn kể từ khi cậu yêu Dạ Lăng Hàn.
Nhưng vẫn là không muốn cúi đầu cầu xin!
Trước mắt Kỷ Nhiên ngày càng mơ hồ, cậu đã không thể nhìn rõ khuôn mặt của Dạ Lăng Hàn, chỉ có thể ngửi được tin tức tố Alpha hấp dẫn kia.