Dạ Lăng Hàn nhíu mày: "Con không có hứng thú với cậu ta!"
"Ta không phải đang cùng con thương lượng, đây là mệnh lệnh."
Dạ Vân Bình chỉ lên tầng: "Lập tức đi lên tầng, đánh dấu Cam Duệ ngay cho ta."
"Chỉ cần ta đánh dấu Cam Duệ, bố sẽ không can thiệp vào việc của con và Kỷ Nhiên có đúng không?"
"Con chơi bời cùng cậu ta như nào ta không cản, nhưng đừng có đưa cậu ta về nhà. Nó không có tư cách bước vào cửa Dạ gia."
Dạ Vân Bình rất quan trọng dòng dõi, ông ta muốn môn đăng hộ đối.
Gia đình Kỷ Nhiên luôn muốn sống giàu sang, cha mẹ cờ bạc không dứt, em trai thì vô dụng, gia đình nghèo hèn như vậy, xách giày cho Dạ gia cũng không xứng.
Nếu cưới loại người này vào cửa, thể diện của Dạ gia biết giấu vào đâu?
"Con không có tính cưới em ấy! Chẳng qua chỉ muốn chơi chơi thôi."
Dạ Lăng Hàn cong môi, cười đến bất cần đời: "Con muốn chinh phục em ấy, khiến em ấy phải quỳ gối trước mặt con. Còn sau này....chờ em ấy sinh con xong nói tiếp."
"Chơi bời thì có thể, nhưng con không thể sinh."
Ngữ khí của Dạ Vân Bình kiên quyết: "Chỉ có Cam Duệ mới xứng sinh người thừa kế cho Dạ gia. Nếu Kỷ Nhiên sinh con ra, Dạ gia cũng sẽ không thừa nhận đứa cháu này."
"Được rồi, con có chừng mực."
Nghe Dạ Lăng Hàn nói, tựa như hắn không để ý Kỷ Nhiên lắm.
Nhưng mới đây hắn làm ra việc điên cuồng như vậy, từng việc từng việc đều nói rằng hắn có dục vọng chiếm hữu điên cuồng đối với Kỷ Nhiên.
Dạ Vân Bình lo lắng, ông ta sợ ngày nào đó sự chiếm hữu sẽ trở thành loại tình cảm cắm rễ sâu tận xương tuỷ.
Nhìn Dạ Lăng Hàn đi lên tầng, Dạ Vân Bình mới thoáng yên tâm.
Hiện tại Dạ Lăng Hàn có vẻ không có yêu Kỷ Nhiên đến vậy, còn về sau thì....
Đi một bước tính một bước, nếu đến ngày đó mà không còn khống chế được thì...cũng chỉ còn cách xử lý Kỷ Nhiên.
Kì phát tình mỗi tuần đều đúng hạn tới, tin tức tố của Omega trên người Cam Duệ nhè nhẹ men theo khe cửa bay ra.
Tin tức tố của cậu là mùi hoa, rất thanh nhã y hệt bản thân cậu, cho người khác cảm giác điềm tĩnh mê người.
Dạ Lăng Hàn đứng ở ngoài cửa, ngửi được rất rõ mùi hương này.
Tin tức tố của Omega khi phát tình sẽ tác động đến Alpha, tinh thần của Dạ Lăng Hàn có hơi nhộn nhạo.
Trước mặt hiện ra khuôn mặt xinh đẹp của Cam Duệ, ánh mắt dần nóng lên.
Hắn mở cửa ra, nhìn về phía Cam Duệ đang đỏ mặt ngồi trên ghế sofa.
**
Kỳ phát tình rất khó chịu, cả người Cam Duệ nóng rực, trên trán lấm tấm mồ hôi.
Hình ảnh này thật sự đẹp, đủ hấp dẫn bất cứ Alpha nào.
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, trong mắt Cam Duệ hiện ra ánh mê ly, gương mặt hồng hồng như đánh phấn, gương mặt vốn đẹp tăng thêm vài phần mị hoặc, cậu khẽ liếm môi, nhỏ giọng nói: "Dạ thiếu, bác Dạ không cho tôi tiêm thuốc ức chế."
Giọng nói mềm mại như mũi tên, lập tức đâm trúng trái tim Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn tiến lên một bước, nâng cằm Cam Duệ lên.
"Có muốn tôi đánh dấu cậu không?"
Mặt Cam Duệ càng đỏ hơn, ánh mắt e lệ ngượng ngùng: "Muốn!"
Dạ Lăng Hàn nhìn ánh mắt tràn ngập chờ mong của cậu, trong đầu hiện ra khuôn mặt cứng rắn của Kỷ Nhiên.
So sánh qua, hắn phát hiện, Cam Duệ cũng không tồi.
Ít ra còn ngoan ngoãn đáng yêu!
"Dạ thiếu, tôi khó chịu quá!"
Ngón tay Cam Duệ mò đến trước ngực Dạ Lăng Hàn: "Anh giúp tôi đi!"
Bị ánh mắt cầu xin của Cam Duệ nhìn, Dạ Lăng Hàn cúi đầu, môi hướng tới môi của Cam Duệ đi đến—
Dạ Lăng Hàn đồng ý đánh dấu khiến trong lòng Cam Duệ vui mừng, cánh tay như không xương nâng lên, ôm lấy cổ Dạ Lăng Hàn.
Cậu ngẩng đầu, muốn chạm môi Dạ Lăng Hàn.
Tin tức tố trên người Alpha giống như xuân dược, ánh mắt Cam Duệ ngày càng ửng hồng ướt át.
Cam Duệ bị đẩy đến lảo đảo, ngã lên sô pha. Đôi mắt kinh ngạc mở lớn, nhìn về phía người đàn ông trước mặt.
Dạ Lăng Hàn chỉnh lại quần áo, không chút để ý nói: "Hôm nay không có tâm trạng."
"Dạ thiếu!" Bị kì phát tình làm cho khó chịu, Cam Duệ nhào đến ôm lấy Dạ Lăng Hàn: "Dạ thiếu, tôi thật sự rất khó chịu! Cầu xin anh hãy đánh dấu tôi! Tôi xin đảm bảo, sẽ nhất định nghe lời."
"Tôi đã cảnh cáo cậu, đừng giở trò trước mặt tôi."
Dạ Lăng Hàn vỗ nhẹ khuôn mặt nóng hổi của Cam Duệ: "Hôm nay là ngày cậu phát tình sao?"
Ánh mắt của Cam Duệ chấn động, theo bản năng mà né tránh.
Cậu ta chột dạ nói: "Là bác Dạ tiêm thuốc kích phát tình vào người tôi. Tôi không còn cách nào khác! Tôi chỉ có thể nghe lời ông ấy!"
Dạ Lăng Hàn móc trong túi áo ra một lọ thuốc ức chế, ném cho Cam Duệ: "Uống thuốc ngay đi!"
"Dạ thiếu, hôm nay anh không đánh dấu tôi, tôi không biết nên nói với bác Dạ như nào."
Cam Duệ nắm chặt lọ thuốc, đáy mắt tràn đầy sự không cam lòng.
Vốn nghĩ rằng hôm nay Dạ Lăng Hàn sẽ đánh dấu cậu, một đường thuận lợi mang thai.
Không nghĩ đến, Dạ Lăng Hàn lại không làm cậu.
"Mang thai hộ." Dạ Lăng Hàn xoay người ngồi trên sô pha, hai chân bắt chéo.
Tuy rằng dáng ngồi trông có vẻ không để ý gì, nhưng vẫn toả ra khí thế mạnh mẽ của Alpha.
"Tôi vẫn nhớ rõ thoả thuận lúc trước của chúng ta. Tôi sẽ mang thai hộ anh."
Mục đích cuối cùng của Cam Duệ là gả vào Dạ gia, trở thành Dạ thiếu phu nhân.
Dạ Lăng Hàn có đánh dấu cậu ta hay không, đối với cậu cũng chẳng quan trọng.
Cam Duệ ngoan ngoãn làm Dạ Lăng Hàn rất vừa lòng, ngón tay vươn qua vuốt khuôn mặt phiếm hồng của cậu: "Chuyện đánh dấu, có lẽ tôi sẽ xem xét."
Lần đầu tiên đánh dấu Omega của Alpha cực kỳ quan trọng, Dạ Lăng Hàn muốn để dành lần đầu cho Kỷ Nhiên.
Chờ hắn đánh dấu Kỷ Nhiên xong, nếu Cam Duệ ngoan ngoãn biết điều, đánh dấu cậu ta cũng không muộn.
*
Một đêm này Dạ Lăng Hàn không có quay về biệt thự.
Kỷ Nhiên nằm ở trên giường, nhìn trần nhà tối om, trong lòng không hiểu đang nghĩ gì.
Cậu nghe người hầu nói, hôm nay là ngày Cam Duệ phát tình.
Dạ Lăng Hàn ngủ lại Dạ gia, chắc chắn là đang giúp cậu ta giảm bớt khó chịu.
Dạ Lăng Hàn có mục tiêu mới, cậu phải nên vui vẻ mới đúng chứ, tại sao trong lòng lại chua xót đến vậy?
Kỷ Nhiên đột nhiên không hiểu, rốt cuộc tình cảm của cậu đối với Dạ Lăng Hàn là như thế nào?
Muốn rời khỏi hắn, lại vì hắn đánh dấu người khác mà khổ sở không thôi.
Tưởng rằng đã quên đi mối tình này, lại vì nó mà không cam lòng.
Kỷ Nhiên đưa tay tát cho mình một cái thật mạnh.
Kỷ Nhiên, mày hãy tỉnh lại đi!
Còn muốn tổn thương đến bao nhiêu lần nữa mới chấp nhận được sự thật này?
Cả một đêm, Kỷ Nhiên không có chợp mắt.
Đến sáng, cậu mới bắt đầu mơ màng đi vào giấc ngủ. Bỗng một bàn tay xuất hiện, nắm lấy cổ áo của Kỷ Nhiên, kéo quăng cậu từ trên giường xuống.
Kỷ Nhiên còn chưa kịp nhìn rõ, bàn tay đã chuyển hướng đến mặt cậu.
Bốp ——
Tiếng bàn tay vang dội cả phòng.
Kỷ Nhiên mở lớn mắt, nhìn rõ kẻ đánh cậu.
Kỷ Tông Quốc vung tay tát thêm một cái nữa.
Kỷ Nhiên nghiêng đầu né, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào khuôn mặt dữ tợn của người đàn ông.
Kỷ Tông Quốc chỉ vào cậu, chửi ầm lên: "Mày đúng là loại người không biết tốt xấu! Dạ thiếu đối xử tốt với mày như vậy, thế mà mày còn dám chạy! Tao đánh chết mày, xem mày còn dám chạy trốn nữa không!"
Lý Tuệ Cầm đưa cây gậy trong tay qua, đứng bên cạnh thêm dầu vào lửa: "Nên trừng trị tốt vào, đúng là không biết trời cao đất dày. Dạ thiếu tình nguyện giữ lại mày, đó là phước của mày đấy! Mày thì là cái thá gì! Có thể leo lên người của Dạ thiếu chính là phúc khí của mày!"
Phúc khí? Bị giam cầm như một con chó, đây gọi là phúc khí?
Mắt Kỷ Nhiên lạnh lẽo nhìn hai con người trước mặt, có thật đây là bố mẹ cậu không vậy?
"Tao nói cho mày biết! Đừng có cắt con đường tiền tài của bọn tao. Dạ thiếu muốn mày làm gì, mày phải làm cái đó!"
Kỷ Tông Quốc cảnh cáo Kỷ Nhiên: "Còn dám chạy nữa tao đánh gãy chân mày."
"Đánh gãy chân của mày đấy." Lý Tuệ Cầm chỉ vào Kỷ Nhiên: "Đừng có mà không biết tốt xấu, Dạ thiếu nguyện ý giữ mày bên cạnh, mày phải cảm ơn cậu ấy cho đàng hoàng!"
"Hai ngàn vạn tôi đã đưa đủ, tôi và các người không còn bất kì quan hệ gì nữa rồi."
Kỷ Nhiên sớm đã thất vọng với Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Cầm, cha mẹ như vậy, thà không có còn hơn.
"Mày đúng là cái loại súc sinh!" Sắc mặt của Kỷ Tông Quốc xanh mét: "Tao đã nuôi nấng mày, mày có chết vẫn là con tao. Muốn đoạn tuyệt quan hệ, cửa sổ cũng không có."
Dạ Lăng Hàn nói, chỉ cần làm Kỷ Nhiên ngoan ngoãn nghe lời hắn, hắn sẽ đưa cho bọn bọ một khoản tiền lớn.
Kỷ Tông Quốc cùng Lý Tuệ Cầm lập tức đến thuyết phục, sợ Kỷ Nhiên làm lỡ mất con đường tiền tài của bọn họ.
Kỷ Nhiên siết chặt nắm tay, hàm răng nghiến chặt: "Thoả thuận đã ký, tôi và các người không còn mối quan hệ gì cả. Các người ngay lập tức đi ra ngoài cho tôi!"
"Ai u! Ông trời a! Ông mở mắt ra nhìn xem, nhìn cái thứ nghiệt chủng này đi! Nó thế mà ruồng rẫy cha mẹ!"
Lý Tuệ Cầm đặt mông dưới đất, vỗ chân khóc lớn.
Nhìn bà ta đanh đá ăn nói vô lý, Kỷ Nhiên tức giận đến rung người.
Cậu xoay người đi ra ngoài cửa, không muốn để ý đến Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Cầm đang vô cớ gây sự trong phòng ngủ.
Thấy cậu đi, hai người bọn họ lập tức nhào đến muốn kéo cậu lại.
Kỷ Nhiên dễ dàng đẩy bọn họ ra, đi nhanh xuống lầu.
Mới vừa xuống dưới tầng, Dạ Lăng Hàn ung dung đi đến.
"Nhiên Nhiên, em muốn đi đâu?"
Tuy rằng mùi hương của Omega trên người Dạ Lăng Hàn rất nhạt, nhưng Kỷ Nhiên vẫn ngửi thấy.
Lông mày cậu nhíu lại, đáy mắt lộ ra đố kỵ đến chính cậu cùng chưa phát hiện.
"Đừng chạm vào tôi!"
Dạ Lăng Hàn duỗi tay muốn chạm vào vết thương trên mặt Kỷ Nhiên, lại bị cậu không chút lưu tình hất tay hắn ra: "Tránh ra! Tôi chê anh bẩn!"
Mặt Dạ Lăng Hàn cứng đờ, biểu tình dần trở nên lạnh lẽo.
Lúc Kỷ Tông Quốc và Lý Tuệ Cầm chạy xuống, đúng lúc nghe được những lời này.
Kỷ Tông Quốc đá vào đùi của Kỷ Nhiên, cậu khuỵu gối ngã xuống trước mặt Dạ Lăng Hàn.
"Hỗn trướng! Mau xin lỗi Dạ thiếu!"
Đầu gối của Kỷ Nhiên bị đập xuống sàn nhà, đau đến điếng người, nhưng không có đau bằng sự khuất nhục này.
Kỷ Nhiên không cảm thấy mình sai.
Nếu Dạ Lăng Hàn thật sự thích cậu, toàn tâm toàn ý yêu thương cậu, khắc sẽ che chở bảo vệ cậu bên người.
Tưởng rằng Dạ Lăng Hàn thay lòng đổi dạ, hai người sẽ chia tay trong hoà bình, từ nay về sau không gặp lại nữa.
Nhưng hắn cố tình muốn chân đạp hai thuyền, bày rõ sự khốn nạn của hắn ra.
Đối mặt với tra nam, dựa vào cái gì mà bắt cậu xin lỗi?
Kỷ Tông Quốc thấy Kỷ Nhiên không nghe lời, vươn tay dúi đầu Kỷ Nhiên xuống.
Dạ Lăng Hàn nhìn Kỷ Nhiên quỳ rạp dưới chân, đáy lòng cảm giác thu được kết quả tốt.
Kỷ Nhiên không nghe lời, hắn có rất nhiều biện pháp khiến cậu đi vào khuôn khổ.
(Edit mà ức chế quá má ơi:)) mà chữ càng ngày càng nhiều gấp 3 luôn T.T)
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT