Xung quanh phòng nghỉ yên tĩnh, những lời này của Dạ Lăng Hàn truyền vào tai cậu rất rõ ràng.

Kết cục sau khi bị đánh dấu là gì, Kỷ Nhiên biết rất rõ.

Sẽ trở thành chim hoàng yến, chờ Dạ Lăng Hàn đến sủng ái.

Đây không phải cuộc sống mà cậu muốn!

Kỷ Nhiên rũ đầu, nhẹ nhàng thở hổn hển, kì phát tình làm thân thể nóng bức, hai tròng mắt ướt áy mê người, trên khuôn mặt xinh đẹp nhiễm một mảng hồng, giống như hoa hồng nở rộ.

Tin tức tố ngọt ngào trên người cậu ngày càng nồng, từ phòng nghỉ lan ra khắp sảnh vũ hội.

Lại một lần nữa kích thích Alpha và Beta ở đại sảnh, tất cả đều bị tin tức tố của cậu ảnh hưởng.

Tuy rằng Dạ Lăng Hàn không dễ bị ảnh hưởng, nhưng lúc này cũng đã bị mùi hương của cậu làm hỗn loạn.

Nụ cười trên mặt hắn ngày càng sâu hơn, bày ra hưng phấn, đôi mắt tràn ngập chiếm hữu nhìn chằm chằm Kỷ Nhiên.

Giống như sói đực tìm thấy bạn tình, muốn chiếm lấy cậu, đem cậu đánh dấu lưu lại vết tích thuộc về hắn.

Kỷ Nhiên bị dồn vào phòng nghỉ, lui không thể lui.

Dạ Lăng Hàn tiến lên một bước, khoé miệng cong lên, con ngươi trầm trầm nhìn về đôi mắt ngập nước của Kỷ Nhiên: "Nhiên Nhiên, đừng trốn nữa!"

Hắn vươn tay, sờ gương mặt của cậu, không ai có thể chống cự được khí thế vương giả ngạo nghễ.

Kỷ Nhiên đọc ra được hàm ý trong mắt hắn. Dạ Lăng Hàn muốn cậu chủ động cúi đầu.

Cả người Kỷ Nhiên giống như lửa đốt, đôi mắt mê ly bỗng trở nên cứng rắn.

Cậu rũ thấp đầu, nở nụ cười: "Dạ Lăng Hàn, tôi sẽ không để anh đánh dấu tôi!"

Sắc mặt Dạ Lăng Hàn đại biến, dưới sự quấy nhiễu của tin tức tố, kiên nhẫn trở nên tan rã.

"Không phải do em quyết định!"

Hắn bước nhanh lên trước, vừa định nắm lấy cánh tay Kỷ Nhiên, bỗng phía sau vọt lên rất nhiều người—

Đây đều là khách bị tin tức tố của Kỷ Nhiên kích thích, bọn họ không có khả năng tự chủ như Dạ Lăng Hàn, tất cả đều bị mất khống chế, tròng mắt đều đỏ ngầu.

Giống như một lũ sói, Alpha và Beta chen chúc nhau xông vào phòng nghỉ.

Vì để có thể chiếm được trước, nửa đường đã bắt đầu đánh nhau.

Chinh phục được Omega, chính là đánh giá năng lực của Alpha và Beta.

Phía sau lưng Dạ Lăng Hàn bị một Alpha khoẻ mạnh va phải, hắn tức giận nói: "Người của tao chúng mày đừng có chạm vào!"

Hắn xoay người, nện một đấm vào mặt người phía sau.

Người nọ thân thể khá tốt, sau khi ăn một đấm, lập tức bị máu kích thích, xoay người đánh lại Dạ Lăng Hàn, trong nháy mắt hai người lao vào đánh nhau.

Trong nhất thời trở nên hỗn loạn không kiểm soát.

Kỷ Nhiên muốn tìm Dung Thành, dẫn cậu rời đi.

Đang chuẩn bị nhấc chân đi, có người đặt thứ gì đó vào tay cậu.

Kỷ Nhiên ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt không rõ mục đích của Cam Duệ.

"Không muốn bị đánh dấu thì bây giờ mau đi đi! Đi lối cửa sổ!"

Kỷ Nhiên siết chặt thuốc ức chế trong tay, do dự không động đậy.

Sau khi cậu đi, Dung Thành sẽ làm sao?

Theo tính của Dạ Lăng Hàn, Dung Thành sẽ không được yên.

Cậu không thể liên lụy bạn bè.

Cam Duệ như đoán được cậu đang nghĩ cái gì, nhanh chóng nói: "Dung gia ở thủ đô không thể so với Dạ gia, nhưng cũng không phải dễ bắt nạt."

Dùng sức đẩy Kỷ Nhiên, đem cậu đẩy đến phía cửa sổ, Cam Duệ vội vàng nói: "Đi mau!"

Cuộc ẩu đả bên phía Dạ Lăng Hàn đã kết thúc, tên Alpha kia bị một đấm ngất luôn.

Kỷ Nhiên thấy cơ hội.

Cậu đẩy cửa sổ ra, xoay người nhảy xuống.

Tuy rằng đang phát tình, nhưng vẫn duy trì được chút thể lực của Alpha.

Lấp ló một lúc, sau đó liền biến mất dạng trong đêm đen.

Cam Duệ nhìn màn đêm tối tăm cong môi cười.

Cậu ta sẽ không để Dạ Lăng Hàn dễ dàng đánh dấu Kỷ Nhiên!

Dạ Lăng Hàn đá chân, đá toàn bộ Alpha và Beta xông tới ngã xuống đất.

Cửa phòng nghỉ lập tức đóng rầm, Dạ Lăng Hàn quay đầu lại, giống như tắm máu mà đến, từng bước đi đến.

Mà phòng nghỉ lúc này, đã không còn chiến lợi phẩm hắn dốc hết sức chiếm nữa.

Dạ Lăng Hàn siết nắm tay, ngón tay kêu rôm rốp làm người ta sợ hãi.

"Em ấy đâu rồi?"

Dù đã đoán trước được rằng Dạ Lăng Hàn sẽ tức giận, nhưng khi đối mặt với vẻ mặt phẫn nộ của hắn Cam Duệ vẫn sợ đến run cầm cập, nhanh chóng bình tĩnh nói: "Cậu....cậu ấy nhảy cửa sổ chạy rồi."

Dạ Lăng Hàn đi đến phía trước cửa sổ, ngửi ngửi, ngoài cửa sổ đã không còn một tí mùi pheromone nào nữa.

Xem ra, Kỷ Nhiên đã trốn được khá lâu rồi.

Bóng đêm phản chiếu trong mắt hắn, trầm lạnh đến cực độ.

"Nhiên Nhiên, dù em có chạy tới chân trời, tôi cũng sẽ bắt em ngoan ngoãn quay về bên tôi thôi."

Cam Duệ rũ đầu, đang âm thầm suy tính kế hoạch tiếp theo, một bàn tay mạnh mẽ nắm chặt cằm cậu ta nâng lên: "Về sau đừng giở trò trước mặt tôi."

Dạ Lăng Hàn nhìn thấu cậu! Cam Duệ trong lòng giật mình.

Vừa định giải thích vài câu, lực độ tay dưới cằm đã buông lỏng.

Dạ Lăng Hàn mở cửa phòng nghỉ, lạnh lùng nhìn đám Alpha xung quanh vẫn chưa từ bỏ ý định muốn phá cửa xông vào.

Nhìn thấy ánh mắt của hắn, đám người ngoài cửa lập tức an tĩnh lại.

Dạ Lăng Hàn bước lên trước, đám người lục tục né ra sau.

Không ai dám chọc hắn!

Bảo tiêu đi vào trong khách sạn, Dạ Lăng Hàn ra lệnh: "Đưa cậu ta đi."

Dung Thành bị thương nặng đã hôn mê, cả người toàn máu nằm trên mặt đất.

Bảo tiêu nhấc cậu lên, đưa ra khỏi vũ hội.

Dung gia tuy không thể so sánh với thế lực khổng lồ của Dạ gia ở thủ đô, nhưng cũng không phải hào môn dễ khinh thường.

Biết được con trai nhỏ bị giữ ở Dạ gia, Dung bố đích thân đến tìm Dạ Vân Bình đòi người.

Dạ Vân Bình tức giận vội vàng đi đến biệt thự, nhìn thấy Dạ Lăng Hàn lập tức giơ tay đánh hắn.

Dạ Lăng Hàn lắc người né tránh, cười đến bất cần đời: "Bố, bố đang muốn làm gì vậy?"

"Mày mau thả con út Dung gia ra ngay." Sắc mặt Dạ Vân Bình xanh mét: "Vì Kỷ Nhiên, mày muốn lên trời rồi đúng không?"

"Bố, vừa đúng lúc bố đến, con nói cho bố biết, Kỷ Nhiên phát tình rồi!"

Dạ Lăng Hàn rót rượu, thong thả ung dung mà uống.

"Tao sẽ không đồng ý cho nó bước vào cửa Dạ gia." Thái độ của Dạ Vân Bình cứng nhắc: "Dạ thiếu phu nhân chỉ có một người, đó chính là Cam Duệ."

"Bố, Kỷ Nhiên phát tình. Con đánh dấu em ấy về sau là có thể sinh con, việc nối dõi tông đường không phải đã xong rồi sao."

Dạ Lăng Hàn không kiên nhẫn nói: "Cam Duệ muốn làm Dạ thiếu phu nhân, vậy cho cậu ta cái danh này."

"Mày không cưới Kỷ Nhiên?"

"Với cái tính xấu như thế cưới về để rước khó chịu hay sao?"

Nhớ tới Kỷ Nhiên liên tục chạy trốn, Dạ Lăng Hàn tức muốn phát điên.

Loại tính cách này sao có thể xứng kết hôn với hắn? Dạ Lăng Hàn hắn cần một người ngoan ngoãn hiểu chuyện.

"Mày không cưới nó, còn đánh dấu nó làm gì?" Dạ Vân Bình nói: "Cam Duệ so với Kỷ Nhiên tốt gấp trăm lần, bên cạnh mày bắt buộc chỉ có một người. Về sau không cần dây dưa không rõ với nó nữa!"

"Không được!" Dạ Lăng Hàn ngữ khí rất cường ngạnh: " Đánh dấu em ấy là vì muốn chinh phục."

Hiện giờ hắn đã quên mất ý định ban đầu, bây giờ hoàn toàn là bản năng muốn chinh phục con mồi yêu thích của Alpha mà thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play