Sau khi Kỷ Nhiên cúp máy, Cam Duệ đưa điện thoại cho Dạ Lăng Hàn.

Nhìn chằm chằm màn hình di động, Dạ Lăng Hàn thấy thời gian cuộc trò chuyện chỉ có mười mấy giây, nhíu mày nói: "Em ấy vừa nói cái gì?"

Cam Duệ nói: "Chưa nói cái gì, tôi nói anh đang tắm, cậu ấy liền cúp máy luôn."

Lông mày của Dạ Lăng Hàn nhíu chặt hơn, trong lòng cực kì khó chịu.

Hắn cố ý để Cam Duệ nghe điện thoại

là muốn kích thích Kỷ Nhiên, muốn buộc cậu nhận sai cầu xin hắn quay về.

Nhưng cúp máy lâu như vậy rồi, sao Kỷ Nhiên vẫn chưa gọi lại?

Cái tính xấu gì đây? Đúng là chiều quá rồi mà!

Dạ Lăng Hàn ném điện thoại sang một bên, trầm mặt, cả người phát ra hơi thở bực bội.

"Dạ thiếu, tại sao vừa nãy anh không nhận điện thoại của Kỷ Nhiên?"

Cam Duệ có thể nhìn ra Dạ Lăng Hàn rất để ý đến Kỷ Nhiên, nhưng lại mù mờ không hiểu vì sao hắn lại làm ra hành động khiến người ta phải nghĩ nhiều này.

Chẳng lẽ anh ta không biết, làm như vậy Kỷ Nhiên sẽ hoài nghi tình cảm của anh ta sao?

"Không muốn nhận!" Dạ Lăng Hàn liếc mắt nhìn về phía Cam Duệ: "Chừng nào cậu mới phát tình?"

Cam Duệ tính tính thời gian: "Còn năm ngày nữa."

"Sao lại còn năm ngày?" Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn u lãnh: "Mấy hôm trước cậu tiêm thuốc ức chế?"

"Ba ngày trước đã phát tình, khi đó anh đi công tác ở bên ngoài, tôi chỉ có thể tiêm thuốc ức chế."

Cam Duệ bất đắc dĩ nói: "Chẳng lẽ bảo Alpha khác đánh dấu tôi?"

"Cậu có phát tình, tôi cũng không đánh dấu cậu." Dạ Lăng Hàn nhấn mạnh: "Đừng quên, cậu nói sẽ mang thai hộ."

"Nhưng nếu anh không đánh dấu tôi, bác Dạ sẽ nghi ngờ." Cam Duệ chỉ vào tuyến thể ở cổ tay: "Đánh dấu tạm thời là màu đỏ, đánh dấu hoàn toàn là màu xanh. Không có vết màu xanh mà tôi lại mang thai, chắc chắn bác sẽ biết tôi mang thai hộ."

Ngón tay Dạ Lăng Hàn gõ nhẹ lên đùi, trầm ngâm nói: "Việc đánh dấu tôi sẽ giải quyết, chờ đến ngày cậu phát tình gọi điện cho tôi, tôi tự có biện pháp."

"Tôi hiểu rồi!"

Cam Duệ không nói gì thêm, rời khỏi phòng của Dạ Lăng Hàn.

Trong phòng ngủ không người khác,

Dạ Lăng Hàn cởi bỏ nguỵ trang, nhanh chóng cầm lấy di động.

Không có tin nhắn, không có WeChat, Kỷ Nhiên không gọi lại cho hắn.

Chết tiệt!

Dạ Lăng Hàn mắng một tiếng, cảm thấy Kỷ Nhiên càng ngày càng khiến hắn mất hứng.

Trước kia chỉ cần hắn tỏ ý muốn chia tay, Kỷ Nhiên sẽ nhún nhường cầu xin hắn hồi tâm chuyển ý.

Tại sao hôm nay để Cam Duệ kích thích, Kỷ Nhiên không phản ứng một chút nào?

Mở camera giám sát trong điện thoại di động, tìm đến camera của biệt thự.

Di chuyển camera, Dạ Lăng Hàn tìm thấy Kỷ Nhiên ở sân thượng.

Kỷ Nhiên cầm di động, đang gọi điện thoại.

"...... Thật sự thực cảm ơn cậu! Tiền tôi mượn nhất định sẽ nhanh chóng trả cho cậu. Khi nào tôi mời cậu ăn cơm."

"Thật sự rất cảm ơn cậu!"

"Trong tay tôi không có đồ gì giá trị để thế chấp cả, có một chiếc đồng hồ được đặt làm, nghe nói giá trị năm ngàn vạn, trước để ở chỗ cậu. Chờ đến khi tôi đem tiền trả cậu, cậu lại đưa lại cho tôi."

Dạ Lăng Hàn nhìn người trong màn hình, Kỷ Nhiên một tay cầm di động, một cái tay khác cầm một cái hộp nhỏ.

Từ vẻ ngoài của hộp, hắn nhận ra đó là quà sinh nhật hắn đã từng đưa cho Kỷ Nhiên.

Kỷ Nhiên, mẹ nó em giỏi lắm!

Quà tôi tặng em mà cũng dám tuỳ tiện đưa cho người khác!

Mặt Dạ Lăng Hàn xanh mét, siết chặt di động trong tay.

Hắn đứng phắt dậy, cầm lấy áo khoác bước thật nhanh ra khỏi phòng ngủ.

Xem ra ngày thường hắn đã quá nhân từ, chỉ là giam cầm căn bản không thể khiến Kỷ Nhiên nhớ lâu, hôm nay chắc chắn phải hung hăng dạy lại cho em ấy biết, ai mới là ông trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play