Lúc Dạ Lăng Hàn chạy đến bệnh viện thì thấy phóng viên vây chặt kín cửa. Đám phóng viên như bị tiêm máu gà sau khi thấy tình hình của Vân Dật.
Sợ sẽ gây ra phiền phức cho Vân Dật, Dạ Lăng Hàn gọi trợ lý tới đuổi đám phóng viên đi, cuối cùng cũng vào được bệnh viện.
Mới vừa tìm thấy phòng bệnh liền đụng phải Dung Thành với Vân Tùng cũng vội vã chạy đến.
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, Dung Thành chạy nhanh đến đấm vào mặt hắn: "Mau cút ngay! Anh không có tư cách gặp học trưởng."
Dạ Lăng Hàn bị đánh đến ngã lảo đảo, hắn đứng dậy lau sạch máu ở khoé miệng: "Dung Thành, tôi không thừa hơi đi đánh nhau với cậu. Nhiên Nhiên đâu? Em ấy đâu rồi?"
"Anh không xứng gọi tên học trưởng. Dạ Lăng Hàn, anh để mẹ anh đến gây sự, bây giờ lại chạy tới làm bộ làm tịch. Có phải anh phải khiến Vân Dật tức chết mới vừa lòng đúng không? Nếu anh còn lương tâm thì mau cút khỏi đây ngay đi."
Hai mắt Dung Thành đỏ đậm, đáy mắt tràn ngập sát ý.
Hắn chưa bao giờ hận một người nào như này, hắn hận không thể chém Dạ Lăng Hàn thành trăm mảnh.
Nếu không phải tại Dạ Lăng Hàn, Vân Dật cũng sẽ không phải chịu khổ như này!
"Tôi hỏi cậu Nhiên Nhiên đang ở đâu?"
Dạ Lăng Hàn cố nén tức giận, hắn một phen túm lấy cổ áo Dung Thành kéo tới trước mặt. Đôi mắt hắn ngập tràn lửa giận như muốn thiêu chết Dung Thành vậy.
Dung Thành nghiến răng nhìn hắn.
Ánh mắt hai người cọ ra tia lửa, không khí lập tức tràn ngập khói thuốc súng.
Vân Tùng kéo hai người ra: "Cả hai bình tĩnh một chút! Thiếu gia vẫn còn đang phẫu thuật."
Nghe thấy hai chữ "phẫu thuật", đầu Dạ Lăng Hàn như muốn nổ tung.
"Rốt cuộc Nhiên Nhiên bị làm sao?"
Vân Tùng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ là nặng nề thở dài.
Đáy lòng Lăng Hàn lộp bộp một tiếng, một cơn dự cảm bất thường đang lan khắp cơ thể hắn.
Dung Thành không đội trời chung với Dạ Lăng Hàn, hắn đi nhanh đến phòng phẫu thuật, nhìn chằm chặp cánh cửa đang đóng chặt.
Dạ Lăng Hàn đi theo phía sau, đứng ở một chỗ khác.
Vân Tùng đang gọi điện giải quyết những tin tức trên mạng, trên mạng đang điên cuồng tràn lan những tin tức bất lợi về Vân Dật, nếu không nhanh xử lí sợ rằng không khống chế nổi.
Rất lâu sau cửa phòng phẫu thuật mới mở ra, bác sĩ đi ra ngoài.
Dạ Lăng Hàn nhanh chân chạy đến, đẩy Dung Thành sang một bên: "Bác sĩ, em ấy sao rồi?"
Bác sĩ cởi khẩu trang, tiếc nuối thở dài: "Người lớn không có việc gì, nhưng đứa bé không giữ được. Bệnh nhân vừa mới phẫu thuật xong lát nữa sẽ được đưa ra ngoài. Cần nằm viện quan sát thêm mấy ngày nữa, đợi cơ thể ổn định mới có thể xuất viện."
"Ông...... Ông nói cái gì?"
Dạ Lăng Hàn cảm thấy như có người đập cho hắn một gậy, đầu hắn ong lên.
Đứa bé không giữ được!
Đứa bé không giữ được!
Trong đầu hắn toàn là những chữ này.
Vân Dật mang thai!
Tại sao em ấy lại nói em ấy không mang thai?
Rốt cuộc sao lại thế này?
Bác sĩ cho rằng hắn không nghe thấy rõ, lặp lại nói: "Cậu ấy bị ngã quá mạnh, đứa bé không thể giữ được."
Dạ Lăng Hàn hoàn hồn, vội vàng hỏi: "Bệnh nhân thế nào rồi bác sĩ? Cơ thể em ấy có sao không?"
Bé con không còn là kết cục đã định, giờ quan trọng nhất là Vân Dật.
Chỉ cần Vân Dật bình an là hắn yên tâm rồi.
"Trạng thái của bệnh nhân không tốt lắm, cần tĩnh dưỡng một thời gian. Sinh non ảnh rất ảnh hưởng tới thân thể, cho dù là nam nhân cũng không ngoại lệ. Về sau phải chú ý chút, đừng có bất cẩn như vậy nữa."
Bác sĩ dặn dò xong liền rời đi.
Dạ Lăng Hàn thất hồn lạc phách đứng ngốc ở đó, trước ngực như bị đào khoét đau đớn.
Vân Dật mang thai, đứa con thứ hai của bọn họ. Đây vốn là một tin mừng lại trở thành hiện trạng như vậy.
Dạ Lăng Hàn cực kì hận chính mình, tại sao hắn không cho người giám sát Đoạn Dịch Chân?
"Dạ Lăng Hàn, thằng khốn này!"
Dung Thành thật sự nhịn không nổi nữa, xông tới đấm Dạ Lăng Hàn.
Dạ Lăng Hàn vung tay đánh trả, hai người đấu đá túi bụi.
Dung Thành giống như phát điên, hắn hoàn toàn mất khống chế.
Vân Dật tốt như vậy, vì sao lại gặp phải thằng khốn như Dạ Lăng Hàn chứ?
Dạ Lăng Hàn chó chết!
Hắn không nên xuất hiện trên đời này!
"Mau dừng tay!" Vân Tùng xông tới muốn kéo hai người ra.
Nhưng hai người đánh đấm điên cuồng, cuối cùng phải dùng đến bảo tiêu mới ngăn được hai người này.
Sắc mặt Vân Tùng rất khó coi: "Thiếu gia vẫn còn đang trong phòng phẫu thuật, thỉnh các cậu để ý một chút. Chẳng lẽ các cậu muốn thiếu gia vừa ra ngoài đã thấy các cậu đánh nhau sao! Muốn đánh nhau cút ra ngoài đánh!"
Dạ Lăng Hàn trừng mắt với Dung Thành, ánh mắt cả hai đều như muốn giết chết người còn lại.
Nhưng cuối cùng hai bọn hắn cũng không tiếp tục đánh nhau nữa.
Một lát sau Vân Dật được đẩy ra khỏi phòng bệnh.
Đã hết thuốc gây mê nên Vân Dật đã tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, Vân Dật lạnh lùng nói: "Tôi không muốn nhìn thấy anh, mau cút đi."
"Nhiên Nhiên ——"
Sắc mặt Dạ Lăng Hàn trắng bệch, chưa bao giờ hắn thấy áy náy với sợ hãi như lúc này.
Vân Dật không bố thí cho hắn một ánh mắt nào, trực tiếp nghiêng mặt tránh đi.
Tim Dạ Lăng Hàn như bị dao cắt, hai mắt hắn cay lên, đứng đờ tại chỗ.
"Học trưởng nói không muốn nhìn thấy anh, còn không mau cút đi!"
Dung Thành đẩy Dạ Lăng Hàn ra, chạy đến trước giường bệnh, khẩn trương mà nhìn Vân Dật: "Học trưởng, anh cảm thấy sao rồi?"
Dạ Lăng Hàn bị đẩy qua một bên, Dung Thành theo giường bệnh đi về phía thang máy.
Vân Dật đã đi ngày càng xa cuối cùng hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của Dạ Lăng Hàn, cảnh vật xung quanh nhoè đi, nước mắt mơ hồ ngập tràn hai mắt hắn.
Dạ Lăng Hàn hơi khom lưng bóp chặt đoạn áo trước ngực.
Nơi này rất đau rất đau......
Hắn mất đứa con bé bỏng, lại mất cả Vân Dật.
Vân Dật được đưa đến trong phòng bệnh, Dung Thành vẫn luôn bận trước bận sau, chờ xử lí thủ tục xong hắn đi đến bên cạnh giường bệnh, mặt đầy lo lắng nói: "Học trưởng, có thấy chỗ nào khó chịu không?"
"Tôi không sao rồi." Vân Dật không muốn nhìn thấy nhất là Dạ Lăng Hàn, nhưng cũng không có cách đối mặt với Dung Thành.
Cho dù là bốn năm trước hay là bốn năm sau, Dung Thành vẫn luôn tốt như vậy, nhưng chung quy cậu vẫn phải cô phụ ý tốt của Dung Thành.
Trước ngày đính hôn lại gặp phải chuyện như này, cho dù là bị cưỡng ép Vân Dật cũng cảm thấy cực kì có lỗi với Dung Thành.
"Dung Thành, cậu không cần đối xử tốt với tôi như vậy, không cần quan tâm tôi. Như vậy sẽ chỉ khiến tôi thêm khó xử."
Dung Thành nắm lấy tay Vân Dật, rất chân thành nói: "Học trưởng, đối xử tốt với anh là bản năng của em. Anh không cần nghĩ đó là gánh nặng, đây là em nguyện ý. Những việc trước đây hãy mau quên hết đi, chúng ta hãy bắt đầu một cuộc sống mới. Anh nhất định phải mau khỏe lại, anh còn có Tuế Tuế, còn có em, bọn em sẽ là hậu thuẫn của anh."
Trong lòng Vân Dật ngũ vị trần tạp, cổ họng cậu đầy chua xót, một chữ cũng không nói ra được. .
Ngôn Tình SủngBây giờ cậu không biết dùng từ gì mới có thể miêu tả tâm tình hiện tại của mình.
Tuy rằng đứa bé là do ép buộc mà có, nhưng dù sao cũng là máu mủ của cậu, không có ai không yêu con của mình cả.
Con không còn nữa, cậu rất khó chịu.
Cậu không thể thay đổi tâm tình để đáp lại tâm ý của Dung Thành.
Một lúc lâu sau, Vân Dật khó khăn lấy lại giọng nói của mình: "Dung Thành, tôi muốn yên tĩnh một chút."
Dung Thành rất thức thời mà đứng lên: "Học trưởng, anh nghỉ ngơi đi. Em đi gọi hộ sĩ đến chăm sóc anh."
Hắn rời khỏi phòng, một lúc sau có hai hộ sĩ Omega tới.
*
Dạ gia, Đoạn Dịch Chân xoa cổ tay đau nhức, oán giận với Dạ Vân Bình nói: "Cái đứa Vân Dật kia còn dã man hơn cả Kỷ Nhiên, chưa gì đã động tay muốn đánh tôi! Cũng may là tôi có chuẩn bị mà đến, nếu không lại ăn đau từ nó."
Dạ Vân Bình không ngờ Đoạn Dịch Chân lại nháo lớn đến như vậy, lời đồn đãi bây giờ đã bay đầy trời, áp cũng áp không được.
"Bà đi tìm cậu ta làm gì! Bà nhìn xem hiện tại trên mạng đồn cái gì đi kìa?"
Đoạn Dịch Chân đúng lý hợp tình mà phản bác nói: "Là nó quyến rũ con trai tôi, nó là cái loại không có liêm sỉ, loại tiện nhân. Loại người như này không xử lí luôn còn giữ lại để ăn Tết hay gì?"
Dạ Vân Bình đang chuẩn bị mắng bà ta vài câu thì di động đổ chuông.
Ông ta tiếp điện thoại, sau khi nghe trợ lý nói xong, Dạ Vân Bình quăng điện thoại xuống đất, tát một cái chát lên mặt Đoạn Dịch Chân.
Đoạn Dịch Chân trực tiếp bị đánh ngốc, che bên má sưng đỏ kinh ngạc nhìn ông ta nói: "Ông...... Ông bị điên rồi sao?"
"Cái loại đàn bà đáng chết này, bà muốn cái nhà này tan tành mới hài lòng đúng không!"
Dạ Vân Bình vừa giận vừa sợ, răng ông ta nghiến ken két.
"Ông đánh tôi? Ông thế mà lại dám đánh tôi!"
Đoạn Dịch Chân nhào đến cào ông ta, bà ta ra tay tàn nhẫn, mặt với cổ Dạ Vân Bình bị cào đỏ lên.
"Đồ đàn bà đáng chết!"
Dạ Vân Bình đẩy Đoạn Dịch Chân lên sofa, sau đó đánh thêm vài cái nữa, đánh đến mặt Đoạn Dịch Chân sưng đỏ.
"Bà có biết Vân Dật là ai không? Sao mà cũng dám tới gây sự với cậu ta?"
Đoạn Dịch Chân khóc lóc nói: "Tôi thèm quan tâm nó là ai? Nó câu dẫn A Hàn thì phải trả giá. Còn nữa, tôi muốn ly hôn với ông!"
"Vừa hay, tôi cũng không muốn sống cùng cái đồ sao chổi như bà."
Dạ Vân Bình lạnh giọng quát: "Cưới phải loại người như bà đúng là gia môn bất hạnh."
"Bởi vì một người râu ria mà ông đánh tôi, lại còn muốn ly hôn sao?"
Đoạn Dịch Chân không thể tưởng tượng được.
Bà ta đã sống với Dạ Vân Bình hơn phân nửa đời, hai người đã từng cãi nhau, nhưng trước giờ Dạ Vân Bình chưa từng động tay với bà ta.
Hôm nay bởi vì cái đứa tên Vân Dật kia mà không chỉ đánh bà ta, còn muốn ly hôn với bà ta.
"Người râu ria?"
Dạ Vân Bình thật sự muốn bóp chết người đàn bà vô tri này: "Cậu ta là gia chủ Vân gia bên Vân Lai quốc, là em trai của tổng thống hiện tại."
Đoạn Dịch Chân giống như bị sét đánh. Hơn nửa ngày trôi qua bà ta mới lẩm bẩm nói: "Ông nói cái gì?"
"Không có khả năng! Chuyện này không có khả năng!"
Đoạn Dịch Chân cảm thấy không thể tưởng tượng được, bà ta liều mạng lắc đầu: " Tên đó nói với tôi, nó chỉ là một người đại diện bình thường thôi. Vì muốn dựa vào Dạ gia nên mới câu dẫn A Hàn. Sao nó có thể là gia chủ Vân gia chứ?"
Dạ Vân Bình đã không còn rảnh mà nghe bà ta nói bậy bạ, di động của ông ta không ngừng đổ chuông.
Sau khi nhận điện thoại, giọng nói nôn nóng của trợ lý truyền đến: "Dạ tiên sinh, không ổn rồi! Mấy công ty bên Vân Lai quốc kia đồng loạt muốn huỷ bỏ hợp tác. Hiện tại đã mất đi năm nhà cung cấp hoá thương, các thiết bị cũng dừng sản xuất rồi. Chúng tôi không gọi được cho Dạ tổng đành gọi về phía ngài. Ngài hãy mau chóng nghĩ ra biện pháp đi."
Trước mắt Dạ Vân Bình tối sầm, thiếu chút nữa té xỉu trên mặt đất.
Báo ứng!
Báo ứng tới!
Đây là Vân gia trả thù Dạ gia!
Dạ Vân Bình túm tóc Đoạn Dịch Chân kéo bà ta đứng dậy khỏi sofa: "Đi! Cùng tôi đi tìm Vân Dật dập đầu xin lỗi!"
Đoạn Dịch Chân liều mạng giãy giụa: "Tôi không đi!"
Bà ta nào dám qua đó, Vân Dật nhất định sẽ giết bà ta.
"Không đi cũng được, nếu bà muốn cho Dạ gia xong đời cùng bà luôn?"
Dạ Vân Bình phát điên, gọi hai bảo tiêu tới đưa bà ta đến chỗ Vân Dật ở.