Vân Dật chẳng thèm tin Dạ Lăng Hàn yêu cậu, cái gọi là yêu chẳng qua là một loại dục chiếm hữu cố chấp của hắn mà thôi!
Vân Dật dùng sức rút về tay, giơ tay tát vào mặt Dạ Lăng Hàn: "Cút đi!"
Dạ Lăng Hàn ăn tát xong biểu cảm vẫn không có chút thay đổi, mắt điếc tai ngơ nhìn cậu giận dữ, nhẹ nhàng ôn nhu nói: "Chưa có gì bỏ bụng cả ngày nay rồi, ăn cơm trước đã!"
Không đợi Vân Dật trả lời, Dạ Lăng Hàn đứng lên, mang đĩa cơm đi đến bên mép giường.
Dạ Lăng Hàn thở dài: "Em giận anh nhưng không nhất thiết phải ngược đãi bản thân. Anh thấy em ăn cơm xong anh liền cút."
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn là Vân Dật lại nhịn không mà nhớ lại chuyện ở suối nước nóng, cậu căm hận tên đàn ông này vô cùng, làm gì có chuyện yên bình ở cùng một chỗ với hắn.
Vân Dật xốc lên chăn chuẩn bị xuống giường, Dạ Lăng Hàn ghì tay cậu lại: "Đừng đi!"
"Đừng chạm vào tôi!" Vân Dật mất khống chế hét to.
Dạ Lăng Hàn không có buông cậu ra, hắn rất sợ Vân Dật sẽ rời đi.
"Nhiên Nhiên, anh cầu xin em đừng đi! Em ở lại đi, cho anh một cơ hội để bù đắp cho em."
Dạ Lăng Hàn khiến Vân Dật gần như phát điên, cậu nhặt con dao dưới đất lên chĩa về phía Dạ Lăng Hàn: "Tránh ra!"
Đáy mắt Vân Dật mang theo sát ý, cậu thật sự muốn một dao đâm chết Dạ Lăng Hàn.
Đời này của cậu đã nhận bao nhiêu sỉ nhục, ủy khuất, bất kham...... Tất cả từ tên này mà ra.
Cậu không có làm việc tày trời gì, vì sao lại bị hắn tìm đủ mọi cách nhục nhã như vậy.
Một bàn tay xuất hiện chớp nhoáng, nắm lấy cổ tay của cậu.
Tay Vân Dật bị kéo về phía ngực Dạ Lăng Hàn, máu tươi chen chúc chảy ra, thấm ướt bàn tay cậu.
Cậu hoảng hốt trừng lớn mắt nhìn người đàn ông trước mặt.
Tay Dạ Lăng Hàn vẫn còn vững vàng nắm lấy cổ tay của cậu, không có ý muốn thả ra.
"Em bớt tức giận được chút nào chưa?"
Trên mặt Lăng Hàn là nụ cười cưng chiều, khiến Vân Dật cảm thấy như bị khiêu khích.
"Chưa hết giận sao?"
Dạ Lăng Hàn nắm lấy tay cậu kéo về phía sau, con dao rút khỏi người hắn, một cột máu phun ra.
Phía trước ngực máu đã thấm ướt áo, mùi máu tràn ngập khắp phòng.
Hắn lại đâm thêm một dao nữa, Dạ Lăng Hàn nhìn vào mắt Vân Dật hỏi: "Nhiên Nhiên, em bớt giận anh chưa?"
Mắt Vân Dật mở to, tay nắm dao hơi run.
Điên rồi!
Dạ Lăng Hàn rõ ràng là một thằng điên mà.
"Anh muốn em vui vẻ một chút, có thể cười với anh một cái."
Dạ Lăng Hàn không chịu được việc Vân Dật luôn dùng ánh mắt hận thù mà nhìn hắn, cảm giác này so với bị dao đâm còn đau hơn.
"Nhiên Nhiên, em cười với anh một lần đi."
Trên người Dạ Lăng Hàn toàn là máu, tròng mắt đầy tơ máu nhưng ánh mắt lại sáng phát sợ. Hắn giống như một tên điên đang tìm loại thuốc thuộc về hắn, mà Vân Dật chính là thuốc của hắn.
Vân Dật cười sao nổi, cậu hận Dạ Lăng Hàn muốn chết, hận không thể cắn chết hắn.
"Vẫn không tha thứ cho anh được sao?"
Dạ Lăng Hàn nhếch khoé miệng, lộ ra nụ cười chua xót: "Anh chỉ yêu em thôi mà! Chẳng lẽ sai rồi sao?"
Con dao lần nữa đâm vào ngực Dạ Lăng Hàn, tay Vân Dật đầy máu, tay của Dạ Lăng Hàn cũng đỏ au.
Con dao đã không còn hình dạng như ban đầu, máu đỏ dính đầy dao khiến mắt của Vân Dật đau nhức.
Lưỡi dao không dài, nhưng mỗi lần đâm vào là đến tận chuôi.
Dạ Lăng Hàn giống như không biết đau, trên mặt hắn chẳng có thay đổi gì nhiều lắm, chỉ chăm chú si mê ngắm nhìn Vân Dật.
Hắn không biết với người khác tình yêu là thế nào, hắn chỉ biết hắn yêu Vân Dật, yêu đến điên cuồng.
"Anh cho rằng anh làm như vậy tôi sẽ tha thứ cho anh sao? Dạ Lăng Hàn, anh đúng là một thằng điên!"
Giọng của Vân Dật run nhẹ, cậu hét ầm lên, không chỉ để trả lời Dạ Lăng Hàn, mà còn nhắc nhở bản thân.
Không thể thương hại hắn, Dạ Lăng Hàn là tên chuyên dùng mưu kế, lần trước còn không phải là vì tranh thủ kiếm sự thương hại của cậu mà dùng khổ nhục kế đó sao.
Nhưng mà sao trái tim của cậu lại đau như vậy?
Con dao kia giống như không phải đâm vào ngực Dạ Lăng Hàn mà là đang đâm vào trong lòng cậu.
Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn quả thực bị điên rồi, yêu Vân Dật yêu đến điên cuồng, hắn biết rõ rằng hắn không thể mất Vân Dật.
"Nhiên Nhiên, trong lòng em có thoải mái hơn không?"
Ngực Dạ Lăng Hàn vẫn đang chảy máu, máu chảy khiến trước mắt hắn dần mờ đi.
Hắn dùng sức nắm lấy tay Vân Dật không dám buông ra. Hắn sợ Vân Dật sẽ rời khỏi hắn.
"Không thoải mái lại đâm thêm mấy nhát nữa là được."
Trên mặt Dạ Lăng Hàn là nụ cười gượng, mặt hắn tái nhợt: "Anh nhìn rồi, dao này không đâm chết người được đâu. Anh cũng không thể dễ dàng chết vậy đây, anh chết rồi sẽ không có ai như anh yêu thương em mất. Em đâm thêm mấy nhát nữa cho bớt giận, tâm tình tốt thì cho anh một cơ hội nhé. Em không thể tức giận đâu, tức giận không tốt cho cơ thể. Cơ thể em đang không khoẻ, đừng tức giận."
Nói xong thì Dạ Lăng Hàn đã có chút nói năng lộn xộn, suy nghĩ của hắn bắt đầu rời rạc, trước mắt càng ngày càng mơ hồ.
Nhưng mặc dù suy nghĩ hỗn loạn, hắn vẫn không buông tay Vân Dật.
Lúc Dịch Tầm với Dung Thành mang người đến thì thấy Dạ Lăng Hàn nằm trên vũng máu, Vân Dật ngồi ngây ngốc bên cạnh hắn.
Trên người Vân Dật đầy máu, con dao nắm trong tay cũng đầy máu.
Một màn máu me này khiến mấy người vừa vào sợ chết khiếp.
Dịch Tầm hoảng sợ không thôi, đi nhanh tới bên canh Vân Dật: "Sao lại thế này?"
Hắn đang nghĩ dưới cơn tức giận Vân Dật đã đâm chết Dạ Lăng Hàn.
Dung Thành ngồi xổm xuống bên cạnh Vân Dật, nhẹ nhàng chạm vào má cậu.
Vân Dật như tỉnh dậy từ cơn mơ, trong ánh mắt có một chút cảm xúc.
"Học trưởng!" Dung Thành đau lòng muốn chết, trong mắt toàn sự chua xót.
Hắn hận Dạ Lăng Hàn, một người đáng lẽ được sống an ổn Vân Dật lại bị Dạ Lăng Hàn làm cho đau khổ.
"Mọi người đến rồi à!"
Vân Dật nỗ lực nặn ra một nụ cười, muốn để người khác thấy cậu không thèm để ý, nhưng Dạ Lăng Hàn người đầy máu đang nằm trước mặt cậu, cho dù đã cực lực nhắc nhở bản thân không để ý, nhưng lực ảnh hưởng của tên này đối với cậu vẫn đang không ngừng ngấm vào trong xương máu của cậu.
Trái tim đau đớn như bị xé toạc khiến Vân Dật đỏ mắt, mùi máu lượn trong không khí như xé rách linh hồn của cậu, khiến cậu đau đớn muốn chết.
Cậu muốn chạy trốn!
Chạy trốn tới một nơi không có Dạ Lăng Hàn.
Cậu hối hận! Vì sao lúc trước lại muốn đến đại lục Long Tê làm gì chứ?
Dung Thành cúi người muốn bế Vân Dật lên lại thấy cổ tay của cậu vẫn bị Dạ Lăng Hàn nắm chặt.
Khóe mắt hắn muốn nứt ra, hắn dùng sức muốn tách ngón tay của Dạ Lăng Hàn ra nhưng cái tay kia như khảm vào xương cốt của Vân Dật vậy, hắn cạy mãi cũng không ra.
"Tên khốn này!"
Dung Thành mắng một tiếng.
Cho dù có xuống địa ngục, Dạ Lăng Hàn cũng muốn kéo Vân Dật theo.
Dịch Tầm thấy Dạ Lăng Hàn chỉ ngất đi, ra lệnh cho người đằng sau: "Đưa hắn đến bệnh viện."
Khó khăn tách ngón tay Dạ Lăng Hàn ra Vân Dật mới có thể tự do.
Nhưng tâm cậu giống như đang bị giam trong bóng tối.
Dạ Lăng Hàn được đưa vào bệnh viện, Vân Dật quay về biệt thự.
Cậu phát sốt.
Sau đó vẫn luôn sốt cao không ngừng, nằm trên giường không dậy nổi.
Bác sĩ đến giúp Vân Dật tiêm hạ sốt, nhưng cậu vẫn nóng kinh khủng.
Trong lúc mơ màng, Vân Dật mơ thấy khoảng thời gian yêu hận đan xen với Dạ Lăng Hàn trước kia.
Cho dù thân phận của cậu có thay đổi hay gì đi chăng nữa, cậu cũng không thể thoát khỏi Dạ Lăng Hàn.
Biết Vân Dật bị sốt, Tuế Tuế vẫn luôn trông chừng cậu.
Vân Dật mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của Tuế Tuế: "Baba ơi!"
"Tuế Tuế, sao con lại ở đây?"
Nhìn thấy Tuế Tuế, Vân Dật tỉnh táo lại duỗi tay xoa đầu Tuế Tuế.
Đây là hy vọng duy nhất của cậu, nếu không phải vì Tuế Tuế, chỉ sợ cậu đã sớm kéo Dạ Lăng Hàn đồng quy vu tận.
"Baba ơi! Baba đỡ hơn chút nào chưa ạ?"
Tuế Tuế khẩn trương mà nhìn cậu: "Tay baba nóng quá, vẫn chưa đỡ sao ạ?"
Giọng nói của Tuế Tuế nhỏ hơn: "Hình như bố khiến bác nhỏ tức giận hay sao đấy ạ, bác nhỏ nói sẽ đưa con đi. Còn nói không cho bố gặp con nữa. Baba, về sau thật sự con không được gặp bố nữa hay sao ạ?"
Nháo đến bây giờ thành ra như này, mối quan hệ giữa cậu và Dạ Lăng Hàn đã chẳng còn gì có thể cứu vãn nữa rồi.
Còn Tuế Tuế...... Chỉ có thể trở thành đứa bé thiếu bố thôi.
"Tuế Tuế, nếu để con chọn giữa baba và bố, con sẽ chọn ai?"
"Vì sao phải chọn ạ?" Tuế Tuế khó hiểu nói: "Baba với bố con đều muốn. Chúng ta không phải một gia đình yêu thương nhau hay sao ạ?"
"Tuế Tuế, baba và bố sẽ không ở bên nhau, hai người chúng ta không hợp nhau."
"Nếu không hợp nhau sao lại có Tuế Tuế? Bố đã nói rằng do baba yêu bố nên mới có Tuế Tuế."
Tuế Tuế kéo tay Vân Dật: "Baba, baba không yêu bố sao?"
"Baba......" Một chữ Vân Dật cũng cũng không nói ra được.
Cậu yêu Dạ Lăng Hàn, đã từng yêu sâu đậm.
Nhưng hiện tại thì còn gì chứ.
"Baba, chúng ta với bố sống cùng nhau được không ạ?"
Tuế Tuế khẩn cầu nói: "Baba, cầu xin baba mà!"
Nhìn thấy Tuế Tuế chuẩn bị khóc đến nơi rồi, Vân Dật chỉ có thể kết thúc chủ đề này: "Bảo bối, chúng ta không nói cái này nữa. Mấy ngày này ở nhà với baba được không? Cơ thể baba không thoải mái, chỉ muốn nhìn thấy Tuế Tuế thôi."
"Được ạ!" Tuế Tuế gật mạnh đầu, cọ trán lên trán Vân Dật: "Baba dưỡng bệnh cho tốt, con ở đây chăm sóc baba."
Vân Dật đương nhiên không thể để bé con mệt nhọc liền gọi Vân Tùng đến đưa Tuế Tuế ra ngoài, còn dặn dò bảo mẫu chơi cùng Tuế Tuế.
Sau khi Vân Dật tỉnh lại, Dung Thành tới thăm cậu.
Nhìn thấy Vân Dật tiều tụy, trái tim của Dung Thành muốn nát.
"Học trưởng, anh nghỉ ngơi tiếp đi, không cần để ý gì hết. Việc của Dạ Lăng Hàn em giúp anh xử lý."
Dung Thành nắm lấy tay Vân Dật: "Em không để ý việc anh bị hắn đánh dấu. Chúng ta có thể không cần con cái, không cần làm chuyện thân mật, chỉ cần có thể ở bên nhau, em làm cái gì cũng được."
Ý tứ chân thành như vậy, nhưng Vân Dật lại cảm thấy cực kì lỗi thời.
Cậu nhìn kết ấn trên cổ tay, thật sự không có cách nào chấp nhận Dung Thành.
"Dung Thành, tôi muốn hủy bỏ buổi lễ đính hôn."
"Vì sao?" Dung Thành kích động lên: "Anh vẫn còn thích Dạ Lăng Hàn?"
Vân Dật rũ mắt nói: "Tôi không thích hắn. Nhưng tôi bị hắn đánh dấu, tôi không thể ở bên cậu được."
Dung Thành dùng sức ôm lấy Vân Dật: "Em nói là em không để ý!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT