Dạ Lăng Hàn đang họp, bực bội đập bàn: "Các người có thôi đi không? Đóng kịch đến nghiện rồi à?"

"Nói cho Kỷ Nhiên biết, trò vặt vãnh này diễn trước mặt tôi cũng vô dụng."

"Thật sự bị bệnh? Vậy mà các người cũng làm quá lên, chỉ là phát sốt thôi, ai mà chẳng từng bị rồi? Cần gì phải tìm bác sĩ! Ráng chịu thêm mấy ngày nữa tự nhiên sẽ khỏi thôi."

"Không phải em ấy luôn nói bản thân là Alpha, tố chất cơ thể tốt, chỉ là bệnh nhẹ thôi, không có yếu ớt đến như vậy sao? Lại không biết nũng nịu giống Omega cần người bảo bọc, trước mặt tôi đừng có ra vẻ yếu đuối."

Dạ Lăng Hàn vô tình tắt điện thoại, hắn cảm thấy hết thảy trong màn kịch của Kỷ Nhiên là muốn hắn trở về.

Muốn hắn trở về như vậy thì tự gọi mà cầu xin hắn.

Hắn có thể thật sự vui vẻ mà đi về đó.

Dùng loại mánh khoé này lừa hắn, coi hắn là thằng đần chắc?

Dạ Lăng Hàn vẫn cực giận, mấy ngày rồi cũng chưa ghé qua biệt thự một lần nào.

Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, Kỷ Nhiên nằm trên giường bảy ngày mới dần dần hồi phục.

Nhưng sắc mặt lại cực kì nhợt nhạt, thể trạng cũng không có tốt như ban đầu.

Rõ ràng là Alpha mà còn yếu hơn cả Omega.

Mấy ngày này, đại khái Kỷ Nhiên cũng hiểu thái độ của Dạ Lăng Hàn.

Người giúp việctrong biệt thự đều chuyển đi, biệt thự trống rỗng như cái nhà giam lạnh băng.

Ba ngày trước, Kỷ Nhiên tỉnh lại muốn uống nước, còn phải kéo lê cái thân mềm oặt xuống lầu uống.

Không có nước ấm, dòng nước lạnh băng chảy vào bụng, nước lạnh làm cả người cậu phát run.

Cơ thể lạnh lẽo một chút sẽ hết, trong lòng lạnh lẽo mới là khó chịu.

Mấy ngày nay Dạ Lăng Hàn không có gọi cho cậu một cuộc điện thoại nào, cũng chẳng nhắn tin.

Dạ Lăng Hàn là đang muốn ép cậu, buộc cậu phải cúi đầu chịu thua.

Nhưng giờ cậu sẽ không làm thế nữa.

Sau khi thân thể hồi phục tốt hơn, cậu chuẩn bị về trường hoàn thành nốt việc tốt nghiệp.

Mới vừa bước xuống taxi, ánh mắt Kỷ Nhiên đã bị hai bóng người đằng xa hấp dẫn. Một người là Alpha trẻ tuổi anh tuấn, một người là Omega xinh đẹp dịu dàng, hai người đang đứng ở cổng trường thân mật nói chuyện.

Vị Omega kia mỉm cười nhìn về phía Alpha, ngón tay trắng nõn đặt ở cổ nam nhân, giúp hắn chỉnh lại cổ áo.

Hành động của hai người hết sức thân mật, hệt như một đôi tình nhân đang trong giai đoạn cuồng nhiệt.

Kỷ Nhiên chỉ nhìn qua một chút rồi vội vàng cúi đầu, mi mắt rủ xuống tràn đầy bi thương.

Alpha cách đó không xa là Dạ Lăng Hàn.

Hắn thật sự quá nổi bật, khí thế Alpha mạnh mẽ khiến người ở rất xa nhìn qua thôi cũng thấy sợ.

Kỷ Nhiên muốn không chú ý đến cũng không được.

Omega xinh đẹp bên cạnh hắn hẳn là Cam Duệ. Trường học của Kỷ Nhiên chỉ nhận Alpha, trường bên cạnh chỉ nhận Omega.

Xem bộ dáng của Dạ Lăng Hàn, chắc là đưa Cam Duệ đi học.

Kỷ Nhiên cong khoé môi tự giễu, trong lòng tràn đầy chua xót.

Cậu yêu Dạ Lăng Hàn bốn năm, lúc còn đang theo đuổi hắn cũng đưa cậu đến trường học. Sau khi theo đuổi thành công, cũng đều là cậu đến Dạ thị tìm hắn.

Có đôi khi Dạ Lăng Hàn họp gấp hay bận rộn công việc, cậu đều chờ hắn ở phòng nghỉ.

Có khi là mấy tiếng, cũng có khi là cả một ngày.

Dạ Lăng Hàn bận rộn, thời gian liếc cậu một cái cũng chẳng có.

Mà cậu không trách cũng chẳng móc, chỉ lẳng lặng chờ hắn, can tâm tình nguyện.

Hiện giờ nghĩ lại, khi đó cậu đúng thật là bị thứ tình yêu đó làm cho mù quáng khờ khạo.

Kỷ Nhiên nâng tay, ấn chặt nơi lồng ngực.

Nơi này, đau quá, rất đau...

Biết Dạ Lăng Hàn đã đính hôn cùng Cam Duệ, bọn họ ở bên nhau cũng là chuyện sớm muộn thôi.

Nhưng trái tim khó bảo, đoạn tình cảm này không thể nói vứt là vứt.

Kỷ Nhiên sợ bản thân không kiểm soát được sẽ làm ra những chuyện không lý trí, dứt khoát không nhìn hai người kia nữa.

Bước chân cậu nhanh hơn, vừa mới chuẩn bị bước vào cổng, phía sau truyền đến một giọng trầm thấp: "Đứng lại!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play