"Em đang lo lắng cho anh sao?"

Giọng nói mừng rỡ như điên của Dạ Lăng Hàn khiến Vân Dật ý thức được vừa rồi cậu làm cái gì, cậu lập tức buông tay Dạ Lăng Hàn ra: "Anh nghĩ nhiều rồi."

"Thừa nhận rằng em quan tâm anh khó lắm sao?"

Dạ Lăng Hàn khẽ thở dài: "Có phải bảo em thừa nhận là em thích anh đâu, không cần thiết phải đè nặng tâm lý như vậy."

"Tôi nói, tôi không có quan tâm anh, tôi lại càng không thích anh."

Vân Dật tức muốn hộc máu mà quát lên, như đang cố ý che giấu điều gì đó.

Ánh mắt của Dạ Lăng Hàn chăm chú nhìn chằm chằm cậu, thân thể cao lớn che khuất ánh đèn mờ nhạt ở hành lang, không khí đột nhiên trở nên ái muội.

Vân Dật cảm thấy không khí bắt đầu loãng dần, khiến tim cậu đập thình thịch.

"Không thấy Tuế Tuế đâu nữa, tôi đi tìm thằng bé."

Cậu nóng lòng muốn thoát thân, bước chân đi như bay.

Sau khi đi được vài bước cậu liền cảm thấy có người đi theo phía sau cậu.

Quay đầu lại liền thấy Manh Manh Hùng ngây thơ chất phác đáng yêu cách cậu nửa mét.

Manh Manh Hùng kia là Dạ Lăng Hàn không thể nghi ngờ.

Vân Dật siết chặt nắm tay cố để bản thân biểu hiện bình thường hơn, nhưng vẫn bị việc Dạ Lăng Hàn đi theo mà trở nên mất tự nhiên.

Ánh mắt nóng hổi phía sau như bóng với hình, cho dù là không có quay đầu lại cũng có thể cảm nhận được vô cùng rõ ràng.

Đi thêm một lúc Vân Dật thật sự chịu không nổi.

Cậu quay đầu lại nói: "Dạ Lăng Hàn, anh đủ rồi đấy! Anh làm như vậy là có ý gì?"

Dạ Lăng Hàn giơ tay rất vô tội nói: "Anh cũng đi tìm Tuế Tuế."

Vân Dật nhanh chóng quay lại đầu rồi tăng tốc bước chân.

Cậu cảm thấy cậu thật là nhục nhã quá đi.

Sở dĩ Dạ Lăng Hàn đi theo tới công viên nhất định là vì muốn trông Tuế Tuế.

Mới chẳng phải là vì cậu đâu!

Vừa rồi nói ra những lời đó đúng là quá mức tự luyến rồi!

Dạ Lăng Hàn để ý cậu chẳng qua chỉ là vì cậu lớn lên giống với người vợ đã qua đời của hắn, coi cậu là thế thân mà thôi.

Trong đầu Vân Dật rất lộn xộn, căn bản không có chú ý phương hướng.

Dạ Lăng Hàn giữ chặt lấy cánh tay cậu: "Em đi nhầm rồi! Bên này!"

Nhiệt độ trong lòng bàn tay của người đàn ông khiến Vân Dật cảm thấy như bị nung lên, ngay lập tức cậu rút mạnh tay về, tức muốn hộc máu mà nói: "Tôi biết thừa rồi!"

"Anh biết em chán ghét anh, anh sẽ cố gắng không xuất hiện trước mặt em đâu."

Dạ Lăng Hàn đi theo phía sau cậu vài bước, rất chân thành nói: "Em đừng có quá áp lực, cứ coi anh như không khí đi. Anh biết anh làm những việc đó sẽ không có khả năng để em mở lòng với anh. Nhưng không sao cả, thời gian còn dài, nhất định em sẽ biết anh thật sự rất nghiêm túc với em."

Không cần quá áp lực? Sự xuất hiện của Dạ Lăng Hàn đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến sinh hoạt của cậu rồi.

Trong lòng Vân Dật cười lạnh, cậu quay đầu lại nhìn về phía người đàn ông đằng sau, ánh mắt u lãnh phiếm hàn quang: "Anh mau cút xa một chút, tôi không muốn nhìn thấy anh."

"Anh sẽ cố gắng hết sức để không chạm mặt với em, nhưng còn Tuế Tuế...... Em có thể đến chơi với thằng bé được không?"

Dạ Lăng Hàn thấy Vân Dật chuẩn bị đen mặt liền cuống quít giải thích: "Trẻ con vô tội, thằng bé thích em thật lòng, không phải bởi vì em giống mẹ của thằng bé. Thật sự thì nó cũng chưa từng gặp mẹ nó bao giờ cả. Vừa sinh ra mẹ thằng bé đã qua đời, cả ảnh chụp cũng chưa được xem nữa."

Vân Dật kinh ngạc, vì sao lại chưa thấy ảnh của mẹ?

Không có khả năng rằng Dạ Lăng Hàn không có nổi một tấm ảnh của người vợ quá cố.

Đọc hiểu suy nghĩ của cậu, Dạ Lăng Hàn nói: "Anh không muốn thằng bé thương tâm. Sau khi nhìn xong sẽ càng đau buồn hơn thôi."

Vân Dật giật môi muốn nói cái gì đó. Nhưng trong cổ họng như bị nhét chật đồ vật, khó chịu phát điên.

"A, con bắt được ma cà rồng rồi!"

Giọng nói vui mừng của Tuế Tuế đã kêu lại sự chú ý của Vân Dật, cậu không đối mặt với Dạ Lăng Hàn, cũng không biết nên đối mặt như nào nữa.

Ma cà rồng là một nhân viên cải trang, Tuế Tuế trở thành anh hùng giết quỷ, được nhận một phần thưởng.

Bé con ôm gấu bông bí đỏ trong lòng, hùng dũng oai vệ khí phách hiên ngang đi tới.

"Chú ơi, con lợi hại không ạ?"

Vân Dật nhéo khuôn mặt đầy đắc ý của bé con: "Tuế Tuế lợi hại nhất!"

"Chú ơi, con đói!" Tuế Tuế vỗ vỗ bụng nhỏ.

Diệt quỷ là một trò chơi hao thể lực, bé cảm thấy bản thân nên bổ sung thêm sức mạnh.

Vân Dật dắt tay Tuế Tuế nói: "Chúng ta đến nhà hàng dùng cơm. Con muốn ăn cái gì?"

"Con muốn ăn hamburger, khoai tây chiên, còn có cả đùi gà rán."

Sau khi Tuế Tuế nói xong liền nhìn về phía sau, ấp úng nói: "Sao con lại có cảm giác là bố đang nhìn con vậy."

Vân Dật rất kinh ngạc, theo bản năng mà ngoảnh lại nhìn.

Manh Manh Hùng tận chức tận trách đi theo bọn họ, còn đội cả mũ trùm đầu.

Theo lý thuyết hẳn là Tuế Tuế sẽ không nhận ra Dạ Lăng Hàn mới đúng.

Tuế Tuế thấp giọng nói: "Nói nhỏ cho chú biết, bình thường bố không cho con ăn những thứ này đâu. Bố nói đầy đều là thực phẩm rác, còn nói ăn vào sẽ không cao được."

Vân Dật hỏi: "Nếu bố con không cho ăn hamburger, vậy thì chúng ta ăn thứ khác nhé?"

"Đương nhiên không thể." Tuế Tuế nói: "Bố lại không ở đây, chúng ta ăn xong không nói cho bố là được mà."

Ánh mắt Vân Dật hướng về phía sau nhìn xem, cảm nhận được khí tức của người phía sau đang thay đổi.

Chắc là Dạ Lăng Hàn đang cực kì nhẫn nại để không đánh mông nhỏ của Tuế Tuế.

"Chú ơi, kì thật bố chẳng giống người tốt chút nào."

Tuế Tuế đem Dạ Lăng Hàn bán sạch sẽ hoàn toàn: "Bố đã lớn tuổi rồi, lớn lên cũng chỉ có vậy, cũng chẳng đẹp trai giống con nữa. Chú ơi, chú không cần cùng nhau yêu đương với bố đâu ạ, chú ở với con đi. Mai sau con lớn con kiếm tiền nuôi chú."

Vân Dật kinh ngạc: "Con nói cái gì cơ?"

Tuế Tuế rất nghiêm túc nói: "Bố nói chú không phải mẹ của con, vậy thì nhất định chú không thể yêu bố con rồi. Con cảm thấy, chúng ta tương đối thích hợp. Tuy rằng tuổi của con tương đối nhỏ, nhưng con có suy nghĩ lớn."

Tuế Tuế thẹn thùng cười cười: "Con còn biết diệt quỷ! Con có thể bảo vệ chú!"

Vân Dật dở khóc dở cười, xoa cái đầu nhỏ xù xù của Tuế Tuế: "Trong cái đầu nhỏ này rốt cuộc chứa những cái gì vậy?"

"Hắc hắc! Chính là còn rất thích chú, thích đến không chịu nổi."

Tuế Tuế ngẩng đầu, đầy mặt chờ mong nhìn Vân Dật: "Chú, chú có thể hôn con không?"

Vân Dật nhìn khuôn mặt nhỏ núng nính của Tuế Tuế, đáy lòng mềm thành một đoàn.

Cậu cúi đầu, hôn cái má trắng nõn của Tuế Tuế.

Tuế Tuế che lại chỗ vừa được thơm, vui vẻ nhảy nhót: "A a a! Chú thơm con rồi! Chú thơm con rồi thì chú là của Tuế Tuế."

Dạ Lăng Hàn nhìn một màn này thì tức đến ngứa răng.

Tình địch của hắn đã đủ nhiều rồi, hiện tại còn lòi ra thằng nhóc này nữa.

"DẠ! ỨC! NHIÊN!"

Tuế Tuế vui vẻ nhảy cẫng lên, đột nhiên nghe thấy tiếng của Dạ Lăng Hàn liền kinh ngạc như sấm đứng bất động.

Bố đến rồi?

Chỗ nào vậy? Ở đâu vậy?

Giờ bé trốn đi có kịp không?

Tuế Tuế nhìn mọi nơi xung quanh, không có nhìn thấy bóng dáng của Dạ Lăng Hàn liền vỗ ngực thở phào.

Nghe nhầm!

Nhất định là nghe nhầm!

Tuế Tuế dựa vào bên người Vân Dật: "Chú bế."

Vân Dật nhìn bóng hình nho nhỏ kia, nhịn cười đến run rẩy: "Con không nghe nhầm đâu."

Đôi mắt của Tuế Tuế trừng lớn: "Chú ơi, chạy mau!"

Bé kéo tay Vân Dật liền chạy, vừa chạy vừa kêu: "Oa! Đại quái thú tới! Đại quái thú muốn tới ăn luôn tiểu khả ái!"

Dạ Lăng Hàn nhìn nhóc con với Vân Dật tay trong tay, đáy lòng cay đến khó chịu.

Hắn vẫn luôn muốn làm những chuyện này, hôm nay đều bị con của hắn làm hộ hết.

Dạ Lăng Hàn đang chuẩn bị đuổi theo muốn giáo huấn thằng nhóc thối dám nói xấu sau lưng hắn thì đột nhiên nhìn thấy có du khách móc từ trong ngực ra một đồ vật.

Họng súng đen ngòm nhắm ngay Vân Dật, giây tiếp theo liền bóp cò.

"Vân Dật, mau tránh đi!"

Dạ Lăng Hàn quát chói tai, tháo mũ trên đầu xuống ném vào tên kia.

Lúc tên bắn súng tránh đi đã bị đánh một phát, phịch một tiếng, du khách sửng xung quanh sốt vài giây rồi thét chói tai chạy tứ phía.

Vân Dật nghe thấy tiếng súng liền nhanh chóng ôm Tuế Tuế bảo hộ trong lòng.

Từ bốn phương tám hướng có mấy bảo tiêu chạy ra, đều do Dạ Lăng Hàn sắp xếp trong bóng tối để bảo vệ hai người họ.

Dạ Lăng Hàn nói: "Mau bảo hộ Vân Dật với Tuế Tuế rời đi."

Bảo tiêu che chở Vân Dật với Tuế Tuế, đi đến một chỗ an toàn.

Ám sát Vân Dật không chỉ có một người, bảo tiêu tới nhanh, sát thủ cũng tới nhanh.

Mấy tên sát thủ đeo khăn trùm đầu, giơ súng hướng tới Vân Dật bắn.

Vân Dật đưa Tuế Tuế đẩy cho bảo tiêu, lắc mình trốn ở một nơi khác.

Cậu biết những tên này nhắm cậu mà tới liền cố ý dụ bọn họ sang chỗ khác, cậu không thể liên lụy đến Tuế Tuế được.

Vân Dật tay không, không có khả năng chống lại đám người đó.

Một viên đạn sượt qua bả vai của Vân Dật, cắm vào thân cây, phát ra phịch một tiếng.

Vân Dật cảm thấy bả vai nóng rát đau, cậu không dám nhìn ra bên ngoài xem.

Cậu không biết bên ngoài có bao nhiêu sát thủ, chỉ có thể dựa vào cảm giác mà phán đoán.

Vài tiếng súng vang qua đi, bên ngoài bỗng an tĩnh đến dị thường.

Vân Dật do dự một lát, tính toán chuẩn bị ra ngoài xem tình huống.

Rốt cuộc thì cũng có bảo tiêu của Dạ Lăng Hàn ở đây, theo lý thuyết sẽ không có sát thủ có hành động khác được.

Vân Dật căn bản không chú ý, có một sát thủ vòng qua sau lưng giơ súng về phía cậu.

"Cẩn thận!"

Một bóng người như bay phóng lại đây, ấn Vân Dật xuống mặt đất.

Dạ Lăng Hàn dùng thân thể của mình bảo vệ Vân Dật, viên đạn găm vào trên người hắn.

Hắn kêu lên một tiếng, lại không có nhúc nhích chút nào.

Bảo tiêu nghe thấy có tiếng súng, nổ súng hạ gục tên sát thủ.

"Dạ Lăng Hàn!" Vân Dật nhìn bộ đồ thú trên người Dạ Lăng Hàn ướt sũng máu tươi, trái tim bỗng bị bóp chặt: "Anh bị thương rồi!"

"Không sao đâu!" Dạ Lăng Hàn trấn an mà cười một cái, nhưng khuôn mặt tái nhợt đã bán đứng hắn: "Em đang lo lắng cho anh đúng không, em đừng vội phủ nhận, anh có thể nhìn thấy điều đó."

"Lúc này rồi anh còn tâm tư đi nói mấy cái đấy."

Vân Dật nôn nóng hỏi: "Bị thương ở chỗ nào?"

Cậu vừa dứt lời, Dạ Lăng Hàn đột nhiên giữ lấy mặt cậu rồi hôn lên.

Hôm nay...... Không, từ khi bắt đầu nhìn thấy Vân Dật, hắn liền muốn làm như vậy.

Nhưng mỗi lần hôn Vân Dật hắn đều cảm nhận được bài xích, giống như giữa bọn họ có huyết hải thâm thù.

Trước mắt Dạ Lăng Hàn càng ngày càng đen, trong đầu không ngừng hiện lên cảnh ngày trước hai người họ ở chung với nhau.

Khi đó, tại sao hắn không đối xử tốt với em ấy?

Nụ hôn bất ngờ khiến sắc mặt Vân Dật đại biến, cậu duỗi tay muốn đẩy Dạ Lăng Hàn ra thì phát hiện lòng trong lòng bàn tay ướt sũng máu.

Cậu đột nhiên trừng lớn mắt.

Dạ Lăng Hàn!

Người đàn ông đột nhiên buông cậu ta, nhẹ nhàng ngã xuống đất.

Lúc này Vân Dật mới phát hiện ra vết thương ở ngực của Dạ Lăng Hàn, cậu dùng tay che lại miệng vết thương đang ồ ạt chảy máu, hét lớn: "Mau gọi xe cứu thương!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play