Lúc quay bù cho tập ba của show <Nhỏ mà lanh > Vân Dật không còn tham gia nữa, Dạ Lăng Hàn với Tuế Tuế cũng rời khỏi chương trình đó.
Liền một lúc mất đi ba vị khách quý, ratings tập này đã giảm đi rất nhiều.
Đạo diễn vội vã tìm người cứu cháy, nhưng rất nhiều minh tinh đang nổi cũng không làm được.
Đạo diễn không chịu nổi áp lực từ các nhà đầu tư, còn cố ý tìm gặp Vân Dật với Dạ Lăng Hàn, xin hai người tiếp tục tham gia chương trình.
Từ ngày tan rã không vui ở bệnh viện, đã qua nửa tháng Vân Dật chưa gặp qua Dạ Lăng Hàn.
Lần này gặp lại, Dạ Lăng Hàn nhận ra Vân Dật càng ngày càng lạnh nhạt đối với hắn, hoàn toàn coi hắn như không khí, mắt còn chẳng thèm liếc qua.
Đoán trước kết quả sẽ như vậy rồi, tuy rằng Dạ Lăng Hàn đã sớm có chuẩn bị trước những vẫn bị Vân Dật lạnh nhạt mà thương tâm. Hắn hoàn toàn không tự quản lí được cảm xúc của hắn.
Sau khi bữa tiệc bắt đầu, đạo diễn kính rượu, cảm thấy lúc này bầu không khí khá ổn, ông ta gấp không chờ được nữa nói: "Vân thiếu, hôm nay tôi có một yêu cầu quá đáng......"
Đạo diễn mới vừa ngẩng đầu lên đã bị Vân Dật đánh gãy: "Tôi sẽ không tiếp tục tham gia chương trình đó. Về phía tài nguyên, công ty chúng tôi sẽ tự giải quyết."
Đạo diễn vừa nghe xong liền luống cuống: "Vân thiếu, điều kiện do cậu định! Nghệ sĩ dưới trướng của cậu, muốn nhân vật hay thông cáo gì cũng không thành vấn đề gì cả. Chỉ cần cậu tham gia tập cuối của chương trình......"
"Tôi nói, tôi sẽ không tham gia tiết mục."
Vân Dật không cho đạo diễn một chút mặt mũi nào, khiến đạo diễn muốn xuống đài cũng không được.
Hết cách đạo diễn chỉ có thể cầu xin giúp đỡ mà nhìn về phía Dạ Lăng Hàn.
Trong lòng của Dạ Lăng Hàn rõ hơn bất kì ai khác lí do vì sao Vân Dật không tham gia tiết mục, nguyên nhân căn bản là không muốn cùng hắn tham gia.
Đáy lòng âm thầm phát khổ, không nói thêm gì.
Đạo diễn nhìn Dạ Lăng Hàn không giúp đỡ nói chuyện, cũng không dám nói nhiều.
Rốt cuộc đây là hai vị đại Phật, ai ông ta cũng không thể trêu vào.
Đạo diễn không dám nhắc lại nữa, đành nhờ Vân Dật hỗ trợ liên hệ nghệ sĩ dưới trướng của cậu tới cứu cánh.
Việc này Vân Dật đáp ứng
Dù gì thì công ty cố ý muốn tiến vào kinh đô giới giải trí, cậu không nghĩ muốn chuyện bé xé lớn, nháo đến khó chịu như vậy.
Vân Dật muốn đưa Kiều Tư Diệc tham gia chương trình, để hắn tham gia một tập cuối của 《 Nhỏ mà lanh 》. Việc này đạo diễn nói sẽ suy xét, nhân tiện nhắc lại chuyện xưa. Nhưng Vân Dật không có đáp lại bất cứ điều gì, đạo diễn biết, cậu sẽ không quay lại tham gia nữa.
Một lát sau lúc Vân Dật đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, Dạ Lăng Hàn cũng đứng dậy đi theo.
Vân Dật đi đến trước bồn rửa tay thì thấy Dạ Lăng Hàn đứng ở nơi đó.
Ánh mắt cậu chấn động, muốn lảng tránh nhưng lại cảm thấy không cần phải như vậy liền lập tức đi qua rửa tay.
Vờ như không thấy ánh mắt nóng hổi tha thiết của người đàn ông, Vân Dật lau sạch nước trên tay, lúc chuẩn bị rời đi, Dạ Lăng Hàn lập tức kéo lấy cánh tay cậu: "Anh có chuyện muốn nói với em."
"Tôi và anh không có gì để nói cả." Vân Dật giật cánh tay, lạnh giọng nói: "Xin nhường một chút."
Dạ Lăng Hàn một bước cũng không nhường: "Vân Dật, Tuế Tuế......"
"Đừng có nhắc đến Tuế Tuế trước mặt tôi."
Cái tên "Tuế Tuế" lập tức châm ngòi tức giận đang đè nén trong lòng Vân Dật, đôi mắt cậu đầy tơ đỏ, phẫn nộ quát: "Tuế Tuế không phải công cụ cho anh giả vờ. Dạ Lăng Hàn, anh thật lòng với mẹ của Tuế Tuế sao? Lúc mẹ của thằng bé còn sống anh sống xằng sống bậy, hiện tại người đã không còn anh lại chạy ra giả vờ thâm tình. Sớm biết có ngày như này hà tất lúc trước phải như vậy?"
"Việc trước kia là anh sai." Đáy lòng Dạ Lăng Hàn tràn đầy chua xót, tràn đầy áy náy, tràn đầy yêu say đắm, nhưng hắn lại không thể nào kể ra.
Cho dù người hắn yêu đang đứng ở trước mặt hắn cũng không dám nói ra một chữ nào.
"Anh sai rồi! Anh thật sự biết sai rồi! Anh rất hối hận!"
Dạ Lăng Hàn hèn mọn tới bẩn thỉu, cao ngạo ngày xưa sớm đã không còn tồn tại nữa.
Hắn hiện tại hắn chỉ cần Vân Dật.
Nhưng mà, đến một cơ hội để bù đắp hắn cũng không có.
"Anh nói với tôi mấy lời này có ích gì? Mẹ của Tuế Tuế đã không còn nữa, anh tùy tiện tìm một người để anh bù đắp thiếu sót của anh, việc này công bằng với Tuế Tuế sao?"
Vân Dật không đồng tình nổi với Dạ Lăng Hàn một chút nào, cậu cảm thấy này tất cả đều là Dạ Lăng Hàn tự làm tự chịu.
Cậu rất thương Tuế Tuế, từ nhỏ đã không có mẹ.
"Vân Dật, anh biết em ghét anh. Chẳng phải do ai cả, tất cả đều là anh gieo gió gặt bão."
Dạ Lăng Hàn dùng ánh mắt khẩn cầu mà nhìn Vân Dật: "Việc giữa chúng ta không liên quan đến Tuế Tuế, thằng bé vô can. Giờ nó rất nhớ em, em có thể đến thăm nó không?"
"Dạ Lăng Hàn, quan hệ hiện tại giữa tôi và anh, anh nói câu này thấy thích hợp không?"
Vân Dật cảm thấy Dạ Lăng Hàn thật sự hỗn đản đến cực điểm, hiện tại còn muốn dùng Tuế Tuế để kéo sự chú ý của cậu.
Nếu không phải được giáo dưỡng đàng hoàng thì cậu đã chửi ầm lên rồi.
Không muốn tiếp tục nói chuyện với Dạ Lăng Hàn nữa, Vân Dật sợ cậu sẽ khống chế không được mà đấm hắn một trận.
Cậu bước ra ngoài, giọng nói của Dạ Lăng Hàn từ sau truyền đến: "Tuế Tuế bị bệnh."
Từ ngày khóc lớn một trận đó, Tuế Tuế đã bị bệnh.
Mới đầu chỉ là phát sốt ho khan, sau đó bệnh tình trở nên nặng hơn, bị viêm phổi.
Nằm viện điều trị suốt nửa tháng, bệnh tình vẫn luôn lặp đi lặp lại không khá lên chút nào.
Bệnh tình là một phần, tinh thần của Tuế Tuế cũng càng ngày càng kém.
Không còn là đứa trẻ hoạt bát đáng yêu như ngày xưa nữa, bé trở nên ngày càng trầm mặc, một ngày không nói được mấy câu.
Dạ Lăng Hàn nhìn thấy vậy đã tìm rất nhiều chuyên gia khoa nhi đến khám, tất cả đều nói bệnh của Tuế Tuế là bệnh tâm lí.
Dạ Lăng Hàn biết, Tuế Tuế quá nhớ Vân Dật.
Nếu không phải bởi tình hình của Tuế Tuế ngày càng đi xuống, Dạ Lăng Hàn cũng thật sự không muốn để Tuế Tuế gặp lại Vân Dật.
Hắn sợ Tuế Tuế sẽ đánh thức kí ức Vân Dật ẩn sâu trong con chip ấy.
Vì Tuế Tuế, Dạ Lăng Hàn lại một lần hèn mọn thỉnh cầu: "Vân Dật, em có thể đến bệnh viện nhìn Tuế Tuế một chút được không?"
Tuế Tuế đổ bệnh!
Bước chân của Vân Dật cứng tại chỗ, trong lòng lại nổi lên cơn đau như bị ai bóp nghẹt, đau đớn khó chịu.
Cậu thương Tuế Tuế, muốn gặp thằng bé.
Nhưng cậu có cái tư cách gì mà đau lòng?
Dạ Lăng Hàn coi cậu là thế thân, Tuế Tuế cũng sẽ vậy thôi.
Hai bố con họ đều tìm kiếm bóng dáng người họ yêu thương nhất ở trên người cậu.
Điều này đối với cậu là không công bằng, còn quá tàn nhẫn, đây chính là một sự sỉ nhục.
Chỉ cần không quan tâm đến việc nhà Dạ Lăng Hàn, chỉ cần rời xa hai bố con họ là cậu có thể quay lại cuộc sống bình thường như trước đây.
Vân Dật áp sự lo lắng điên cuồng kia xuống, siết chặt nắm tay hạ quyết tâm: "Dạ Lăng Hàn, thứ Tuế Tuế cần là tình thương chân thật của một người mẹ, không phải là thứ tình cảm giả tạo từ tôi. Nếu anh có thời gian đi tìm tôi như vậy, không bằng đến bệnh viện chăm sóc tốt cho thằng bé đi."
"Vân Dật, anh cầu xin em, em hãy đến thăm thằng bé một chút thôi."
Dạ Lăng Hàn muốn kéo cánh tay Vân Dật lại bị cậu phũ phàng né tránh: "Dạ tổng, việc của nhà anh tôi không có cách nào can thiệp."
Cậu nói xong liền nhanh chóng rời đi.
Đi ra khỏi nhà vệ sinh, Vân Dật không quay lại phòng ăn mà đứng ở ban công khách sạn.
Gió lạnh thổi qua, cậu hít sâu một hơi, cảm giác đau nhói ở vị trí ngực cứ nhói lên từng cơn.
Chỉ cần hô hấp một chút đều có thể chạm phải mạch máu.
Trước mắt hiện lên khuôn mặt nhỏ phấn điêu ngọc trác của Tuế Tuế phấn, bộ dáng đáng yêu khi mỉm cười, khi bướng bỉnh khi hoạt bát, khi làm nũng khi giảo hoạt...... Nhưng chỉ cần tưởng tượng đến cảnh hiện tại thằng bé đang bị cơn đau dày vò, Vân Dật liền cảm thấy có con dao găm thẳng vào trái tim cậu.
Cuối cùng Vân Dật không yên tâm, bảo trợ lý điều tra bệnh viện Tuế Tuế đang ở.
Lúc lái xe tới bệnh viện, vì không muốn đối mặt với Dạ Lăng Hàn, Vân Dật chờ Dạ Lăng Hàn rời đi sau đó mới vào bệnh viện.
Có hai người giúp việc chăm sóc bên cạnh, Tuế Tuế ngồi ở trên một cái giường nhỏ.
Bé đưa lưng về phía cửa, thân ảnh nho nhỏ cô độc mà đơn bạc ngồi trên chiếc giường trắng tinh.
"Tuế Tuế!"
Vân Dật nhẹ nhàng gọi một tiếng.
Cậu nhìn thấy rõ cơ thể nho nhỏ ấy cứng lại một chút.
Giây tiếp theo, Tuế Tuế nhanh chóng quay người lại, sau khi nhìn thấy cậu, đôi mắt ảm đạm ngay lập tức long lanh.
"Chú ơi!"
Tuế Tuế không thèm đi dép, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy như bay tới chỗ Vân Dật.
Bé chạy quá nhanh, hai chân vấp nhau suýt nữa thì ngã.
Vân Dật hốt hoảng ném đồ chơi với trái cây trong tay xuống đất, chạy nhanh đến đón lấy cơ thể bé nhỏ ấy.
Tuế Tuế chui vào trong lòng của Vân Dật, ngửi thấy hương vị quen thuộc trên người cậu, vành mắt đỏ lên: "Chú ơi!"
Thanh âm của bé tràn ngập nghẹn ngào, trong lòng Vân Dật hụt hẫng không thôi.
Vân Dật bế bé lên, cọ cọ trán với bé, ôn nhu nói: "Bệnh khá hơn chút nào không?"
Tuế Tuế gật gật đầu: "Có ạ."
Vân Dật lại hỏi: "Còn ho khan không?"
Tuế Tuế lắc đầu: "Không khụ khụ ạ."
Vân Dật thấy tinh thần của bé tốt, lúc này mới gỡ bỏ căng thẳng xuống.
"Ăn cơm tối chưa?"
Tuế Tuế nói: "Con không muốn ăn."
Đã 9 giờ tối, Tuế Tuế chưa có ăn cơm, Vân Dật nhíu mày: "Tại sao lại không ăn cơm? Con muốn ăn cái gì? Chú đi mua cho con."
Người giúp nói: "Dạ tiên sinh đã đi mua. Vị tiên sinh này, trước tiên mời ngài ngồi xuống đã."
Một người giúp việc khác mang ghế đến chỗ Vân Dật, Vân Dật không có ý muốn ngồi.
Cậu không muốn gặp Dạ Lăng Hàn, nhìn thấy Tuế Tuế không có gì đáng lo nữa, cậu cũng có thể an tâm rồi.
"Tuế Tuế, chú vẫn còn có việc, ngày mai lại đến thăm con."
Vân Dật muốn đặt Tuế Tuế xuống giường, nhưng Tuế Tuế kéo cánh tay cậu không buông: "Chú ơi, chú ở lại với con một lát được không? Chỉ một lát thôi ạ."
Đối diện với ánh mắt khẩn cầu ấy, Vân Dật không thể lập tức nói ra lời từ chối.
Còn đang chần chừ thì Dạ Lăng Hàn đã quay lại.
Nhìn thấy Vân Dật, đôi mắt Dạ Lăng Hàn đột nhiên sáng ngời, vừa mới chuẩn bị nói chuyện, Vân Dật đã mở miệng nói: "Tôi còn có việc, đi trước."
"Chú ơi!" Tuế Tuế ôm chặt lấy cánh tay của Vân Dật, đáng thương mà nhìn cậu.
Dạ Lăng Hàn đem hộp đồ ăn trong tay đưa cho người giúp việc, nói với Vân Dật nói: "Gần đây thằng bé không ăn được bữa nào hoàn chỉnh cả, em giúp nó ăn cơm, lát nữa anh quay lại sau."
Vân Dật mím môi, muốn nói cái gì đó thì Dạ Lăng Hàn đã đi rồi.
"Chú ơi, chú bồi con ăn cơm đi." Tuế Tuế giữ chặt tay Vân Dật, một cái tay khác xoa bụng nhỏ của mình: "Con đói bụng."
Người giúp việc đã chuẩn bị đồ ăn xong, lấy bộ đồ ăn chuyên dụng của Tuế Tuế.
Vân Dật đi rửa tay, sau đó ôm Tuế Tuế ăn cơm.
Có Vân Dật ăn cùng, Tuế Tuế ăn uống rất tốt, ăn rất nhiều cơm.
Người giúp việc ngạc nhiên nói: "Gần đây tiểu thiếu gia đều ăn uống không vào, nhìn thấy ngài đến đây, không chỉ là ăn uống tốt, tâm tình cũng tốt hơn rất nhiều."
Vân Dật hơi mỉm cười, không có nói tiếp.
Cậu nhìn bánh bao nhỏ đang vui vẻ trước mặt, đột nhiên cảm thấy, cho dù bị Tuế Tuế coi là người mẹ thế thân thì cậu cũng vui vẻ.
Tuế Tuế đối với cậu mà nói, không chỉ là tình cảm bình thường.
Dạ Lăng Hàn ở bên ngoài đợi hai tiếng, lúc quay lại phòng bệnh nhìn thấy người giúp việc đang đứng ở cửa.
Trong phòng chỉ có một chút ánh sáng nhỏ, hẳn là Tuế Tuế đã ngủ.
Nhìn thấy Dạ Lăng Hàn, người giúp việc hạ giọng nói: "Dạ tiên sinh, tiểu thiếu gia đã ngủ. Cậu ấy thật sự rất vui vẻ, ăn rất nhiều cơm, còn ăn trái cây."
Đáy mắt Dạ Lăng Hàn hiện ra ý cười, gật đầu, bước vào trong phòng.
Khi nhìn thấy người nằm bên cạnh Tuế Tuế, ánh mắt của hắn chấn động, nhưng ngay lập tức lộ ra ấm áp.
Dạ Lăng Hàn không nghĩ tới sau khi quay lại vẫn còn có thể nhìn thấy Vân Dật, điều này đối với hắn mà nói thật sự là niềm vui lớn lao.
Dưới ánh đèn mông lung ánh, Vân Dật nằm bên cạnh Tuế Tuế, hai người đầu chụm đầu ngủ say sưa.