Trên người của Vân Dật thường xuyên tản ra mùi tin tức tố.
Tuy rằng cậu là Alpha, nhưng trên người không có bất kì mùi hương công kích nào, ngược lại là một mùi hương ngọt ngào say đắm lòng người.
Rất nhiều khen mùi hương của cậu, nhưng đến khi nghe thấy cậu bé trước mặt khen ngợi, trong lòng Vân Dật tràn ra một cảm xúc khó nói, ấm áp tươi đẹp khiến cậu không hình dung ra được.
Cậu cong khoé mắt, hơi mỉm cười, giơ tay xoa cái đầu hơi xù của cậu bé.
Không biết vì sao cậu vừa gặp đã thấy thích bé con này rồi.
Đó là loại yêu thích xuất phát từ tận trong tim, thích đến không thể khống chế được.
Vân Dật nhìn qua mặt cậu bé, cảm thấy đứa bé này lớn lên rất đẹp, mặt mày vừa đáng yêu vừa ngầu, khiến cậu có cảm giác muốn cướp về để nuôi.
Lúc cậu đánh giá bé con, bé con cũng đánh giá cậu.
"Chú ơi, sao chú lại đeo khẩu trang thế?"
Vân Dật nói: "Bởi vì chú lớn lên trông rất xấu."
"Mùi trên người chú thơm như vậy, nhất định không xấu!" Bé con vươn bàn tay nhỏ nhắn đầy thịt vỗ nhẹ lên mu bàn tay của Vân Dật, giống như đang an ủi cậu.
Trái tim của Vân Dật bị bộ dáng đáng yêu của bé làm cho đập thình thịch.
Sao lại có bé con đáng yêu như này chưa? Giống như thiên sứ nhỏ vậy.
Vân Dật thấy bé ngoan ngoãn đáng yêu như thế thì lại càng tò mò lí do bé trốn tiết.
Bảo bối ưu tú nghe lời hiểu chuyện như này, tại sao lại trốn học đến đây chơi xích đu?
"Tại sao cháu lại ở chỗ này? Vì sao không học mà lại chạy ra đây?"
Nghe thấy Vân Dật hỏi, biểu cảm của bé con lập tức thay đổi.
Khuôn mặt bé xụ xuống, hừ nói: "Chán như vậy, con còn lâu mới học."
Vừa rồi mới cười xong, đột nhiên lại tức giận, cảm xúc đổi còn nhanh hơn lật sách.
Trí nhớ của Vân Dật khá tốt, cậu đã xem qua kịch bản hôm nay, nội dung toàn bộ đều đã nhớ.
Buổi sáng có một tiết vẽ tranh 《 Mẹ 》 tính tính thời gian giờ này hẳn là giờ vẽ.
Chẳng lẽ là bởi tiết học này có vấn đề?
"Cháu không thích tiết vẽ《 Mẹ 》 này?"
Vành mắt của bé con đột nhiên bỏ bừng, liếc qua nhưng không nói một lời.
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của bé con, Vân Dật nhận ra tiết học này thật sự có vấn đề.
Cậu đứng dậy tìm được một nhân viên chương trình nói là muốn một cái kẹo mút.
Vân Dật cầm kẹo mút đi đến trước
mặt bé con, ngồi xổm xuống nhìn vào mắt bé: "Cháu là con trai, phải mạnh mẽ kiên cường! Cho cháu một chút ngọt ngào, sau khi ăn xong, tất cả buồn bã sẽ biến mất."
Cậu bé cầm kẹo que không có ăn, mà chỉ cầm trong tay
Bé xụ mặt nói: "Nỗi buồn của con sẽ không thể biến mất được! Chú ơi, con muốn mẹ con!"
Trong lòng của Vân Dật đột nhiên nổi lên một trận đau đớn.
"Bạn học của con ai cũng có mẹ, con thấy hết rồi, lần trước họp phụ huynh, ba mẹ của các bạn ấy đều đến. Nhưng tại sao con lại không có mẹ?"
Bé con không có khóc, nhưng giọng nói tràn ngập bi thương so với người khóc còn khó chịu hơn.
Trái tim của Vân Dật bỗng đau đến khó thở, hô hấp đột nhiên trở nên khó khăn.
Bé như vậy đã không có mẹ, thật khiến người ta đau lòng.
Cậu quỳ một gối trên mặt đất, vươn tay ôm chặt lấy đứa nhỏ này.
"Chú cũng không có mẹ, mẹ của chú đã qua đời từ rất sớm."
Bé con chớp mắt hỏi: "Chú có được nhìn thấy mẹ chú chưa?"
"Không có thấy!" Trong trí nhớ của Vân Dật, cậu không nhớ đến khuôn mặt của bố mẹ: "Mẹ chú sinh chú không được bao lâu thì đã qua đời."
"Thì ra chú cũng giống con."
Bé con vỗ vỗ khuôn mặt của ở Vân Dật: "Chú đừng khó chịu, Tuế Tuế cũng không khó chịu, chúng ta đều là con trai, chúng ta phải trở thành người đàn ông mạnh mẽ."
Rõ ràng cậu đi an ủi thằng bé, cuối cùng lại được cậu bé 4 tuổi an ủi ngược lại.
Vân Dật xoa đầu Tuế Tuế: "Ăn kẹo đi còn lên trên lớp học."
Tuế Tuế xé vỏ kẹo ngậm kẹo trong miệng, lúng búng hỏi: "Chú cũng đến tham gia tiết mục sao?"
"Xem như vậy đi! Chú đưa nghệ sĩ đến đây làm khách mời tham gia."
Vân Dật hỏi: "Cháu tên là gì?"
"Dạ Ức Nhiên ạ, nhũ danh Tuế Tuế."
Tuế Tuế cong khóe mắt: "Bố thích gọi con là Tuế Tuế, chú cũng gọi con là Tuế Tuế đi!"
"Tuế Tuế?" Vân Dật lặp lại nhũ danh này mấy lần, cảm thấy cái tên này rất quen thuộc.
"Bố con nói, tên này là mẹ con đặt, ngụ ý là Tuế Tuế bình an."
"Mẹ cháu rất yêu cháu."
Đáy lòng Vân Dật chua xót không thôi, cảm xúc không tên cứ như thủy triều không ngừng va vào trái tim của cậu, khiến cậu muốn rơi lệ.
Cậu vuốt mặt, hít sâu vài hơi mới ổn định được cảm xúc.
Tuế Tuế ăn kẹo xong thì thật sự ngoan ngoãn đi vào phòng học.
Vân Dật nhìn bé đi vào trong lớp, còn Tả Hựu Trạch ra: "Nhớ hết tên của các học sinh không?"
"Lúc đóng phim cả trăm nghìn chữ em còn nhớ được, huống chi là mấy cái tên."
Tả Hựu Trạch vỗ ngực nói: "Tất cả đã nhớ rõ! Anh yên tâm đi! Tiết mục này em sẽ làm đến hoàn hảo."
"Để ý đứa nhỏ tên Dạ Ức Nhiên một chút." Vân Dật dặn dò nói: "Chú ý cảm xúc của thằng bé."
"Dạ Ức Nhiên?" Tả Hựu Trạch gãi gãi đầu: "Trong lớp có đứa bé này sao?"
Vân Dật nhìn cậu: "Lúc điểm danh thì nhìn mặt thằng bé một chút, để ý đứa nhỏ này, có vấn đề gì thì ngay lập tức gọi thầy giáo tới."
Tả Hựu Trạch biết Vân Dật chưa bao giờ làm chuyện dư thừa, bảo cậu ta chú ý đứa nhỏ này khẳng định có mục đích.
Cậu ra dấu OK, son sắt mà bảo đảm nói: "Tuyệt đối sẽ hoàn thành nhiệm vụ."
Có Tả Hựu Trạch chú ý, Tuế Tuế tự nhiên lộ mặt nhiều hơn.
Camera liên tục chiếu đến, chụp rất nhiều chuyển động của Tả Hựu Trạch với Tuế Tuế.
Vân Dật cầm di động, ngồi nhìn phản ứng của mọi người.
Cậu nhìn thấy rất nhiều bình luận nhắc đến Tuế Tuế.
【 Đây là bảo bối nhỏ nhà ai, là nhan sắc thần tiên gì vậy trời? 】
【 Bố mẹ nhóc này kiếp trước giải cứu dải Ngân Hà sao? Sao lại có thể sinh được đứa bé đáng yêu như vậy chứ? 】
【 Nhất định là ăn Khả Ái Đa (kem Cornetto) mà lớn rồi. 】
【 Lúc làm tình hai người dùng tư thế gì vậy? Truyền cho tôi một ít kinh nghiệm được không, tôi cũng muốn có một bảo bối xinh như vậy. 】
【 Lầu trên, tư thế không quyết định gen đâu. Gen không có, có làm tư thế nào cũng không đẻ được một cục cưng đáng yêu vậy đâu.】
【 Mọi người! Có ai chú ý không? Đứa nhỏ này có phải tiểu thiếu gia của Dạ gia hay không? 】
【OMG! Đúng là tiểu thiếu gia của Dạ gia! Khó trách giá trị nhan sắc cao như vậy! Bố của thằng bé đẹp trai ngút trời mà, ở Long Tê phải gọi là đệ nhất Alpha. 】
Tiểu thiếu gia Dạ gia? Vân Dật nhíu mày.
Cậu có nghe về Dạ gia.
Gia tộc đệ nhất Long Tê, cũng chỉ có một gia tộc duy nhất.
Trăm năm tài phiệt, phú khả địch quốc, quyền thế ngập trời.
Lần này tổng thống phải dựa vào Dạ gia mới thuận lợi tranh cử.
Vân Dật không ngờ rằng Tuế Tuế là cậu chủ nhỏ của Dạ gia.
Có được xuất thân khiến người ta ngưỡng mộ như vậy, nhưng nào có ai biết đứa bé ấy chỉ vì một tiết vẽ mà trở nên khổ sở buồn bã.
Trong nhà có tiền có thế thì thế nào? Mẹ của bé cũng sẽ không về được.
Trong lòng Vân Dật rất khó chịu, cảm thấy Tuế Tuế bé như vậy đã không còn mẹ khiến người đau lòng.
Cũng may Tả Hựu Trạch nghe lời cậu chú ý đến Tuế Tuế nhiều hơn, cảm xúc của Tuế Tuế cũng trở nên vui vẻ hơn.
Ăn trưa xong, ba vị khách mời cùng chơi với các bạn nhỏ chơi nửa tiếng lại đọc sách thêm nửa tiếng, các bạn nhỏ mới lên giường ngủ.
Vân Dật thông qua phát sóng trực tiếp nhìn thấy Tuế Tuế tìm thấy giường nhỏ của mình, đắp chăn tự giác đi ngủ.
Một tiếng sau, Tuế Tuế rời giường mặc lại quần áo, gấp chăn, đi giày.
Bé con còn giúp bạn nữ bên cạnh gấp chăn.
Nhìn thấy khu bình luận người người khen Tuế Tuế, không hiểu sao Vân Dật lại cảm thấy rất tự hào.
Giống như người ta đang khen con của cậu vậy, loại vui mừng vinh quang này hiện đầy trên mặt cậu.
Tuy rằng cậu đeo khẩu trang, nhưng ý cười nơi đáy mắt Vân Dật không thể nào giấu được.
Đạo diễn phát hiện cậu vẫn đang xem phát sóng trực tiếp, thò qua tới nói: "Vân thiếu cậu yên tâm, biểu hiện của Hựu Trạch không tồi, các bạn nhỏ đều rất thích cậu ấy. Cậu ấy chăm trẻ khá tốt, có thể chơi cùng bọn nhỏ."
Vân Dật cong khóe mắt: "Buổi chiều có phải có nhiệm vụ đặc biệt không?"
Đạo diễn cũng không giấu giếm, thoải mái hào phóng nói: "Ra ngoài đi dạo! Có một quảng trường gần đây, không nhiều người qua lại lắm, nhưng vẫn có những người đi tản bộ ngang qua. Chuẩn bị để ba vị khách mời mang theo các bạn nhỏ đi quảng trường xin tiền."
Vân Dật bất đắc dĩ nhìn đạo diễn.
Ngài có thể đừng đem việc xin tiền này nói đúng lý hợp tình như vậy được không?
Việc xin tiền đã được quyết định, đến 1 giờ chiều, ba vị khách mời bắt đầu chọn đội, Lý Cam Huyên cùng với Khi Chuẩn đưa theo tám bạn nhỏ, Tả Hựu Trạch đưa theo chín bạn, Tuế Tuế cũng ở đó.
Lúc đi đến cổng nhà trẻ, Tuế Tuế nhìn thấy Vân Dật, lập tức gọi cậu: "Chú ơi!"
Sau khi biết Tuế Tuế là tiểu thiếu gia Dạ gia, đạo diễn như vô tình cho bé xuất hiện nhiều hơn.
Lúc Tuế Tuế chào Vân Dật, màn hình lia ngay đến Vân Dật.
Sau khi mặt của Vân Dật xuất hiện ở trên màn hình, phòng phát sóng trực tiếp nổ tung.
【Aaaaaa! Là anh trai nhỏ đeo khẩu trang, là anh ấy là anh ấy, thật sự là anh ấy! 】
【 Sao anh trai nhỏ lại ở chỗ này? Đạo diễn ông mau trả lời đi! Vì sao bây giờ mới chiếu đến anh trai nhỏ chứ? 】
【 Vì sao không cho anh trai nhỏ lên sóng chứ huhu? Vì cái gì chứ? Vì cái gì chứ? 】
【 Người đeo khẩu trang là ai? Là nghệ sĩ ở công ty nào thế? 】
【 Lầu trên cập nhật chậm quá! Anh trai nhỏ ấy không phải nghệ sĩ, anh ấy là người đại diện, cũng chính là người đại diện của Tả Hựu Trạch. 】
【 Đạo diễn có thể suy xét cho anh ấy trở thành khách mời của kì sau được khum?】
【 Tiểu ca ca này mà làm khách mời tôi sẽ liếm hỏng màn hình mất thuiii. 】
【 Rõ ràng không nhìn thấy mặt mà sao tui thấy anh ấy đẹp trai quá trời luôn ấy! 】
【 Lầu trên, tri âm a! 】
【 Muốn xxx anh trai nhỏ, mỗi ngày đều muốn hôn anh trai nhỏ. 】
......
Khu bình luận đã hoàn toàn đổi hướng, cả màn hình dày đặc bình luận liên quan đến Vân Dật.
Đạo diễn vừa thấy tình hình này, lập tức đi tìm Vân Dật: "Vân thiếu, lộ mặt chút được không?."
Vân Dật lạnh như băng nói: "Không có hứng thú!"
Đạo diễn biết đây là người không thể chọc vào, có dùng tiền cũng không đả động được.
Nhưng nghĩ đến ratings, tâm tư nhỏ của ông lại trỗi dậy: "Gần đây công ty có mua được một quyển tiểu thuyết IP, hai nam chính, bắt đầu chụp poster rồi. Nam một nam hai nam ba cũng chưa có. Cậu có thể chọn một vài nghệ sĩ đến thử ống kính, đảm bảo nghệ sị của cậu có được một vai."
Này xem như là đang đi cửa sau, điều kiện chính là Vân Dật lộ mặt trên show.
Lúc Vân Dật chuẩn bị từ chối, nhìn thấy Tuế Tuế lưu luyến nhìn cậu trong lòng có điểm dao động.
Không biết vì sau cậu rất muốn ở gần Tuế Tuế.
Buổi chiều đi quảng trường làm nhiệm vụ, nếu cậu cùng tổ với Tuế Tuế, bọn họ sẽ có thêm cơ hội nói chuyện.
Đạo diễn hoả nhãn kim tinh, phát hiện Vân Dật đang nhìn Tuế Tuế thì lập tức nói: "Đây là tiểu thiếu gia Dạ gia! Tôi thấy cậu bé cứ chạy ngược chạy xuôi như vậy nếu là bị va chạm sẽ không tốt lắm. Nếu không để cậu với cậu bé đó vào một tổ, cậu đưa cậu bé đi chơi một chút, đến lúc đó sẽ phát một vài đoạn nhỏ về hai người thôi, cậu thấy thế nào?"
Vân Dật nghĩ lại, đây là cơ hội tốt để cậu ở riêng với Tuế Tuế, nghĩ xong liền gật đầu đồng ý.
Vân Dật đi theo tổ tiết mục vào quảng trường, đạo diễn đưa Tuế Tuế tới bên cạnh Vân Dật, ba vị khách mời còn lại cùng các bạn nhỏ còn lại bắt đầu nhiệm vụ.
Trên quảng trường rất nhiều chim bồ câu, Tuế Tuế nắm tay Vân Dật nói: "Chú ơi, con muốn cho bồ câu ăn."
"Được, chúng ta đi mua ít thức ăn cho bồ câu."
Vân Dật nắm tay Tuế Tuế, đi đến cửa hàng thức ăn bồ câu mua hai gói.
Tuế Tuế cầm một gói, Vân Dật cầm một gói.
Hai người ngồi xổm trên mặt đất cho bồ câu ăn.
"Chú ơi, chú nhìn con bồ câu này đi, trên trán nó có cái chấm đen buồn cười quá."
Tuế Tuế cười khanh khách, cho con bồ câu đó rất nhiều thức ăn.
Những con bồ câu khác vây quanh bé, nhưng bé không cho.
Vân Dật cười nói: "Sao cháu lại thiên vị quá vậy?"
"Con chỉ được đối xử tốt với bồ câu con thích thôi!" Tuế Tuế khảng khái nói: "Bố con nói, đã quyết định yêu một người phải đối xử tốt với người đó cả đời, không thể chân trong chân ngoài."
"Nghe hợp lí quá nha." Vân Dật đổ một ít thức ăn cho bồ câu vào tay Tuế Tuế, nắm lấy cổ tay của bé vung vẩy: "Đó là đối với con người thôi, nhưng mà đối với bồ câu vẫn nên hào phóng một chút. Xoè tay ra đi, để chúng nó đến ăn."
"Chúng nó sẽ đến sao?" Tuế Tuế hỏi.
"Đương nhiên rồi." Vân Dật nói xong, liền có mấy con bồ câu bay đến đậu trên cánh tay của Tuế Tuế, cúi đầu mổ thức ăn trong tay bé con.
Một màn này đúng lúc được máy quay lia đến, phòng phát sóng trực tiếp lại nổ tung.
【 Ôi trời ơi! Đây là cái gì tổ hợp thần tiên gì đây? Quá là đáng yêu rồi! 】
【 Đáng yêu quá, đáng yêu quá, đáng yêu quá! Đạo diễn, đây là mọi người đang phát quà thêm sao? 】
【 Đạo diễn, như vậy là công bằng với các tổ khác sao? 】
【 Ba tổ kia đang liều mạng đi ăn xin, vì sao hai người bọn họ có thể nhàn nhã cho bồ câu ăn thế? Nhan sắc có thể ăn được sao? 】
【 Lầu trên, có đôi khi giá trị nhan sắc chính là thực lực. 】
【 Cậu tin hay không? Hai người bọn họ đi ăn xin tuyệt đối có thể hạ ba tổ kia ngay lập tức. 】
【 Mấy người có tin hay không tôi không biết, nhưng tôi tin tưởng, người ta dựa vào mặt là có thể kiếm cơm được chưa? 】
【 Vì sao tôi thấy hai người họ có cảm giác hoà hợp thế nhỉ? Thật muốn cho bọn họ cùng nhau tham gia 《 Bố ơi mình đi đâu thế 》. 】
【 Muốn +1】
【 Muốn +2】
【 Muốn +3】
【 Muốn +10086】
【 Ôi trời mấy người ơi! Các cậu có tỉnh táo không vậy! Tiểu thiếu gia Dạ gia có bố đó】
【 Không nói tôi cũng quên! Tôi cảm giác bọn họ giống như bố con vậy. 】
......
Chu Tân nhìn người trên màn hình, cảm thấy nên cấp báo cho Dạ Lăng Hàn.
Cậu cầm Ipad đi đến phòng chủ tịch gõ cửa.
"Mời vào!" Bên trong cánh cửa truyền đến giọng nói của Dạ Lăng Hàn.
Chu Tân đẩy cửa đi vào, đi đến trước bàn làm việc, nói với Dạ Lăng Hàn: "Dạ tổng, tiểu thiếu gia đang quay show."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT