Trời âm u, từng đợt gió lạnh thổi qua, thời tiết bắt đầu thay đổi.

Phía xa nơi chân trời mây đen tầng tầng lớp lớp, nhanh chóng cắn nuốt ánh sáng.

Trên quốc lộ, một chiếc xe ô tô chạy như bay giống như mũi tên rời cung.

Bên trong xe, sắc mặt Dạ Lăng Hàn còn đen hơn thời tiết bên ngoài, đáy mắt nồng đậm mưa rền gió dữ.

Bàn tay bên cạnh người siết chặt, ngón tay căng thẳng lộ ra bất an lo sợ.

Là ai trộm di thể của Kỷ Nhiên? Vì sao hắn muốn làm như vậy?

Trong đầu Dạ Lăng Hàn rất lộn xộn, như có thứ gì đó đang cuồn cuộn trong cơ thể hắn khiến hắn không thể bình tĩnh một giây nào.

Không khí trong xe rất áp lực, Chu Tân lái thật nhanh đến bệnh viện, viện trưởng đã đứng đợi sẵn ngoài cửa.

Dạ gia tuy rằng gần đây có ngã ngựa, nhưng nói thế nào cũng là tài phiệt bao đời, thế lực lớn mạnh có thể chống chọi không ngã đài luôn.

Nhưng viện trưởng thì sắp ngã rồi, biết di thể của người mà Dạ thiếu sủng ở đầu tim biến mất, trong lòng ông nóng như lửa đốt. Sợ Dạ Lăng Hàn tức giận sẽ xử lí ông ta.

Viện trưởng run run rẩy rẩy đi lên trước: "Dạ thiếu, chúng tôi đã báo cảnh sát rồi, họ đang điều tra theo dõi. Chúng tôi cũng không ngờ sẽ xảy ra chuyện này......"

Ánh mắt âm trầm của Dạ Lăng Hàn cực kỳ khiến cho người ta sợ hãi, viện trưởng sợ tới mức nói không trọn vẹn cả câu.

Việc đã xảy ra rồi, nói thêm gì cũng không thay đổi được.

Dạ Lăng Hàn ngóng sớm tìm được Kỷ Nhiên, mặc kệ Kỷ Nhiên sống hay chết, nhất định phải ở bên cạnh hắn

Trong phòng giám sát, Dạ Lăng Hàn nhìn camera trong nhà xác.

Một người đàn ông mặc đồ dọn vệ sinh, đeo khẩu trang đi vào nhà xác, đem thi thể của Kỷ Nhiên đặt vào xe dọn dẹp đẩy ra ngoài.

Hắn đi trên hành lang bệnh viện, ngẫu nhiên gặp phải mấy nhân viên y tá, còn gật đầu chào hỏi.

Rất nhanh đi đến cửa bệnh viện, người đàn ông đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu lại nhìn.

Mặt của hắn xuất hiện trong camera, rất hiển nhiên, hắn cố ý quay mặt về phía camera

Khoé mắt hắn cong lên, đáy mắt lộ ra ý cười quỷ dị.

Tuy rằng hắn không có bỏ khẩu trang xuống, nhưng Dạ Lăng Hàn vẫn nhận ra đôi mắt này.

Hắn đập mạnh tay lên bàn, đập đến nỗi tim của mấy người ở đây muốn rơi ra ngoài.

"Là cậu ta!" Dạ Lăng Hàn không thể tha thứ được giận dữ nói: "Mau đi tìm Cam Duệ cho tôi."

Người mang di thể của Kỷ Nhiên đi đúng là Cam Duệ, Dạ Lăng Hàn có chết cũng nhận ra cậu ta.

Chu Tân cả kinh: "Dạ thiếu, không phải Cam Duệ đã bị bắt rồi sao?"

"Người đó chắc chắn là cậu ta."

Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn rất chắc chắn.

Chu Tân không dám chậm trễ, lập tức phái người đến nhà tù Tân Thành điều tra.

Tra ra thì mới biết, khoảng thời gian gần đây Cam Duệ đã tìm được người bảo lãnh. Nói là vừa đi vào không lâu đã kiểm tra ra bị bệnh ung thư, có người vì cậu ta xử lí thủ tục bảo lãnh, mới được ra ngoài không lâu.

Việc này được giấu nhẹm không để lộ dấu vết, Dạ gia không nhận được chút thông tin nào.

Hiện tại Cam Duệ trộm thi thể của Kỷ Nhiên đi, còn không biết trốn ở nơi nào?

Chu Tân nóng lòng, liên tục phái người đi tìm Cam Duệ.

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, lửa giận trên người Dạ Lăng Hàn càng ngày càng lớn.

Không khí trong phòng càng lúc càng khẩn trương, áp lực vô hình khiến người ta khó thở.

Reng ——

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Dạ Lăng Hàn nhìn dãy số lạ trên điện thoại.

Hắn trượt nghe, từ loa truyền tới âm thanh quen thuộc: "Dạ thiếu, đã lâu không gặp."

Ngay lập tức mắt Dạ Lăng Hàn sắc lạnh hắn nghiến răng nói: "Cam Duệ, cậu đưa em ấy đi đâu?"

"Anh nói thi thể của Kỷ Nhiên?" Cam Duệ nở nụ cười: "Tôi thấy anh mãi không thèm chôn cậu ta đi nên cố ý tới giúp anh. Kỷ Nhiên tốt xấu gì cũng theo anh mấy năm, giờ cậu ta đã chết anh cũng nên đối xử tốt với cậu ta chút mới phải chứ. Vẫn để cậu ta nằm lạnh ngắt trong nhà xác lạnh lẽo ấy, tôi giúp anh đem cậu ta đi hoả táng. Tro cốt anh nói tôi nên để ở đâu nhỉ? Trên quốc lộ? Hay là dưới suối? Hoặc là, quẳng cho chó ăn?"

"Cậu dám!" Khoé mắt Dạ Lăng Hàn như muốn nứt ra, đôi mắt đỏ ngầu: "Cậu dám động vào em ấy tôi sẽ lấy mạng cậu."

"Thời gian của tôi cũng không còn nhiều lắm, sống không nổi mấy ngày nữa đâu. Có thể khiến anh khổ sở, chết cũng thấy đáng."

Cam Duệ ho khù khụ, nở nụ cười quỷ dị: "Dạ Lăng Hàn, anh nghe thấy gì không?"

Bên phía Cam Duệ khá ồn, tiếng động truyền đến giống như là tiếng lửa đốt.

Đáy lòng Dạ Lăng Hàn lộp bộp một tiếng, đôi mắt trừng lớn, lông mày nhíu chặt.

"Cam Duệ, mày......"

"Nghe được chưa! Đây là tiếng ở lò đốt, Kỷ Nhiên đang ở trong đó. Đốt thành tro luôn, ngọn lửa cháy rất mạnh, hiện tại cậu ta bị thiêu chỉ còn lại xương. Dạ Lăng Hàn, tốt nhất anh mau đến một chút, nếu kịp thời chạy đến nói không chừng còn có thể nhìn thấy tro cốt, chậm một chút nữa không biết lúc đó tôi đã rải ở chỗ nào rồi."

Cam Duệ cười gằn cúp máy.

Dạ Lăng Hàn ném điện thoại xuống đấy: "Mau tìm Cam Duệ cho tôi."

Giọng của hắn rất lớn, âm thanh gào rống muốn rung màng nhĩ.

Nhưng giọng của hắn lại run rẩy không ngừng, lộ ra một cỗ hoảng loạn.

Dạ Lăng Hàn phẫn nộ, nhưng hắn cũng rất sợ hãi.

Lúc Kỷ Nhiên còn sống, hắn không thể bảo vệ tốt cậu, sau khi chết rồi cũng không bảo vệ nổi.

Hiện tại hắn còn không bảo vệ nổi thi thể của Kỷ Nhiên.

Hắn rốt cuộc có tác dụng gì chứ?

"Dạ thiếu, đã tra được rồi!" Chu Tân nhìn định vị của Cam Duệ: "Cam Duệ đang ở trong lò thiêu cũ ở ngoại thành."

Dạ Lăng Hàn đi nhanh ra khỏi bệnh viện.

Lò thiêu này đã bỏ hoang từ lâu, xung quanh cỏ dại mọc um tùm.

Cam Duệ ngồi trên một tấm thép, trong tay giữ một cái hũ tro cốt.

Một đám xông đến vây quanh cậu ta.

Cam Duệ lại chẳng sợ chút nào, trên mặt treo ý cười nhàn nhạt, như là sớm đã không để ý đến sống chết.

Dạ Lăng Hàn nhìn hũ tro cốt trong tay cậu ta, trái tim như bị nghiền nát.

Trong đau đớn còn ngập tràn áy náy.

Dạ Lăng Hàn siết tay kêu rôm rốp. Thứ duy nhất khiến hắn chần chừ là cái hũ trong lòng Cam Duệ, nếu không phải vậy hắn đã xông đến băm Cam Duệ thành ngàn mảnh rồi.

Ánh mắt của Cam Duệ dừng trên mặt hắn, cẩn thận thưởng thức từng biểu cảm nhỏ trên mặt Dạ Lăng Hàn.

Nhìn thấy hắn phẫn nộ, thống khổ, tự trách, áy náy...... Cam Duệ lại cảm thấy cực kì vui sướng.

Năm đó, lúc cậu mất đi Dạ Tuỳ, so với Dạ Lăng Hàn bây giờ còn đau khổ hơn.

Không ai hiểu được nỗi khổ của cậu, không ai có thể cảm nhận được cái gọi là sống không bằng chết.

Hiện tại, Dạ Lăng Hàn giống cậu ta rồi.

"Ha ha ha!" Cam Duệ nở nụ cười, bả vai không ngừng run rẩy, hũ tro trong lòng cậu ta cũng rung theo, run đến khiến Dạ Lăng Hàn sợ hãi.

"Cam Duệ, mau đưa tro cốt cho tôi!"

Dạ Lăng Hàn cố gắng áp xuống sợ hãi, nhưng những cảm xúc đó sao giấu được.

Hắn hối hận muốn chết!

Vì cái gì không sớm để Kỷ Nhiên an nghỉ?

Kỳ thật hắn đã sớm biết Kỷ Nhiên không còn, từ trên cao tốc lao xuống, xe nổ mạnh như vậy sao có thể bình an vô sự?

Nhưng hắn không muốn đối mặt với hiện thực, cứ muốn lừa gạt bản thân.

Hắn yếu đuối trốn tránh như vậy mới cho Cam Duệ cơ hội này.

Là hắn! Tất cả là lỗi của hắn!

Cam Duệ ôm tro cốt, cười to ra tiếng: "Dạ Lăng Hàn, bác sĩ nói tôi không sống được bao lâu. Thời khắc cuối cùng của tôi, tôi muốn nhìn thấy gương mặt thống khổ tuyệt vọng của anh. Anh cầu tôi đi! Cầu xin tôi tôi sẽ đưa tro cốt của Kỷ Nhiên cho anh. Nếu không ngay lập tức tôi sẽ ném xuống đất."

Tay Dạ Lăng Hàn siết chặt, trong mắt tràn ngập lửa giận.

Nhưng sau khi thấy Cam Duệ mở hũ tro ra, những cảm xúc đó lập tức chui vào trong lòng, nghẹn ứ khiến đôi mắt của hắn đỏ ngầu.

Dạ Lăng Hàn nghiến răng, quỳ trên mặt đất: "Cam Duệ, cầu xin cậu! Đưa tro cốt cho tôi."

Từ trước đến nay cuồng vọng tự đại, cao cao tại thượng, Dạ Lăng Hàn lần đầu tiên buông bỏ tôn nghiêm đi cầu xin người khác.

Đáy lòng của Cam Duệ thống khoái cực kỳ, cậu ngửa mặt lên trời cười to, cười đến chảy cả nước mắt.

"Dạ Lăng Hàn, anh cũng có hôm nay a!"

Dạ Lăng Hàn cười khổ ra tiếng, đáy mắt che kín đau xót: "Đúng vậy! Tôi cũng có ngày hôm nay!"

Trước kia, hắn chưa bao giờ nghĩ tới sẽ hy sinh vì một người đến nhường này.

Yêu Kỷ Nhiên tới nỗi có thể vứt bỏ tất cả, nhưng người hắn yêu không thể quay về nữa rồi.

Nhìn người đàn ông quỳ dưới chân mình, khát vọng muốn báo thù của Cam Duệ càng ngày càng lớn, cậu ta cười lớn, mở nắp của hũ tro lên ——

Không khí như dừng lại, Dạ Lăng Hàn mở lớn mắt nhào đến.

Nhưng tất cả đều quá chậm, tro cốt màu xám toàn bộ rơi đầy đất.

"Ha ha ha, Dạ Lăng Hàn, tôi đem người anh yêu nhất nghiền thanh tro! Tôi muốn anh phải thống khổ cả đời."

Trong tiếng cười điên cuồng của Cam Duệ, một trận gió thổi qua đem tro cốt bay lượn trong không trung, nhanh chóng hoà tan trong không khí.

**

Dạ Lăng Hàn gào rống lên, hắn quỳ dưới đất muốn che đi số tro cốt còn lại.

Nhưng gió quá lớn, trong nháy mắt tro cốt bị thổi bay sạch

"Không! Không được! Nhiên Nhiên ——"

Dạ Lăng Hàn không ngừng vơ lấy, nhưng hắn không nắm được cái gì cả, lòng bàn tay trống không.

Hắn không giữ được Kỷ Nhiên ở bên cạnh, đến tro cốt cũng không giữ được.

Nhìn Dạ Lăng Hàn điên cuồng thống khổ, Cam Duệ rất sảng khoái.

Cậu mất đi người yêu, cũng sẽ không để Dạ Lăng Hàn thoải mái.

"Dạ Tuỳ, em đến với anh ngay đây."

Pằng!

Một tiếng súng vang lên, Cam Duệ ngã xuống mặt đất.

Cậu cầm súng tự sát, khuôn mặt hiện lên sự thoả mãn.

Dạ Lăng Hàn nhìn cậu ngã vào vũng máu, lời nguyền rủa của Cam Duệ đột nhiên xuất hiện bên tai của hắn.

"Dạ Lăng Hàn, tôi nguyền rủa anh! Sớm muộn gì anh cũng sẽ mất đi người mình yêu."

Hiện tại lời nguyền ứng nghiệm rồi, hắn đã đánh mất Kỷ Nhiên.

Triệt triệt để để đánh mất.

Kỷ Nhiên đã chết, đến tro cốt cũng không còn!

Không còn!

Cái gì cũng không còn!

*

Ngày đó qua đi, Dạ Lăng Hàn nhốt mình trong phòng, mặc cho ai gõ cửa cũng không mở.

Dạ Vân Bình với Vân Tử Thu, cả đám người Tề Châu thay phiên khuyên bảo hắn, Dạ Lăng Hàn không đáp lại cũng không mở cửa.

Bên trong cánh cửa an tĩnh dị thường, giống như không có người ở trong đó.

Năm ngày trôi qua, Dạ Vân Bình thật sự chịu không nổi, ông ta sợ rằng Dạ Lăng Hàn khéo đã chết trong phòng không chừng.

Dạ Vân Bình gọi bảo tiêu đến phá cửa.

Rèm che nặng nề che kín ánh sáng ngoài cửa, trong phòng đen kịt, như một tầng sương mù không hoà tan được.

Cửa vừa mở ra, mùi rượu nồng đậm xông vào mũi.

Dạ Vân Bình cau mày, mới vừa bước vào thì đá phải một chai rượu.

Ông cúi đầu nhìn, trên mặt đất ngổn ngang toàn chai rượu.

Dạ Lăng Hàn rũ đầu, không tiếng động dựa vào tường.

Tóc mái rũ xuống che kín đôi mắt hắn khiến người ta không rõ hắn đang tỉnh hay mê.

Dạ Vân Bình đi đến gần, trong mùi rượu nồng ngửi thấy được mùi máu.

Ánh mắt ông ta chấn động, nhanh chóng ngồi xổm xuống.

Dạ Lăng Hàn như vậy là tỉnh hay hôn mê?

Trên người hắn ngoài mùi rượu, còn có mùi máu.

Hắn mặc áo sơ mi đen không cài cúc, để lộ lồng ngực kiên cố.

Nhưng mà ở trên ngực hắn lại chằng chịt vết máu ngang dọc, vừa thấy là biết do vật sắc nhọn gây ra.

Dạ Vân Bình tìm thấy một chai rượu bị vỡ, trên tay của Dạ Lăng Hàn còn cầm một mảnh thuỷ tinh.

Hắn tự khiến hắn bị thương!

Dù sao cũng là con của mình, làm chuyện hồ đồ như vậy Dạ Vân Bình cũng sẽ xót con.

Làm khiến ông ta đau lòng hơn là chữ mà Dạ Lăng Hàn khắc trên ngực.

Kỷ Nhiên

Dạ Lăng Hàn khắc tên Kỷ Nhiên lên trên ngực, miệng vết thương đã kết vảy, khắc sâu trên ngực Dạ Lăng Hàn, cũng khắc lên đáy mắt của Dạ Vân Bình.

Dạ Vân Bình lùi về sau một bước, thiếu chút nữa ngã xuống đất, trong lòng chấn động không thôi.

Dạ Lăng Hàn đã yêu Kỷ Nhiên đến cỡ này rồi!

Dạ Lăng Hàn bị đưa đến bệnh viện.

Trên mặt hắn không có bất cứ biểu cảm dư thừa nào, tựa hồ không có cái gì khiến hắn để ý được vậy. Trong ánh mắt ẩn chứa ưu thương mãi không tan, khiến người nhìn đau lòng.

Nguyên lai là một người kiêu ngạo không ai bằng, Dạ Lăng Hàn đã chết theo Kỷ Nhiên.

Hiện tại Dạ Lăng Hàn như cái xác không hồn.

(;_;)Không biết nên cảm thấy như nào nữa, Cam Duệ quá cố chấp, nhưng chuyện tình của ẻm khiến người ta thương zl, nghe kể thôi đã biết Dạ Tuỳ là người tốt rồi. Thôi thì kiếp sau mong em sống hạnh phúc bên người mình yêu, sự trả thù của em chỉ là vô nghĩa thôi. Nếu theo motip truyện xuyên sách thì Cam Duệ là một pháo hôi xịn đấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play