Ánh đèn trên sân thượng sáng trưng, người trên sân thượng im lặng, không khí tĩnh lặng không có một ngọn gió thổi qua.

Không biết tiếng dương cầm đã ngừng lúc nào, xung quanh yên tĩnh tới mức cái lá rơi xuống cũng có thể nghe rõ.

Tiếng tim đập của Kỷ Nhiên như sấm quanh quẩn trong lòng cậu.

Ngón tay bên người siết thành nắm đấm, lòng bàn tay toàn mồ hôi lạnh.

Dạ Lăng Hàn đang thử cậu, mà cậu lại để lộ mất rồi.

"Ha ——" Dạ Lăng Hàn nhỏ giọng cười, tiếng cười kia âm trầm khiến không khí xung quanh chìm xuống âm độ.

"Kỷ Nhiên à, quả nhiên em đã di chuyển được rồi."

Dạ Lăng Hàn đặt khẩu súng kia lên bàn, Kỷ Nhiên nhận ra đó là một khẩu súng đồ chơi.

Tất cả chỉ là màn kịch của Dạ Lăng Hàn.

Trước mắt của Kỷ Nhiên bỗng trở nên đen ngòm, giờ khắc này cậu cảm nhận được sự tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

"Anh thật không ngờ em lại chơi chiêu này với anh đấy."

Ngữ khí của Dạ Lăng Hàn trầm lạnh, ánh mắt khiến người ta cực kì sợ hãi: "Anh đã đối xử tốt với em rồi, anh còn rất tin tưởng em, vậy mà em lại lừa gạt anh!"

Dạ Lăng Hàn đột nhiên gầm lên, sau đó thức ăn trên bàn bị hắn quét sạch xuống đất.

Chén đũa rơi đầy trên đất, phát ra tiếng loảng xoảng.

Sau tiếng đổ vỡ đó, Dạ Lăng Hàn đi đến bên cạnh Kỷ Nhiên, đưa tay nắm chặt cằm cậu.

Lực tay của hắn rất lớn, giống như đang muốn phát tiết cho hả giận.

Đau đớn dưới cằm khiến Kỷ Nhiên nhíu mày, môi mím chặt không rên một tiếng.

Dạ Lăng Hàn nhìn khuôn mặt của Kỷ Nhiên, trong lòng như bị dao cứa đau đến khó chịu.

Hắn toàn tâm toàn ý yêu Kỷ Nhiên, nhưng kết quả nhận lại là sự lừa gạt thế này!

Nhớ tới lúc bác sĩ bảo hắn chọn giữ lớn hay giữ nhỏ, hắn đã cắt ruột mà chọn Kỷ Nhiên, Dạ Lăng Hàn bỗng cảm thấy hắn như một thằng đần vậy.

Lúc ấy Kỷ Nhiên nhất định đang ở trong phòng mổ cười hắn đi.

Cười hắn giống như một thằng ngu bị cậu vờn quanh đi!

Cười vì hắn ôm con của chính hắn mà hắn cũng không biết!

Cười vì hắn bị lừa bởi một đứa bé giả mà thương tâm!

Dạ Lăng Hàn thở hổn hển, đẩy Kỷ Nhiên xuống đất: "Em đúng là....em đúng là....."

Hắn giận không thể tha thứ được, hắn thở hổn hển không biết nên làm gì để biểu đạt sự phẫn nộ trong lòng.

Hắn muốn phát tiết nhưng lại không biết phát tiết như nào, khuôn mặt dữ tợn của hắn chìm bóng đêm trông cực kì doạ người.

"Lúc tôi đang mổ, bác sĩ giúp ta tôi chữa trị, việc này có gì không đúng? Chẳng lẽ tôi xứng đáng phải ngồi xe lăn cả đời này?"

Kỷ Nhiên cảm thấy cậu nên nói gì đó, ít ra có thể khiến Dạ Lăng Hàn không hoài nghi đến bảo bảo.

Chát!

Dạ Lăng Hàn giơ tay tát cho cậu một cái, đánh Kỷ Nhiên vừa mới đứng lên lại ngã xuống đất.

"Câm miệng! Câm miệng! Em mau câm miệng!"

Dạ Lăng Hàn cuồng loạn mà rít gào: "Em vẫn còn muốn gạt tôi hay sao? Em coi tôi là thằng ngốc để em chơi đùa à? Kỷ Nhiên, ở trong mắt em tôi rõ ràng là một thằng ngốc!"

"Tôi hỏi em, con đâu?"

Dạ Lăng Hàn túm lấy cổ áo của Kỷ Nhiên nhấc cậu lên, lửa giận trong đôi mắt nhìn chằm chằm cậu: "Con đâu? Con của chúng ta đang ở đâu?"

Trong lòng của Kỷ Nhiên nảy lên bất an, trong đầu cậu loạn cào cào nên không thể suy đoán ra rốt cuộc ý của Dạ Lăng Hàn như nào.

Việc đã đến nước này, cậu chỉ có thể căng da đầu tiếp tục lừa hắn: "Đứa bé đã mất."

Dạ Lăng Hàn giận muốn điên lên, hắn giơ tay tát vào mặt Kỷ Nhiên.

Bàn tay hắn rất lớn, một cái tát kia đánh vào mặt Kỷ Nhiên khiến gương mặt cậu in năm đốt ngón tay, khóe miệng chảy máu.

"Tôi hỏi em lại một lần cuối, con đâu?"

Dạ Lăng Hàn nghiến răng nhìn chằm chằm mặt Kỷ Nhiên, mỗi chữ đều rít ra tàn nhẫn.

Hắn cho Kỷ Nhiên cơ hội, chỉ cần cậu thừa nhận hắn sẽ bỏ qua việc Kỷ Nhiên lừa hắn.

Nhưng Kỷ Nhiên vẫn nói như trước, ngữ khí cường ngạnh nói: "Con đã mất! Thằng bé đã mất rồi!"

Lúc này bảo bảo hẳn là đã an toàn đến nước H. Có Vân Tùng bảo vệ, nhất định bé con sẽ an toàn.

Kỷ Nhiên hạ quyết tâm, bất luận như nào cũng không cho Dạ Lăng Hàn biết nơi bé con đang ở.

Nếu không cậu cũng không có khả năng rời đi.

"Em vẫn còn muốn gạt tôi!" Dạ Lăng Hàn nắm lấy cổ áo cậu lắc mạnh, trong lòng vừa tức giận vừa thất vọng.

"Đứa bé kia chính là con của chúng ta! Kỷ Nhiên, sao em lại có thể nhẫn tâm đến như vậy chứ? Sao em lại có thể tuyệt tình như vậy? Nhiều ngày như vậy tôi đối xử với nó như một người xa lạ. Tuế Tuế ở ngay trước mặt tôi nhưng tôi lại không biết! Tất cả là do em ban tặng đó! Sao em lại có thể đối xử với tôi như vậy chứ?"

Cả người Dạ Lăng Hàn sắp điên luôn rồi, hắn túm chặt cổ áo cậu, hận không thể giết cậu luôn.

Nếu không phải hắn quay lại đưa trống bỏi cho đôi vợ chồng kia, hắn cũng sẽ không nhìn kĩ người đàn ông kia.

Tên đó là bảo tiêu đã hộ tống Kỷ Nhiên chạy trốn, Dạ Lăng Hàn nhận ra gương mặt đó, cẩn thận nhớ lại, hắn hoài nghi nhất định đứa bé có vấn đề.

Kỷ Nhiên sao lại để tâm với một đứa bé xa lạ như vậy?

Ngay từ đầu hắn tưởng Kỷ Nhiên nhớ thương con trai đã chết non, sau khi nhìn thấy người đàn ông đó hắn bắt đầu thấy mọi thứ không hợp lí.

Như vậy bọn họ cuộc gặp gỡ ngẫu nhiên ở vườn hoa là có chuẩn bị trước rồi.

Lúc khối ngọc kia được sửa, Dạ Lăng Hàn đã gắn máy nghe trộm với định vị mini vào bên trong.

Kỷ Nhiên đi đâu nói gì hắn đều biết rõ.

Hắn nghe thấy Kỷ Nhiên gọi "Tuế Tuế" đó là nhũ danh của con trai hai người.

Một khắc đó, Dạ Lăng Hàn cảm thấy nhất định là ảo giác.

Kỷ Nhiên yêu hắn như vậy sao có thể sẽ trộm giấu con của họ đi?

Nhưng kết quả kiểm tra DNA đã chứng minh hết thảy, bảo bảo là con của hắn với Kỷ Nhiên.

Nhớ lại mấy ngày nay hắn gặp con của mình mà lại nghĩ con của người ngoài, một bên hâm mộ con người khác đáng yêu, một bên đau lòng cho đứa con đã mất. Nhớ tới mỗi đêm hắn trằn trọc không ngủ được, chỉ cần nhớ lại là đau đớn muốn chết.

Nhưng mà Kỷ Nhiên lại yên tâm lừa hắn.

Đôi mắt của Dạ Lăng Hàn đỏ đậm, khuôn mặt giận dữ khiến người run rẩy.

"Em muốn mang con giấu đi? Em muốn rời khỏi anh có đúng không?"

Dạ Lăng Hàn đã hoàn toàn mất khống chế, hắn nắm lấy cổ Kỷ Nhiên hận không thể bóp chết cậu luôn.

Kỷ Nhiên đánh vào tay hắn, dưới sự hoảng loạn vung tay đấm vào mặt Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn lùi lại vài bước, buông lỏng tay ra.

Kỷ Nhiên thở phì phò, hơn nửa ngày mới bình tĩnh thở được.

Đột nhiên cơ thể bị kéo đi, Dạ Lăng Hàn ôm cậu vào trong lòng, ôm thật sự khẩn trương.

"Nhiên Nhiên, anh thật sự rất yêu em! Sao em lại muốn rời bỏ anh? Sao em lại muốn rời khỏi anh?"

Kỷ Nhiên dùng sức đẩy hắn ra, nhìn thẳng vào đôi mắt đầy tơ máu ấy gằn từng chữ một nói: "Dạ Lăng Hàn, anh yêu tôi sao? Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu mỗi anh thôi! Nếu thật sự là yêu, anh sẽ không ép tôi phải thay đổi mà là anh phải tự thay đổi đấy!"

"Anh vì em mà thay đổi vẫn chưa đủ sao?" Dạ Lăng Hàn nắm lấy cánh tay của Kỷ Nhiên cánh tay, gương mặt hoảng loạn: "Anh vì em mà từ bỏ nhiều người có thể sinh con cho anh. Anh vì em mà mặc em phá hủy công ty. Anh trả giá vì em nhiều như vậy nhưng em thì sao? Từ đầu đến cuối em đều lừa gạt anh, em ở bên cạnh anh giả vờ cũng giống thật quá đi! Anh vẫn luôn cho rằng em đã hồi tâm chuyển ý, không ngờ rằng em lại có suy nghĩ muốn bế con rời khỏi anh!"

"Anh nhục nhã tôi, đánh chửi tôi, biến tôi thành tàn phế, đây gọi là tình yêu của anh sao?"

Nhịn lâu như vậy, Kỷ Nhiên không muốn nhịn nữa: "Dạ Lăng Hàn, từ đầu đến giờ tôi không có suy nghĩ muốn quay lại với anh. Tôi thuận theo chẳng qua để có thể rời khỏi anh mà thôi!"

"Em đừng có mơ!"

Dạ Lăng Hàn giữ lấy mặt Kỷ Nhiên, nâng lên dùng sức hôn xuống.

Kỷ Nhiên phản kháng, ưm ư đánh đấm vào người hắn

Dạ Lăng Hàn không có buông cậu ra, giữ chặt cậu không ngừng hôn, nhưng như bệnh nhân tâm thần đang phát điên.

Kỷ Nhiên thoát không được liền cắn hắn.

Môi của Dạ Lăng Hàn bị cắn chảy máu, trong miệng hai người tràn đầy máu nhưng hắn vẫn hôn xuống không rời.

Kỷ Nhiên dùng hết toàn lực đẩy Dạ Lăng Hàn ra, bàn tay mạnh mẽ chà xát môi, đầy mặt ghét bỏ: "Dạ Lăng Hàn, anh khiến tôi ghê tởm!"

"Kỷ Nhiên!" Dạ Lăng Hàn rống giận: "Em đừng ép anh!"

Kỷ Nhiên lạnh lùng nhìn hắn.

"Tuế Tuế đang ở chỗ anh."

Sau khi Dạ Lăng Hàn nói ra những lời này, Kỷ Nhiên lập tức luống cuống.

Đôi mắt cậu trừng lớn mặt đầy vẻ không thể tin được.

Dạ Lăng Hàn cảm thấy hắn đã thắng, hắn đã giữ được người Kỷ Nhiên để ý nhất, không sợ Kỷ Nhiên sẽ bỏ hắn nữa.

"Tuế Tuế đang ở chỗ anh, anh đã kiểm tra DNA rồi, đó là con của anh."

Dạ Lăng Hàn nhếch khóe miệng, âm trắc cười rộ lên: "Kỷ Nhiên ơi Kỷ Nhiên! Chỉ cần anh còn sống một ngày, em cũng đừng nghĩ muốn rời khỏi anh. Em đừng quên, giữa chúng ta có Tuế Tuế, đó là con chúng ta! Em có thể nhẫn tâm bỏ lại Tuế Tuế rồi đi sao?"

Kỷ Nhiên như bị sét đánh, trong đầu trống rỗng.

Không có khả năng! Tuế Tuế hắn đã rời khỏi Long Tê đại lục!

Dạ Lăng Hàn như đoán được suy nghĩ của cậu, hắn bật camera theo dõi trong điện thoại.

Hắn đưa cho Kỷ Nhiên: "Em xem, Tuế Tuế ngủ ngoan chưa kìa!"

Màn hình hiển thị em bé đang ngủ say trên giường, bên cạnh có hai người giúp việc đứng.

Kỷ Nhiên biết hai người ho, bọn họ là người ở Dạ gia.

Tuế Tuế ở Dạ gia! Ở trong tay của Dạ Lăng Hàn.

Trước mắt Kỷ Nhiên tối sầm, bước chân lảo đảo suýt chút nữa té ngã.

Cậu dùng tay bám vào ghế, ngực giống như bị khoét rỗng, đau đến khó thở.

"Dạ Lăng Hàn, mau trả Tuế Tuế lại cho tôi!"

"Không có khả năng!" Dạ Lăng Hàn gằn từng chữ một nói: "Đó là con của tôi!"

"Dạ Lăng Hàn, anh mau trả Tuế Tuế

lại cho tôi!"

Kỷ Nhiên gần như phát điên, đi đến đấm vào mặt của Dạ Lăng Hàn.

Dạ Lăng Hàn trúng một đấm, lảo đảo lùi về sau vài bước, hắn nở một nụ cười trầm trầm, trên mặt tràn đầy đắc ý.

Hắn biết hắn thắng!

Chỉ cần Tuế Tuế ở bên cạnh hắn một ngày, Kỷ Nhiên liền không đi đâu được.

"Mau trả con cho tôi!"

Kỷ Nhiên bổ nhào vào người Dạ Lăng Hàn, liên tục đánh vào người hắn.

Dạ Lăng Hàn vẫn không nhúc nhích mặc cậu xả giận.

Không biết qua bao lâu, Kỷ Nhiên đột nhiên bình tĩnh lại, hai chân cậu mềm nhũn quỳ trên mặt đất.

Bất luận cái gì cũng không uy hiếp được cậu, duy chỉ có đứa con ruột thịt của cậu.

Cậu túm lấy ống quần của Dạ Lăng Hàn cầu xin nói: "Dạ Lăng Hàn, tôi cầu xin anh trả Tuế Tuế cho tôi đi! Anh sẽ có rất nhiều con nữa mà! Nhưng tôi chỉ có nó thôi, đó là con của tôi!"

"Tuế Tuế là con của chúng ta."

Dạ Lăng Hàn giữ mặt Kỷ Nhiên ép cậu ngẩng đầu.

"Kỷ Nhiên, anh nói rồi, đời này em đừng nghĩ sẽ rời khỏi anh!"

Trước mắt Kỷ Nhiên đen ngòm, cậu cảm giác cậu đã ngã vào vạn trượng vực sâu.

Giờ khắc này cậu rất hối hận, vì sao không rời đi sớm đi?

Nếu đi sớm một chút thì cậu với Tuế Tuế đã an toàn đến Vân Lai rồi.

Nhưng trên thế giới này không có nếu, chỉ có kết quả.

Kết quả là cậu đã thua thảm.

Kỷ Nhiên bị đưa lên xe, Dạ Lăng Hàn ngồi bên cạnh cậu nở nụ cười chiến thắng.

Ngón tay hắn nắm chặt tay Kỷ Nhiên, nắm đến chặt chẽ.

Kỷ Nhiên giống con rối gỗ mất hồn, trên mặt không có một tia biểu tình.

Xe hơi đi lên đường lớn sau khi đi qua một khúc cua, đột nhiên từ phía sau xông tới mấy chiếc xe màu đen.

Xe hơi đâm về phía xe của Dạ Lăng Hàn, tài xế không kịp tránh nghe thấy rầm một tiếng, hai chiếc xe màu đen cùng lúc đâm vào.

Xe bị đâm va vào rìa đường, nếu không phải có đai an toàn người trong xe đã lao ra ngoài.

Chờ hai người lấy lại tinh thần thì thấy một đám người mặc đồ đen vây quanh.

Những người đó cầm theo súng, từng bước đến gần.

Bảo tiêu nhanh chóng phản ứng, nhanh chóng nghĩ cách cứu Kỷ Nhiên với Dạ Lăng Hàn trong xe.

Tiếng súng nổi lên bốn phía, hai bên đấu đá lẫn nhau.

Cửa xe bị đâm đến biến dạng, bảo tiêu gắng mở cửa kéo Dạ Lăng Hàn ra.

Dạ Lăng Hàn nắm tay Kỷ Nhiên: "Nhiên Nhiên, mau ra đây."

Kỷ Nhiên đang chuẩn bị đi ra ngoài, một chiếc xe lao nhanh về phía bọn họ.

"Dạ thiếu!"

Bảo tiêu kinh hô một tiếng, kéo Dạ Lăng Hàn sang một bên.

Tay của Kỷ Nhiên trượt khỏi tay của Dạ Lăng Hàn, Dạ Lăng Hàn trơ mắt mà nhìn chiếc xe bị va chạm mà rời xa tầm mắt hắn, Kỷ Nhiên trong nháy mắt biến mất.

Phía dưới là con đường dốc, xe hơi mất phanh lao đi——

"Kỷ Nhiên ——"

Dạ Lăng Hàn hét to ra tiếng, điên cuồng chạy xuống đường cao tốc.

"Dạ thiếu, cẩn thận!"

Bảo tiêu đè Dạ Lăng Hàn ngã xuống đất, vừa nằm xuống đất thì nghe thấy bùm một tiếng, ánh lửa nổi lên bốn phía.

Dưới dốc, chiếc xe như mất phanh bị nổ tung.

Chấn động lớn khiến màng nhĩ rung lên, đá vụn bay loạn khắp nơi.

Dạ Lăng Hàn bò dậy, không để ý đến vết thương trên người chạy xuống dưới dốc.

Kỷ Nhiên!

Kỷ Nhiên còn ở trong xe!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play