Tại khu vực hoạt động có nguy cơ cao số một, bầu trời sáng sủa, có thể nhìn thấy bụi mịn bay lơ lửng dưới ánh nắng chói chang.
Trên góc tường mọc đầy dây thường xuân là một chiếc đồng hồ cổ, đó là một trong những biểu tượng của thành phố F cũ. Đường phó ở đây từng có rất nhiều người thích chụp ảnh nhưng giờ đây xung quanh vắng lặng yên tĩnh, gió cuốn những chiếc lá rơi trên mặt đất đi, cái chuông lớn cũ vang lên chuông sầu muộn, vang lên mười hai lần.
Âm thanh du dương và nặng nề của tiếng chuông lan truyền khắp thành phố cổ- nay nó đã được đổi tên thành khu vực hoạt động có nguy cơ cao số một. Các cửa hàng trên phố thưa thớt dần, một con báo đen chui ra từ dưới bức tường đầy dây thường xuân chạy ra ngoài. Mới chạy được vài bước đã thấy một con linh miêu nhìn khá quen mắt ở cuối con đường.
Linh miêu rất giỏi trong việc theo dõi và ẩn nấp. Dù thế nào đi chăng nữa thì con báo đen cũng không thể thoát khỏi ông ấy, tựa như đã từ bỏ nên dừng lại. Con báo đen gắt gỏng gầm lên một tiếng rồi ngồi trong góc tường, cái đuôi thon dài đặt lên chân, đôi mắt vàng rực rỡ nhìn chằm chằm về phía trước.
Linh miêu lắc lắc cái đuôi, nhanh nhẹn chạy tới gần. Đôi tai to lớn trông giống hình chữ M, đôi mắt to không chịu thua trừng mắt nhìn con báo đen chằm chằm, dường như đây là một lời cảnh báo thầm lặng lại giống như ẩn chứa một chút phẫn nộ và không biết làm sao.
Con linh miêu trông nhỏ hơn con báo đen nhiều, mạnh dạn ngẩng đầu cọ mạnh dưới cổ con báo đen, đôi tai hơi cử động như thể đang khiêu khích, cào lên cằm con báo đen.
Con báo đen nhe răng lộ ra răng nanh, nhưng lại không dám cắn, Cái đuôi trên mặt đất lo lắng hất lên hát xuống, rồi cúi đầu xuống, cái lưỡi đầy gai ngược liếm trên đỉnh đầu con linh miêu.
Vừa liếm liền mất kiểm soát, con báo đen "gừ" lên một tiếng, bổ nhào về phía con linh miêu trên mặt đất, hai chân sau vô thức đá đá vài cái, lại bị con linh miêu dùng móng vuốt vỗ mạnh lên đầu ba cái với tốc độ cực nhanh. Báo đen vểnh tai lên, ôm lấy con linh miêu lên liếm, hai chân sau hơi cong lên. Để lộ cái thứ ở dưới người linh miêu rồi cọ qua lại, chóp mũi hơi động đậy.
Linh miêu gầm gừ một tiếng, đôi mắt màu đen tuyền trông có vẻ hơi hung ác, nghiêng đầu cắn con báo đen một cái. Con báo đen bực bội, muốn cắn lại ông ấy nhưng lại không dám cắn. Khi hai con đang lăn qua lăn lại thì cánh cửa hàng cách vách bị đẩy ra, có một người bước ra.
Đối phương: "?"
Linh miêu ngẩng đầu lên rồi nghiêng đầu, trên người ông ấy có một con báo đen đang đè mình, đã vậy còn chổng bốn vó lên trời, nhìn có chút buồn cười.
Người nọ ngập ngừng nói: "Mới đến đây à? Trước đây tôi chưa từng gặp hai anh bao giờ?"
Linh miêu: "?"
Người nọ đi tới, lấy từ túi giấy dai ra một miếng chân giò hun khói nhỏ, đưa về phía trước: "Ăn chưa? Có hiểu tôi nói gì không?"
Con báo đen nhúc nhích cái mũi, vươn hai bàn chân ra kéo chân giò hun khói lại rồi cắn một miếng, sau khi đảm bảo không có vấn đề gì mới ngậm nó đưa qua cho linh miêu, ra hiệu ông ấy ăn đi.
Linh miêu giơ chân lên, đẩy mặt con báo đen ra, nhìn người này với vẻ đầy nghi ngờ.
Tại sao lại có người sống ở đây?
Tại sao anh ta lại không sợ chúng ta?
Mới đến... Mới đến có nghĩa là gì? Có phải không nên ở đây...
Linh miêu di chuyển đôi tai, trong lòng bỗng trở nên hồi hộp, nhận ra điều gì đó.
Báo đen không quan tâm chuyện xung quanh chút nào, xé một miếng thịt lớn rồi nuốt nó một cách ngon lành, ngẩng đầu cảnh giác nhìn người mới đến, tiếp tục đẩy chân giò hun khói dưới chân con linh miêu, còn nhỏ giọng gầm gứ một tiếng thúc giục ông ấy mau ăn đi.
Linh miêu mặc kệ ông, cái đuôi dựng thẳng lên, đi một vòng quanh người mới đến rồi lại tò mò nhìn về phía cửa hàng đang mở nửa cửa.
"Ồ?" Mũi của người mới đến hơi chuyển động, nói: "Anh là Omega à? Thảo nào... Có rất ít Omega có thể biến nạp thành thú được vì nó có độ rủi ro cao. Anh đặc biệt thật."
Anh ta lại cúi đầu nhìn con báo đen: "Đây là bạn đời của anh à?"
Con báo "ngao" một tiếng, giơ chân sau lên rồi đạp lên tai, người nọ nói: "Người mới đến trước tiên phải đi đăng ký thân phận cái đã, mỗi người sẽ nhận được ba bình thuốc biến nạp. Anh có biết thuốc biến nạp không? Đó là tiền tệ lưu thông ở đây, hiện nay tiền mặt đã trở nên vô dụng rồi."
Alpha xa lạ cũng khá nhiệt tình, giơ ngón tay chỉ về phía ngã tư: "Điểm đăng ký gần nhất ở ngay phía trước, có muốn tôi đưa hai anh tới đó không?"
Linh miêu quan sát anh ta từ trên xuống dưới, người nọ nói: "Xin được tự giới thiệu, tôi tên là Ngũ Nhất Minh, Nhất trong một hai ba bốn, Minh trong gà gáy."
Người nọ ngồi xổm xuống, vươn tay ra mỉm cười, nhìn qua có vẻ rất hiền lành.
Linh miêu nhìn bàn tay anh ta, không thèm để ý, chỉ giơ hai bàn chân lên liếm liếm, những móng vuốt sắc nhọn hiện ra, ý bảo "Người lạ chớ lại gần".
Ngũ Nhất Minh không hề khó chịu, anh ta chỉ mỉm cười rồi thu tay lại, nói: "Cần tôi dẫn đường không?"
Con báo đen ăn vài miếng chân giò hun khói, để lại hơn một nửa miếng chân giò hun khói cho con linh miêu, ngậm miếng chân giò hun khói lại gần đây, đứng chắn trước mặt con linh miêu.
Ngũ Nhất Minh nhún vai nói: "Được rồi, từ đây đi thẳng về phía trước khoảng hai trăm mét rồi rẽ trái là đến nơi. Chúc may mắn."
Anh ta nói xong liền đứng dậy rời đi, con linh miêu nhìn bóng lưng kia như đang suy nghĩ gì đó, con báo đen có vẻ không vừa lòng liền đứng trước mặt ông ấy, nhẹ nhàng gầm một tiếng.
Linh miêu trợn trắng mắt, cắn nửa miếng chân giò hun khói còn lại, liếm liếm mũi rồi đưa con báo đen đi đến nơi gọi là điểm đăng ký.
Bên cạnh một cửa hàng tạp hóa, có một tấm biển màu xanh dựng ở bên đường in ba chữ "Điểm đăng ký".
Bên trong có hai người, một người đang ngồi bắt chéo chân ngáp dài, người còn lại đang cầm ly sữa trong tay mà lại mơ màng sắp ngủ.
Linh miêu nhảy lên bàn nhìn xung quanh, hai người kia giật mình hoảng sợ, lau mặt nói: "Mới tới à?"
Báo đen nhe răng, đôi mắt màu vàng nhìn chằm chằm một người trong số họ, cánh mũi động đậy, dường như cảm nhận được một loại uy hiếp nào đó, cả người tỏa ra pheromone nồng đậm.
Hai người kia lập tức đứng lên: "Ồ! Đây là bậc cao nhỉ!"
"Gen tốt ghê vậy? Chạy tới khu một làm gì?"
"Liệu có biết biến nạp không?" Đối phương nhìn lên nhìn xuống đánh giá hai con, lại chế nhạo nói: "Tại sao không? Thôi, cứ thử thuốc biến nạp trước đã."
Một người khác tìm được hai bộ quần áo, ném xuống đất rồi đi xách máy tính qua đây chuẩn bị đăng ký.
Ở đây cứ giống như một đồn cảnh sát nhỏ vậy, có bàn ghế sắp xếp ngẫu nhiên, bên cạnh bức tường có vài cái tủ lớn, bên trong để mấy cái hộp trong suốt lớn nhỏ đủ loại, không biết có gì trong đó.
Máy tính chiếu ánh sáng lên tường, người phụ trách đăng ký bấm lên bản đồ vài lần, trích xuất ghi chép background process của webcam, nhìn vài lần rồi nói: "A, mới chạy đến đây từ tối hôm qua... Nhưng sao lại chạy ra từ viện nghiên cứu thế?"
"Này, nhìn khu năm đi, có một con sói đen. Anh ta mang theo con người? Có ai đi xem thử chưa?"
"Không biết, chuyện này không thuộc thẩm quyền của khu chúng ta, quan tâm làm gì?"
"Viện nghiên cứu..." Một người khác như nhớ ra điều gì đó, hai người nhìn nhau rồi không nói gì nữa.
Đôi tai to của linh miêu hơi nhúc nhích một chút, liếc nhìn con sói đen trên màn hình, dùng móng vuốt cào cào lên bình thuốc biến nạp trước mặt, hai người kia nói: "Thứ này có thể giúp các anh khôi phục hình người, hiện tại tiền đã trở nên vô dụng trong thành phố F, đây là đơn vị tiền tệ đang được lưu hành. Chờ khi nào hai người có thể biến nạp thành người, sẽ có người chuyên môn đến sắp xếp chỗ ở và nơi làm việc cho hai người. Này, hãy nhìn hệ thống này đi, đây là hệ thống đăng ký dân số mới, tất cả các hành động của hai người sẽ được phản ánh trung thực lên đây, bao gồm cả việc sử dụng thuốc biến nạp."
"Các quy tắc hiện tại của thành phố F là: một. Không được tự ý chuyển nhượng hoặc mua bán thuốc biến nạp; hai. Không được hóa thú đánh nhau trong khu vực trung tâm thành phố; ba. Không được rời khỏi thành phố F mà chưa được cho phép; bốn. Nếu đang mang thai phải đến cơ sở tương ứng để tiến hành đăng ký, phải đồng ý với quyền nuôi dưỡng thống nhất; năm. Người thú ở các khu vực hoạt động có nguy cơ cao không được tự ý đi vào các khu vực hỗn hợp và các khu vực hoạt động có nguy cơ thấp mà chưa được phép. "
Đối phương chỉ lên bảng thông báo trên tường, lần lượt đọc từng cái một cho linh miêu, nói: "Nhớ rõ chưa?"
Linh miêu cào tới cào lui bình thuốc biến nạp trên bàn, bình thuốc biến nạp lục cục lăn qua lăn lại trên bàn, cuối cùng lăn đến cạnh bàn.
"Này! Đừng cử động!" Một người vội vàng ngăn cản.
Linh miêu nhìn anh ta một cái, trong đôi mắt to mang theo một chút giễu cợt, một bàn chân đẩy bình thuốc biến nạp xuống đất làm nó vỡ toang.
"Fuck! Anh muốn chết à?" Hai người đột ngột đứng lên, con báo đen lập tức bước tới ngậm lấy con linh miêu và đặt đằng sau, hơi khom người chặn phía trước.
"Còn tưởng là Omega sẽ có lý trí hơn." Hai người kia nói: "Xem ra khi hóa thú thì đều chẳng ra gì."
"Bình thuốc biến nạp này đã tính trên danh nghĩa của anh rồi, tự mình từ bỏ cái này, đúng là đáng đời mà." Hai người kia lấy một bình thuốc biến nạp khác ra, vươn tay muốn bắt linh miêu, định ép ông ấy uống nó.
Linh miêu nhanh nhẹn né tránh, tứ chi thon dài đạp lên mặt tường, xoay người một cái rồi dừng ở cái bàn phía sau,
Ông ấy nhanh chóng nhìn vào hệ thống trên máy tính, ghi nhớ bản đồ và khu vực được đánh dấu trên đó rồi đặt bàn chân lên bàn phím nhưng rất khó để kiểm soát móng vuốt. Linh miêu tức giận đập mạnh lên bàn phím khiến nó nát bét.
"Chết tiệt!" Hai người kia lập tức nổi giận, một trong số họ đột nhiên cởi bỏ quần áo của mình, một con sư tử khỏe mạnh chui ra, điên cuồng gầm lên một tiếng rồi lao về phía con linh miêu.
Một người khác bật cười, tựa lên cửa khuyến khích: "Nếu bọn họ không đăng ký thì cứ trực tiếp giết đi, để coi ai sợ ai?"
Sư tử điên cuồng gầm lên một tiếng, móng vuốt còn chưa kịp chạm vào người linh miêu đã bị con báo đen vồ từ phía sau rồi ngậm chặt da thịt trên lưng.
Người đứng ở cửa lộ ra vẻ chán ghét, sau lại lùi lại né tránh, hét lên: "Làm bẩn sàn nhà rồi ai lau đây!"
Con sư tử kia hét lên đau đớn, lăn lộn trên mặt đất. Tốc độ hồi phục của anh ta kém hơn An Tĩnh rất nhiều. Da thịt bong tróc nhìn hơi đáng sợ, linh miêu đã tận mắt chứng kiến anh ta biến thành thú nên lúc này liền tập trung sự chú ý vào "thuốc biến nạp", tò mò đánh hơi thử.
Sư tử lăn lộn trên mặt đất, trong nháy mắt lại biến thành một người đàn ông trần truồng, nói: "Gọi người tới chi viện đi!"
Người đứng ở cửa bĩu môi: "Chuyện nhỏ như vậy mà cũng không làm được, chẳng lẽ muốn bị chê cười à? Tiền thưởng cuối năm phải làm sao đây? Tôi còn muốn nhận thêm một mấy mình thuốc biến nạp."
"Fuck you..." Sư tử xoa nhẹ lên vết thương vẫn đang chảy máu, nói: "Rốt cuộc hai người có đăng ký hay không? Rảnh quá nên tới đây kiếm chuyện à? Không muốn ở đây thì cút đi!"
Linh miêu cắn đứt nắp của bình thuốc biến nạp, vừa liếm mấy ngụm liền lập tức cảm giác nóng bừng xộc thẳng vào tim, toàn thân hơi không còn cảm giác, cảm giác cứ giống như bị sốt.
Nhưng chỉ một lát sau, linh miêu đã biến thành một người đàn ông Omega khỏa thân ngay tại chỗ, làn da trắng nõn, gương mặt thanh tú, đôi mắt giống như chứa đầy sao, khóe miệng mím lại thành một đường cong khó chịu. Bởi vì cấp bậc gen tăng lên nên mùi quyến rũ thuộc về Omega khiến người ta chộn rộn.
Ngay cả khi ông ấy đã bị đánh dấu rồi thì bây giờ đối với hai Alpha trong điểm đăng ký cũng cảm thấy cực kỳ.
Hạt giống dục vọng đã bén rễ trong hai người, ý nghĩ mạnh mẽ đánh dấu đó khiến họ có chút không thể kiềm chế được, đôi mắt của một trong số họ đột nhiên đỏ lên, khóe miệng lộ ra răng nanh dã thú, móng tay càng dài ra, muốn tóm Omega này lại rồi hung ác chiếm lấy.
Chỉ là trong chốc lát, loại cảm giác này lại bị sợ hãi đè nén xuống.
Dường như con báo đen cảm nhận được sự nguy hiểm và uy hiếp, điên cuồng gầm lên rồi tiến lên che trước mặt Omega, pheromone mạnh mẽ lan ra khiến chân hai người nhũn ra, có chút muốn quỳ xuống vì ông.
Hai người cố gắng đè nén hành vi gian ác trong lòng, nhìn Omega xinh đẹp kia mặc quần áo vào, Khi ông ấy quay người lại, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú dường như có chút lạnh lẽo giống tuyết rơi mùa đông khiến người ta hơi khó thở.
Hai người đưa một cái máy qua, cố gắng giữ bình tĩnh, nói: "Ghi dấu vân tay! Thuốc biến nạp được để trong một ngân hàng đặc biệt, có thể đến lấy nó khi cần... Quý Hồng Nguyên? Đây là tên của anh?"
Quý Hồng Nguyên lạnh lùng liếc hai người, cầm lấy năm bình thuốc biến nạp còn lại, giơ tay đút cho báo đen.
Một lúc sau, thân hình của Hạng Khôn khá cao lớn nên không vừa áo sơ mi, nắm tay dẫn Quý Hồng Nguyên ra khỏi điểm đăng ký. Mặc dù bọn họ muốn tra tấn bức cung* để hỏi ngọn nguồn câu chuyện nhưng hai người trước mắt này chỉ có duy nhất hai cái đồng hồ có hình dạng kỳ lạ trên tay. Đành phải ghi thông tin nhận dạng của mình, liên kết tài khoản ngân hàng, sắp xếp nơi ở và công việc cho họ còn có hệ thống điều lệ của thành phố F, hướng dẫn sử dụng thuốc biến nạp, v.v.
(*bức cung: dùng thủ đoạn cực hình, đe doạ cưỡng bức khảo cung.)
Có quá nhiều thông tin nên giờ mà bức cung thì không phải là một ý kiến hay. Có khi lại bị tìm ra nữa, không đáng chút nào.
"Anh cảm thấy sao?" Quý Hồng Nguyên nhìn chằm chằm Alpha của mình, hỏi.
"Vẫn tốt chứ?" Hạng Khôn có chút không thể giải thích được, sờ sờ cổ, nói: "Khi vẫn còn hóa thú thì có chút không khống chế được ham muốn tàn bạo, rất muốn phá hỏng đồ gì đó, còn muốn... Khụ khụ."
Hạng Khôn nhìn chung quanh, thấp giọng ghé vào tai vợ mình nói: "Rất muốn ngậm em đi tìm một nơi để làm bảy ngày bảy đêm."
Quý Hồng Nguyên: "..."
Hạng Khôn mỉm cười hôn lên khóe miệng vợ mình, nói: "Nhưng anh là ai, sao có thể dễ dàng bị hạ gục như vậy? Cho nên anh mới bỏ chạy, không phải là vì sợ làm em bị thương à? Nói ra cũng thấy lạ, lúc đó trong đầu anh toàn là suy nghĩ này, mà không phải em cũng phát tình à? Nhưng anh lại cảm thấy không thể buông tha cho em được, em phải bồi thường cho anh, lại làm em để em sinh thêm con cho anh, nếu không sau đó em sẽ bỏ chạy một lần nữa."
Hạng Khôn nghĩ một chút rồi lại thấy có chút hối hận, liếm môi: "Hay là chúng ta thử xem thế nào đi? Anh luôn nghĩ nó sẽ rất... Oái!"
Còn chưa nói xong, Hạng Khôn đã bị Quý Hồng Nguyên hung dữ cào một cái.
Quý Hồng Nguyên giơ tay lên nhìn đồng hồ của mình: Số S0012, nam, Omega, hình thú là linh miêu, bạn đời Hạng Khôn, Alpha, hình thú là báo đen. Địa chỉ cư trú: số 2010, tòa nhà A, tiểu khu Hồng Xương, đường Trường Ninh ba, khu vực hoạt động có nguy cơ cao số một.
(tiểu khu: là một khu dân cư phức hợp - một yếu tố cấu trúc chính của việc xây dựng khu dân cư ở Liên Xô và ở một số quốc gia xã hội chủ nghĩa hậu Xô Viết và cũ.)
Địa điểm làm việc tạm thời: Khu C Tháp Trắng. Vui lòng báo danh lúc chín giờ sáng hôm sau, lương làm tám tiếng là nửa bình thuốc biến nạp.
Nửa đầu thông tin của Hạng Khôn cũng tương tự vậy, số hiệu là S0013, địa điểm làm việc cũng khác.
"Phố thương mại ở khu vực hoạt động có nguy cơ cao, nhà hàng lẩu bò, bồi bàn?" Khóe miệng Hạng Khôn giật giật, sau khi biến thành hình người thì hiển nhiên lý trí của ông cũng bình thường hơn rất nhiều: "Lương làm tám tiếng là... Một phần tám bình thuốc biến nạp?"
Hạng Khôn nhìn vợ mình, rồi lại nhìn bản thân, nói không nên lời: "Đãi ngộ kiểu này thì kém quá nhỉ?"
Hai người còn chưa hình dung ra tình hình, vừa đi vừa bàn bạc, vừa rẽ vào góc khuất thì một bóng đen đột nhiên lao về phía họ. Hạng Khôn vô thức giơ tay lên chắn liền cảm thấy một cái chạm nhẹ lên cổ tay.
Bóng đen đó thực sự đã cắn đứt dây đồng hồ của ông, xong việc liền bỏ chạy mất tăm.
"?" Hạng Khôn sững sờ một giây, sau đó đuổi theo: "Cái này mà cũng cướp được?"
Quý Hồng Nguyên đã trải qua rất nhiều nhiệm vụ khác nhau, tốc độ tiếp thu là nhanh nhất, trong thời gian ngắn đã nắm được mấu chốt của sự biến nạp liền lập tức hóa thành một con linh miêu đuổi theo, lướt nhanh như một cơn gió, trong thoáng chốc đã thành một điểm đen phía xa.
Hạng Khôn vội vàng quay lại, nhặt quần áo và quần của vợ lên ôm vào lồng ngực, vừa tức giận vừa đuổi theo nói: "Quần áo! Em không mặc quần áo! Mau quay lại đây!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT