Văn Xuyên không muốn bỏ cuộc, nhưng dấu chấm than màu đỏ đầy "cảnh cáo" nhắc nhở cậu rằng mọi khả năng đã không còn nữa, tiêm cơ thể mẹ là cách duy nhất con người có thể dựa vào.
Lại qua hai ngày nữa, Văn Xuyên triệu tập mọi người, cậu ngồi giữa anh hai và Hạng Thần, lo lắng nắm chặt hai tay, cảm giác được một áp lực vô hình cùng bất lực đè lên cổ, suýt nữa uốn cong cả xương sống.
Văn Hạ nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Em đã cố gắng hết sức rồi, bọn anh đều biết."
Tất cả mọi người đều cho rằng chuyện vaccine sắp thành hiện thực, họ phấn khích nói: "Còn cần làm gì nữa? Thầy Văn chỉ cần nói là được!"
"Không có đủ nguyên liệu à? Hay là cần lấy máu? Để tôi làm!"
"Chờ đã, chúng ta phải chế tạo nhiều vaccine à? Như vậy còn chưa đủ à? Chúng ta phải tìm một nhà máy lớn và sản xuất hàng loạt à?"
"Sản xuất hàng loạt cái gì?" Một người vỗ đầu người bạn của mình: "Hiện giờ biết đi đâu mà sản xuất một thứ quan trọng như vậy chứ? Rồi nhiều nguyên liệu nữa biết tìm ở đâu đây?"
"Tôi phải truyền tin tức cho anh Dương!" Một người khác hưng phấn nói: "Nói cho cậu ấy tin tốt này! Người trong điểm cứu viện tạm thời có thể tiêm vacxin phòng bệnh rồi!"
Mọi người bàn tán xôn xao, trên mặt lộ ra vẻ phấn khích, không ngừng nói về việc sau khi giải quyết chuyện này, muốn nghỉ ngơi và nghỉ nghỉ phép thật tốt như thế nào.
Cũng có người nhìn ra sắc mặt Văn Xuyên không tốt, Hạng Thần và Văn Hạ đều cau mày, trong lòng liền sửng sốt, suy đoán: "Có phải hơi khó tiêm cho những người bị nhiễm bệnh kia không? Hay là chúng ta đi lấy một loại súng tiêm nào đó, từ xa..."
Văn Xuyên trước sau không nói một lời, Nhan Hoàn nhắm mắt dựa vào tường nghỉ ngơi, như thể tất cả chuyện này đều không có liên quan gì đến ông ta.
Nhóm trẻ con không biết đang xảy ra chuyện gì, vừa nói chuyện phiếm vừa nghịch. Người phụ nữ dịu dàng đã đã thấy có chuyện gì đó không ổn nên vội vàng dỗ mất đứa nhỏ, nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Bọn trẻ không hiểu chuyện này, hay là để là tôi nên đưa bọn nhỏ đi nghỉ ngơi nha, mọi người nói chuyện đi."
La Tử Tùng bế con gái của mình đứng lên nói: "Anh giúp em."
An Tĩnh bĩu môi, vươn ngón tay móc túi quần của La Tử Tùng, La Tử Tùng cúi đầu xuống, thả lỏng một tay nhéo ngón tay của An Tĩnh, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ nhàng, bình tĩnh như dù trời sập xuống cũng không có gì phải sợ.
Sự ghen tuông trong lòng An Tĩnh lập tức tan thành mây khói, có chút ngượng cúi đầu.
La Tử Tùng giúp đưa bọn trẻ đi nghỉ ngơi, căn phòng trống trải yên tĩnh, ở giữa đốt một đống lửa nhỏ soi rõ khuôn mặt của mọi người đang dần trở nên bất an.
"Sao vậy? Thí nghiệm... Không có hy vọng à?" Có người nói: "Không sao, chúng tôi vẫn có thể đợi."
"Đúng vậy, việc này không gấp được, mọi người đều có thể hiểu mà."
"Chúng tôi đã hiểu rồi, thầy Ôn chắc áp lực lắm nhỉ? Không sao cả, chỉ cần có yêu cầu gì cứ nói với chúng tôi, chúng tôi nhất định sẽ giúp nếu có thể giúp được."
Văn Xuyên hít một hơi thật sâu, điều mà cậu không muốn đối mặt lúc này cuối cùng cũng đã đến. Đối mặt với ánh mắt lo lắng và mong đợi của mọi người sau đó nói với họ là không có cách nào, rồi để họ chấp nhận vaccine như một quả bom hẹn giờ trong cơ thể.
Cậu nắm chặt lòng bàn tay lạnh lẽo, Hạng Thần duỗi tay nhẹ nhàng mở ngón tay cậu ra, không để cho cậu vô tình nhéo bản thân bị thương, đan xen mười ngón tay với cậu, bình tĩnh đối mặt với mọi người.
"Mọi người đã có vaccine rồi." Hạng Thần chủ động mở miệng, dưới ánh mắt kinh ngạc của họ nói: "S11TM203 là vaccine."
Biểu cảm đầu tiên của mọi người là sửng sốt, sau đó nhìn nhau nói: "Không phải thứ này là giả và có tác dụng phụ à?"
Có người vỗ đầu gối: "Tức là không có tác dụng phụ đúng không? Như vậy khá tốt rồi còn gì! Tiết kiệm không ít chuyện phiền toái!"
Văn Xuyên lắc đầu nói: "Cơ thể mẹ... tiêm vào cơ thể người khác nhau sẽ tự động chỉnh sửa, trên thực tế nó không sửa chữa các đặc tính y học của nó mà là gen của con người. Virus phá hủy gen người, gây ra cái chết cho con người, sau đó virus chi phối não người để tạo thành "'ký sinh trùng", trong khi con người là "vật chủ", chúng chỉ có một bản năng là lây lan và liên tục lây lan. Sự lây lan nhanh chóng này khiến cái chết của con người ngày một tăng. Hiện tại, không có loại thuốc nào có thể tác động nhanh hơn sự lây nhiễm của virus."
Ánh mắt Văn Xuyên lần lượt nhìn quanh Quý Hồng Nguyên, Hạng Khôn và các thành viên trong đội cứu hộ đã tiêm cơ thể mẹ, nói: "Những người bị nhiễm bệnh không thể phục hồi được nữa, họ đã... Chết rồi, gen của họ đã bị phá hủy hoàn toàn và hệ thống miễn dịch của họ đã hỏng, ngay cả khi đuổi virus đi thì họ cũng không thể phục hồi. Tôi đã thử nhiều phương pháp, chẳng hạn như thuốc trì hoãn, phân tích sự dung hợp máu của các giới tính khác nhau và cố gắng thêm kháng thể mới nhưng không có cách nào có tác dụng, bởi vì tất cả các loại thuốc đều cần thời gian để phát huy tác dụng mà thời gian virus lây lan lại quá nhanh."
Văn Hạ cau mày nói: "Không phải thuốc trì hoãn có thể làm chậm tốc độ của chúng à? Em đã từng thành công mà, thời gian làm chậm lâu nhất là nửa tiếng."
"Điều đó chỉ làm chậm tốc độ lây lan của virus và làm chậm tốc độ biến dị của con người." Văn Xuyên lắc đầu: "Nhưng một khi bị nhiễm, những tổn thương của virus đã bắt đầu, hệ thống miễn dịch của một người đã hỏng rồi."
Các thành viên trong đội lo lắng nói: "Vậy thầy Văn, cậu cứ nói cho chúng tôi biết tình hình hiện tại của chúng tôi là gì?"
"Chỉ có S11TM203 mới có thể ngăn chặn virus lây lan, nó có thể ngăn virus sinh sôi nảy nở, sau đó chúng tôi có thể vô hiệu hóa virus và tiêu diệt nó." Văn Xuyên nói: "Nhưng vì vai trò của cơ thể mẹ, cơ thể chúng ta đã thay đổi, tế bào, máu... Gen, tất cả đều bị thay đổi, nên virus không thể sinh sôi nảy nở, nên sẽ không bị nhiễm."
"Vậy không phải... Là quá tốt sao?" Các thành viên trong đội không hiểu lắm, vò đầu bứt tai nói: "Có nghĩa là chúng ta đã đánh bại virus? Có hệ miễn dịch mới?"
"Từ góc độ này mà nói thì đúng là tốt thật." Văn Xuyên gật đầu: "Nhưng chúng ta là "con người" cũng do gen mà chúng ta đã tiến hóa từ thế hệ này sang thế hệ khác. Màu da, mái tóc, màu mắt, tất cả những thứ đó đều được di truyền, được quyết định bởi gen. Một khi gen bị thay đổi, chúng ta sẽ trở thành gì?"
Các thành viên trong đội hơi sững sờ, một người giơ tay lên giống như trả lời câu hỏi của giáo viên, nói: "Vì chúng ta tiến hóa từ thế hệ này sang thế hệ khác, vậy... Đây cũng coi như là tiến hóa mới mà? Vẫn là người mà? Chỉ là tốc độ tiến hóa đã thay đổi nhanh hơn mà thôi?"
Nhan Hoàn vẫn luôn dựa lên tường không nói lời nào liền mở mắt, nhìn người vừa nói chuyện, không khỏi cảm thán nói: "Ý tưởng của bạn nhỏ này rất hay."
Tất cả mọi người đều nhìn về phía ông ta, Nhan Hoàn tựa hồ thực sự có hứng thú đứng lên sửa quần áo như thể đang ở trong một lớp học công khai, nói: "Lý do tại sao con người đứng đầu chuỗi sinh học, chính là bởi vì chúng ta có trí tuệ vượt trội hơn các sinh vật khác. Văn Xuyên, suy nghĩ của cậu vẫn còn quá hạn hẹp, con người chỉ là cái tên mà chúng ta lấy. Chúng ta vẫn là những cá thể khác biệt nếu không có từ này, một cơ thể sống là tác phẩm hoàn hảo của tự nhiên, cái tên không có ý nghĩa gì cả, cứ mạnh mẽ mà sống, ưu thắng liệt thải. Theo đuổi sự tiến hóa cuối cùng của cuộc sống mới là điều quan trọng nhất."
"Coi như tên của cậu là Văn Xuyên đi, nếu bây giờ tên của cậu không phải là Văn Xuyên thì không lẽ cậu không phải là cậu à?" Nhan Hoàn lắc đầu: "Nhóc à, cậu phải nhìn xa hơn."
Văn Xuyên đứng dậy nhìn ông ta, nói: "Quả thật gọi là gì không quan trọng, nhưng sở dĩ con người là con người đều do sự nhìn nhận khách quan của chúng ta về sự tồn tại của chính mình. Sự tồn tại của chúng ta có giá trị, có tinh thần và có sự cần thiết của việc kế thừa, sửa đổi gen, buộc con người phải vượt qua chuyện tích lũy mà trực tiếp tiến hóa, đây thật sự là chuyện tốt à? Ông nghĩ ông có thể khống chế được sao?"
Mọi người nghe được cũng không hiểu ra sao, Hạng Khôn giơ tay lên ngắt lời: "Chờ đã, để tôi phân tích cho, ý của Văn Xuyên là S11TM203 là vaccine phòng bệnh duy nhất có ích, nhưng nó hoạt động vì nó sửa đổi gen của chúng ta. Gen đã bị thay đổi vì vậy virus không thể sản sinh và nó không thể lây nhiễm cho chúng ta đúng không? Giống như kiểu nước nào nuôi cá gì, sau khi tiêm cơ thể mẹ gen đã bị biến đổi nên không nuôi được mấy con virus này đúng không?"
Tuy Hạng Khôn giải thích rất thô nhưng lý luận không thô, mọi người đều hiểu.
Văn Xuyên gật đầu: "Nhưng biến đổi gen là chuyện không thể kiểm soát, có khả năng sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng. Trong lịch sử loài người đã từng xảy ra vô số sự việc tương tự, chuyện này cũng trực tiếp gây ra chiến tranh thế giới lần thứ tư, văn minh nhân loại gần như bị hủy diệt một lúc."
Quý Hồng Nguyên trầm ngâm nói: "Trước đây, đột biến gen là do chính con người gây ra, cũng gây ra những tổn hại không thể cứu vãn cho thế hệ tương lai."
"Đúng vậy." Văn Xuyên gật đầu giải thích: "Ô nhiễm đất và nguồn nước, ô nhiễm thực phẩm, vũ khí hạt nhân và sự bùng nổ của vũ khí sinh học và hóa học đều để lại những vết sẹo không thể phục hồi trong gen của họ, các thế hệ tương lai cũng sẽ bị ảnh hưởng. Chuyện này không gì có thể đánh giá được."
Tất cả mọi người đều không khỏi nhìn cơ thân thể của bọn họ, nhưng dù nhìn hay chạm vào đều không có cảm giác khó chịu.
Hạng Khôn nói: "Vậy chuyện gì sẽ xảy ra với chúng ta?"
"Cháu không biết." Văn Xuyên mím môi: "Bệnh nan y, dị tật, đột biến gen, sa sút trí tuệ hay trí thông minh vượt trội, hoặc cũng có thể bị khuyết tật gen. Những khiếm khuyết không thể nhìn thấy trong một thời gian ngắn, cứ truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác. Trăm năm sau có khả năng gây ra sự diệt vong không thể cứu vãn của loài người cũng nên."
Mọi người đều đồng loạt im lặng.
Cảm giác này rất kỳ lạ, rõ ràng là cảm thấy bản thân khỏe mạnh vẫn có thể chạy nhảy nhưng hình như bên trong cơ thể đã vỡ nát rồi, bên trong có một quả bom hẹn giờ ẩn trong đó, không biết khi nào nó sẽ bùng nổ.
Y như rằng được thông báo bệnh hiểm nghèo mà "không thể xác định thời gian", trong lòng nhất thời cảm thấy bất an cũng không biết phải làm thế nào để chấp nhận.
Quý Hồng Nguyên nói: "Hoàn toàn không có cách nào à?"
Hạng Khôn nhìn về phía Nhan Hoàn: "Giáo sư Giao, ông còn biết gì nữa không? Hiện tại không cần phải giấu giếm đúng không?"
Nhan Hoàn nhìn mọi người, lại nhìn Văn Xuyên, trong mắt hiện lên vẻ tán thưởng: "Văn Xuyên là học sinh thông minh nhất mà tôi từng dạy. Chỉ mất một tuần, không, có thể là chưa đến một tuần đã tìm ra kết cục. Này cũng hay, không cần lãng phí thời gian vào những việc vô nghĩa, không lặp lại những việc không có kết quả, thật tốt."
" Nhưng tôi cũng hy vọng rằng ý tưởng của các vị không quá giới hạn." Nhan Hoàn chỉ chỉ đầu mình, nói: " Bất kỳ sinh vật nào cũng đều bắt nguồn từ tiến hóa, môi trường khác nhau tạo ra sinh vật khác nhau, hoàn cảnh tích tụ khiến sinh vật dần dần tiến hóa. Nhưng tốc độ rất chậm, chúng ta khó có thể phát hiện mà hiện tại cũng chỉ là nhanh hơn một chút, kỳ thật bản thân cũng không đáng sợ như vậy."
Văn Xuyên nhìn ông ta: "Tôi không phải học sinh của ông, ta chỉ có một giáo viên."
"Ai? Trương Tiêu à?" Nhan Hoàn lắc đầu: "Anh ta không được, không đủ tư cách làm giáo viên của cậu."
Văn Xuyên sửng sốt: "Ông biết ông Trương? Chờ đã, sao ông biết tôi là học trò của ông ấy?"
"Không tính là quen, chỉ biết một chút thôi." Nhan Hoàn cười lấy trong túi ra một thứ gì đó.
Hạng Thần nhìn thoáng qua liền biết đó là cái gì, đồng tử đột nhiên co rút lại- nó lại chính là chiếc vòng tay mà Chung Hạo Sinh đưa cho Đào Phi để hắn ta mang ra ngoài!
Văn Xuyên cũng nhìn rõ cái vòng tay, nhất thời tim đập nhanh, há miệng thở dốc nhìn Nhan Hoàn không nói được lời nào.
Nhan Hoàn không giải thích xuất xứ của cái vòng tay này, chỉ nói: "Văn Xuyên nói đúng, tôi không có gì để bổ sung cả nhưng có thể nói thêm. Khi nghiên cứu ra virus này tôi chưa bao giờ nghĩ đến đường lui. Con người không cần phải rút lui, chỉ có thể tiến lên và không ngừng tiến lên. Con người chỉ có thể tồn tại bằng cách tiến lên."
Mọi người nhất thời sửng sốt, Quý Hồng Nguyên không biết chuyện về chiếc vòng tay, híp mắt nói: "Cuối cùng cũng lộ nguyên hình? Ông là người tổng phụ trách nghiên cứu phát minh?"
"Người tổng phụ trách?" Nhan Hoàn suy nghĩ một lúc, sau đó hờ hững nói: "Cũng có thể nói như vậy."
"Thầy tôi đâu" An Tĩnh nhảy dựng lên hỏi: "Dương Trạm! Anh ấy cũng ở trong đội của ông à? Còn những người khác thì sao?"
"Dương Trạm." Nhan Hoàn gật đầu: "Có cậu ta, mấy cậu có thể gặp cậu ta sớm thôi"
Hạng Khôn và những người khác đều đứng lên. Đội cứu hộ vô thức cầm súng sau lưng, nhưng Nhan Hoàn lại mỉm cười, nói: "Tôi là một ông già, mấy người cần gì phải căng thẳng như vậy?"
Nhan Hoàn quay đầu nhìn về phía Văn Xuyên, nói: "Cậu thật sự phát minh ra thuốc trì hoãn, tôi thật sự không nghĩ tới chuyện này, ý tưởng của cậu rất thú vị. Hay là làm học trò của tôi đi?"
"Tôi từ chối." Văn Xuyên lạnh lùng nói: "Ông giết nhiều người như vậy cũng chỉ vì thí nghiệm của mình."
Văn Xuyên giơ tay lên, chỉ vào Nhan Hoàn và nói với Hạng Khôn và Quý Hồng Nguyên: "Ông ta là người đã nghiên cứu phát minh ra virus!"
Nhan Hoàn chính là tên điên kia!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT